Ở một vị trí thuộc phạm vi nội thành Ba Căng, trên một cái đài lớn xuất hiện bóng dáng của ai đó đang nhìn về hướng di chuyển của các thuyền bay.
Sau lưng người này còn có một người khác nữa đang đi tới trước, bộ dạng cả hai đều có nét tương đồng, làm cho người khác nhìn vào liền có cảm giác tuổi tác cả hai bằng nhau.
“Thuyền bay đã bắt đầu di chuyển, cũng như ngọc giản của Ba Căng đã được truyền đi!”
Người đi đến bên cạnh vừa tới đã mở miệng nói, ánh mắt không có chút nào chú ý tới người đang ở gần.
Mà người kia sau khi nghe câu này nói xong, trên miệng liền thở ra một hơi dài, tiếp tục đưa mắt nhìn về phía những chiếc thuyền bay đang rời khỏi.
Hai người này chính là lão Nhất và lão Nhị của hội Thập Bát, họ đang đứng đó, không làm gì, chỉ khẽ nhìn một cách lặng lẽ về bến thuyền bay.
Bất chợt lại thấy ánh mắt của lão Nhị khẽ đưa lệch sang một bên, nhìn về phía Văn Lâm đang đứng. Khuôn miệng của ông ta mở hờ, dường như muốn nói gì đó.
“Kiếm trận hôm trước, làm thế nào mà...”
“Không có gì đáng để tâm, chỉ là kiếm trận bình thường!”
Chưa kịp để lão Nhị nói xong, Lê Văn Lâm vừa nghe tới mấy chữ kiếm trận đã vội vàng ngắt lời mà nói xen vào.
Vẻ mặt ông ta lộ ra một nét khó hiểu, nét mặt không phải tức giận mà cũng không phải ôn hòa, rất khó để người đối diện có thể hiểu được nội tình bên trong thâm tâm.
Nghe ông ta ngắt lời như thế, lão Nhị cũng không có nói gì thêm nữa. Lúc đầu lão Nhị cũng có đôi chút bất ngờ, nhưng sau đó hình như ông cũng hiểu ra nguyên nhân, bèn thở ra một hơi dài, lẳng lặng rời đi.
Khi lão Nhị đã đi xa nơi này, trong ánh mắt của lão Nhất đột nhiên hiện lên một tia suy nghĩ lặng thầm, một tia này dần dần ngày một lớn lên trong lòng ông ta.
“Vạn Hội Đăng Chi Tinh, thứ này rốt cuộc còn có tác dụng gì khác!” Văn Lâm nghĩ thầm.
Ông ta khẽ động thần thức, nhìn sâu vào bên trong không gian tâm thức của chính mình. Tại đó có một vật đang bay lơ lửng, tỏa ra ánh sáng phừng phực nhiều màu khác nhau, trông như một ngôi sao giữa bầu trời đêm.
Nhìn vào trong đó chốc lát, lão Nhất lại trở ra bên ngoài. Ông ta bắt đầu rời khỏi đây bằng một vẻ mặt có phần ủ rũ, trong đầu lại hiện hữu một suy nghĩ gì đó đang từ từ nổi lên.
. . .
Thuyền bay của thành Ba Căng sau khi mất hơn một ngày đường thì cũng đã tới được đại sảnh bên phía ngoài tông môn Nguyên Thanh.
Vừa mới đáp đất, Cao Phong đã được Đặng Kha vạch ra giao hẹn sau này sẽ còn gặp lại. Lúc đó Cao Phong chỉ tạm gật đầu cho qua, bởi vì hắn định sau chuyến đi này sẽ xuống phương Nam, mà nếu vậy thì cũng không cần gặp lại Đặng Kha làm gì.
Nét mặt của Cao Phong trầm ngâm khi về lại chốn cũ, hắn hít một hơi thật sâu, thưởng thức cái mùi hương quen thuộc của sinh khí nồng đậm ở Nguyên Thanh.
Giờ đây hắn muốn đi về căn phòng của hắn, làm một số việc mà bản thân đã có dự định từ trước.
Bước chân Cao Phong nhanh nhẹn, chỉ cần một ít thời gian đã xuất hiện ở bậc thang đi lên núi Đông.
Cao Phong vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, nơi đây so với ba tháng trước cũng không có gì khác biệt. Chỉ là trời đã bắt đầu bước vào mùa Xuân, tuyết trắng cũng trở nên tan dần, cho nên khung cảnh lại có đôi chút lạ mắt.
Bỗng nhiên Cao Phong đang quan sát thì hai mắt lại bắt gặp được một thân ảnh ai đó đang đứng ở phía kia. Hắn vừa nhìn người này, trong lòng đã hiện lên nỗi niềm vui mừng mà la lớn.
“Hoàng Tuyền, học trò trở về rồi đây!”
Người đứng ngay phía cổng xa xa kia chẳng ai khác ngoài Hoàng Tuyền, cô ta đang đứng ở đó, mái tóc dài màu xanh biếc được thả bay phất phơ trong không trung, dáng điệu vô cùng xinh đẹp.
Tiếng nói Cao Phong vừa dứt thì lại thấy thân ảnh Hoàng Tuyền phía xa đưa tay lên ra hiệu, điều này càng khiến cho bước chân Cao Phong trở nên nhanh nhẹn hơn.
Nhưng mà hắn chưa kịp tới nơi, thì đã có một tia sáng trắng từ túi trữ vật bắn ra, lao nhanh về phía Hoàng Tuyền.
“Hoàng Tuyền, ta trở về với nàng đây!”
Giọng nói này là của Thiết Thiệt, nó vừa bay ra đã lập tức hóa hình, vỗ vỗ hai cái cánh nhỏ mà bay đến tới chỗ Hoàng Tuyền. Vẻ mặt mừng rỡ của nó còn nhiều hơn Cao Phong, giống như nỗi nhớ nhung của con trông mẹ đi xa về vậy.
Nhưng mà khi nó vừa bay tới đó, đột nhiên có một vệt sáng màu xanh đánh mạnh vào, hất nó văng ra ngoài mấy trượng, rơi xuống lại bậc thang lên núi.
Hành động này là của Hoàng Tuyền, vừa nãy khi cô ta trông thấy Cao Phong thì còn nở nụ cười. Nào ngờ thấy Thiết Thiệt lao lên, cô ấy liền thay đổi sắc mặt mà vung ra một đòn như thế.
Thấy bộ dạng của Thiết Thiệt, Cao Phong chỉ thầm cười trong lòng, bước chân của hắn rất nhanh đã đi tới hết bậc thang, đứng trước mặt Hoàng Tuyền.
“Thưa, học trò đã về!” Cao Phong cung kính, đưa hai tay ra lễ với Hoàng Tuyền.
“Xem ra mấy tháng này ngươi chịu không ít khổ cực, nào theo ta vào đây!” Hoàng Tuyền nở một nụ cười duyên, dễ dàng khiến cho ai cũng phải động lòng.
Cô ta nói xong liền đi lên phía trước, khẽ đưa ánh mắt ra sau như muốn bảo Cao Phong nhanh chân đi theo.
Cao Phong và Hoàng Tuyền đi vào trong phòng của cô ta, hắn được cô pha cho một ấm trà tiên, giúp điều hòa sinh lực trong cơ thể.
“Nào, kể cho ta nghe về chuyến đi lần này của ngươi. Xem ra tu vi của ngươi cũng gia tăng không ít!”
Hoàng Tuyền ngồi một bên, đưa ánh mắt đầy thâm thúy mà nhìn về phía Cao Phong. Ánh mắt cô nàng gập tràng sự trìu mến, khiến cho Cao Phong có cảm giác thư thái trong lòng, giống như đang được nói chuyện với người nhà của mình.
Hắn đối với Hoàng Tuyền rất kính trọng, cho nên khi kể chuyện không có chỗ nào giấu diếm. Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã đem toàn bộ sự việc trong ba tháng ở thành lũy Ba Căng thuật lại cho Hoàng Tuyền.
Sau khi nghe hắn nói xong, Hoàng Tuyền cũng nắm sơ qua về tình hình lúc này ở thành Ba Căng. Cô ta im lặng lắng nghe, chỉ lâu lâu mới nói vào mấy tiếng.
“Thưa, tình hình của thầy Phạm Bá mấy tháng qua có chuyển biến gì không!” Cao Phong kể xong, lại lên tiếng hỏi.
Hắn rất nhớ Phạm Bá, không biết tình hình của ông ấy đã có chuyển biến gì chưa, cho nên mới thắc mắc mà nói ra suy nghĩ trong lòng. Vả lại, hắn còn muốn nắm rõ tình hình để thực hiện mục đích khác, đó là đi xuống phương Nam.
“Phạm Bá vẫn như cũ, tạm thời thì vẫn được cấm chế của đệ Nhất trưởng lão giữ cho an toàn!” Hoàng Tuyền đáp lại.
Bỗng cô ta nhìn nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Cao Phong, trong lòng đoán được, liền nở nụ cười nhẹ, lại tiếp tục nói:
“Ngươi có phải còn chuyện gì liên quan đến Phạm Bá muốn nói với ta không?”
Vừa nghe Hoàng Tuyền nói vậy, ánh mắt Cao Phong đã có chút ngỡ ra. Hắn đi mới ba tháng, dường như quên mất năng lực có thể đoán trước mọi việc của Hoàng Tuyền.
“Thưa, lần này học trò về đây, định sau khi qua tết Nguyên Đán sẽ rời khỏi Nguyên Thanh, đi xuống phía Nam để tìm cách chữa trị cho Phạm Bá!”
“Ngươi, ngươi nói sao, định đi xuống phương Nam?” Hoàng Tuyền trợn tròn hai mắt, hỏi lại.
Ngay khi cô ta nghe được lời từ miệng Cao Phong thốt ra, thì trên mặt liền có sự chuyển biến dữ dội.
Cô ta tuy đoán được Cao Phong có chuyện muốn nói, nhưng lại không thể ngờ rằng hắn lại ấp ủ ý định như thế. Hoàng Tuyền đặt chén trà trong tay xuống, vẻ mặt có chút ngỡ ra mà nói to:
“Ngươi có biết nơi đó nguy hiểm như thế nào không?”
“Thưa, học trò biết nhưng học trò vẫn muốn thử!” Cao Phong đáp lại, giọng cung kính nhưng vẫn dõng dạc.
“Ta không cho phép, Phạm Bá đã gửi ngươi cho ta, nghĩa vụ của ta là giữ cho ngươi được an toàn!” Hoàng Tuyền hừ một tiếng lạnh nhạt, liền đáp.
Cô ta ngồi lại xuống ghế, đưa chân này bắt chéo qua chân kia, bộ dáng vô cùng thướt tha và yêu kiều.
Cao Phong nghe vậy thì bỗng im lặng một hồi, sau một lúc lâu mới từ từ mở miệng.
“Nhưng như vậy thì chẳng lẽ chúng ta ngồi ở đây chờ thầy Phạm Bá c·hết dần c·hết mòn hay sao?”
“Vậy ngươi nghĩ, mình ngươi có thể lo cho Phạm Bá hay sao!” Hoàng Tuyền khẽ liếc nhìn hắn, đáp.
“Học trò không dám, nhưng học trò không muốn khoanh tay nhìn người có ơn với mình ra đi. Chỉ bằng lần này tìm cách, hy vọng có thể cứu được thầy!” Cao Phong dõng dạc đáp lại một cách đầy quyết liệt.
“Đúng đó Hoàng Tuyền, cô không thể cứ ngồi đây nhìn Phạm Bá như vậy được. Cô yên tâm, còn có ta đi theo nó mà!”
Đúng lúc này, lại có một thanh âm phát ra ở đằng sau Cao Phong. Người phát ra âm thanh này, rõ ràng chính là Thiết Thiệt.
Vừa nghe hắn nói vậy, Hoàng Tuyền liền đứng phắc dậy, quay người sang một bên mà không nhìn về phía Cao Phong cùng với Thiết Thiệt nữa.
“Hai người các ngươi!” Tiếng nói của Hoàng Tuyền thốt ra, dường như còn có phần tức giận.
Trong mắt của Hoàng Tuyền đột nhiên bắn ra ánh lửa, nó khiến cho Cao Phong đang tranh luận cũng giật thóp mà lảng tránh ánh mắt đó.
Ba người tranh luận sôi nổi, nhưng mà cuối cùng Hoàng Tuyền lại đuối trước những lý lẽ mà Cao Phong đưa ra, vả lại còn có trợ thủ Thiết Thiệt bên cạnh.
Tên Thiết Thiệt này cứ chờ Hoàng Tuyền nói là lại đưa miệng xen ngang vào, khiến cho Hoàng Tuyền bực mình không thôi.
Cuối cùng Hoàng Tuyền lại không biết nói thêm gì nữa, vẻ mặt cô ấy đỏ bừng, giống như một đóa hoa vào lúc đậm sắc nhất.
Cô ta bắt đầu hạ giọng, biết rằng không thể ngăn cản quyết tâm của Cao Phong, cho nên không thể nói gì hơn.
“Ta cũng không phải không muốn cứu Phạm Bá, chỉ là ta không thể rời khỏi đây được, còn về phần ngươi thì thực lực lại không đủ, nếu xảy ra chuyện gì thì ta biết ăn nói với Phạm Bá ra làm sao!” Hoàng Tuyền nhẹ giọng, vừa nghe giống như than thầm.
“Hoàng Tuyền người yên tâm, học trò tự lo cho bản thân được!” Cao Phong đưa tay cung kính, hắn nói bằng giọng chắc nịch.
Nghe hắn nói vậy, Hoàng Tuyền mới quay lại mà ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt của cô rưng rưng, không muốn cho Cao Phong đi, nhưng lại bị ánh mắt đầy vẻ kiên quyết của Cao Phong đánh gục.
“Thôi vậy, nếu ngươi đã quyết như thế rồi thì ta cũng không ngăn cản. Nhưng ta có một điều kiện, trước khi ngươi đi, ngươi phải đánh thắng được Hoàng Tuyền này!”
Hoàng Tuyền đứng dậy bước ra mấy bước mới nghiêng đầu nói về phía Cao Phong.
Ánh mắt Cao Phong lóe sáng, được sự chấp nhận của Hoàng Tuyền khiến trong lòng hắn bỗng chốc trở nên vui mừng. Hắn nghe vậy liền mở miệng.