Cao Phong sau khi nói chuyện với Hoàng Tuyền xong, hắn liền đi ra khỏi phòng của cô ta mà trở về nơi ở của mình.
Nơi ở của hắn cách không xa nơi đó, cho nên chỉ cần một chút thời gian là Cao Phong đã có thể bước vào khuôn viên trước căn phòng.
Hắn nhanh chóng bước vào, mở cánh cửa ra mà trong lòng vô cùng hồi hộp khi không biết có gì thay đổi trong lúc hắn đi ra ngoài hay không.
Vừa mới đưa tay đẩy cửa mở ra, đã khiến Cao Phong vô cùng bất ngờ.
“Đi ba tháng trời mà phòng vẫn không bị bám bụi, thật hay nha!”
Cao Phong đưa mắt nhìn quanh, hắn phát hiện không gian trong phòng vẫn còn sạch sẽ như lúc ban đầu hắn rời đi. Hắn đoán rằng những ngôi nhà ở đây đều được phù phép gì đó, cho nên không hề có một tí bụi nào đọng lại.
Hắn đi tới bàn thờ ông nội, đốt lên vài nén hương mà cắm vào chiếc ly đồng nhỏ, được đặt ngay chính giữa bàn.
“Ông nội, con đã trở về!”
Cao Phong vái lạy mấy lạy, hắn làm hành động này với thái độ vô cùng thành khẩn khi mà vẫn giữ thói quen đi thưa về gửi với ông nội hắn.
Làm xong việc này, hắn đưa người lùi ra, đi tới vị trí chiếc bàn ở giữa căn phòng mà ngồi. Hắn ngồi xuống ở đó, tay vỗ túi trữ vật lấy cuốn trục của thuật luyện đan mà Đặng Kha cho hắn ra xem.
“Thuật luyện đan là một thuật hơi khó à nha, đòi hỏi tu sĩ phải thật khéo léo đó. Khi xưa Phạm Bá là người nóng nảy, cho nên khi học hắn làm nổ cả chục cái lò luôn mà!”
Bên cạnh Cao Phong vang lên một tiếng nói thầm, tiếng nói này chính xác là của Thiết Thiệt đang nói với hắn.
“Vậy sao, nếu vậy thì ta đâu có cái lò nào nhỉ!” Cao Phong đáp lại.
Hắn vừa nghe Thiết Thiệt nói tới lò luyện, trong lòng chợt nhớ tới việc gì đó. Cao Phong suy đi nghĩ lại, hắn cuối cùng cũng nhớ ra một việc mà bản thân lại quên béng đi mất.
“Đúng rồi, phải đến đại sảnh ở Nguyên Thanh nhận thưởng của học trò chính thức, Đặng Kha đã nói khi đi về phải tới đó!” Cao Phong nói lớn lên.
Trong đầu hắn vừa khi về tới tông môn chỉ lo nghĩ về việc gặp lại Hoàng Tuyền cũng như nói về việc đi xuống phương Nam, vì thế mà quên béng mất chuyện này.
Đây là chuyện vô cùng quan trọng, bởi vì khi học trò trong tông tham gia đại hội ở thành Ba Căng xong, thì phần thưởng mà mỗi học trò nhận được đều có giá trị rất lớn.
“Ngoài ra ta nghe còn có thể đổi lấy một số vật phẩm đó, ta thấy ngươi còn thiếu lò luyện đan, đi tới đó đổi luôn đi!” Thiết Thiệt nói với Cao Phong.
“Được, chúng ta đi, tiện thể ghé qua xem tình hình của thầy Phạm Bá!” Cao Phong nhanh chóng đáp lại.
Hắn nhóm người nhanh chóng mang theo Thiết Thiệt đi ra khỏi đó, bước chân như gió chốc lát đã đi xa.
. . .
Sau khi Cao Phong đi tới sảnh điện nhận thưởng cho học trò đã tham gia đại hội vừa rồi, thân phận hắn bây giờ hiển nhiên đã trở thành học trò chính thức.
Lợi ích của mỗi học trò chính thức trong tông môn cũng rất lớn, cứ tới mỗi kỳ là sẽ được cấp cho một khoảng kim sinh thạch, kèm theo điểm cống hiến cho tông môn.
Với điểm này, học trò trong tông có thể dùng nó mà đổi được một số công pháp chuyên dụng, tương ứng với số điểm.
Nhưng mà Cao Phong không có đổi gì khác, phần thưởng khi hắn nhận được là một số dụng cụ chuyên dụng của tu sĩ. Rốt cuộc, Cao Phong chọn lấy một cái lò luyện đan, bởi vì hắn đang thiếu một cái.
Cao Phong sau khi nhận xong phần thưởng thì đi đến chỗ của Phạm Bá, đó là một tòa kiến trúc gần với nơi mà đệ nhất trưởng lão Lý Văn Kiệt bế quan. Phạm Bá ở nơi này, có thể được đệ nhất trưởng lão để mắt tới, từ đó mà an tâm hơn.
Hắn đi tới đó, nhìn một chút Phạm Bá mà thầm suy nghĩ trong lòng. Tình trạng của ông ta quả nhiên như lời của Hoàng Tuyền đã nói, tạm thời vẫn còn an toàn.
Tuy cơ thể cùng thần thức đã hôn mê sâu, nhưng có vẻ như viên sinh mệnh vẫn còn lưu chuyển, điều này có thể nhằm khẳng định, tính mạng của Phạm Bá vẫn đảm bảo.
“Thầy yên tâm, chuyến này con đi, nhất định sẽ tìm cách cứu thầy!”
Cao Phong ghé qua chỗ của Phạm Bá một lát, trông thấy tình hình của thầy không có chuyển biến gì khác thì mới rời đi. Hắn đi về phòng của mình, chuẩn bị học thuật luyện đan mà Đặng Kha đã cho hắn.
“Thuật luyện đan, đầu tiên là phải...”
Để thân thể ngồi chính giữa căn phòng, tay hắn cầm chặt cuốn trục, mở dài hết để đọc một lần, muốn nắm chắc hết nội dung trong đó trước khi bắt đầu luyện đan.
Cơ bản thì thuật luyện đan này giúp cho hắn luyện được một số loại đan có tác dụng bồi gân dưỡng cốt, rất tốt cho tu sĩ ở đại cảnh Chân Thân.
Đan dược được chia phẩm chất từ nhất tới thập, gọi là đan dược nhất phẩm tới đan dược thập phẩm. Cuốn trục mà Đặng Kha đưa cho Cao Phong, chỉ có thể giúp hắn luyện ra được đan dược nhất hoặc cao lắm là nhị phẩm mà thôi.
Từ phẩm chất ngũ trở nên, khi luyện đan cần rất nhiều khó khăn, nhưng mà Cao Phong cũng không biết rõ là khó khăn gì, bởi vì trong cuốn trục này chẳng có nhắc nhiều đến việc đó.
“Nhất phẩm, nhị phẩm gì cũng được, có thể gia tăng tu vi thì đều có lợi với ta!” Cao Phong nghĩ thầm, trong lòng hiện lên một vẻ kiên định.
. . .
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, cuối cùng cũng tới tháng Chạp, sắp sửa bước qua năm mới.
Trong mấy ngày này, khắp nơi ở giới phàm nhân đều tất bật chuẩn bị, nhà nhà đều treo đèn treo hoa, sẵn sàng để đón chào mùa Xuân.
Không chỉ có bề ngoài mà được chăm chút mà đồ dùng trong nhà còn được chuẩn bị kỹ càng hơn, bởi vì mấy ngày này chính là lúc để mọi nhà quây quần lại với nhau.
Bọn họ sắm sửa đủ thứ, tạo nên một không khí vô cùng rộn ràng, khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy trong lòng có sự nôn nao.
Mà ở những nơi của giới tu hành, giống như bên trên đỉnh của tông môn Nguyên Thanh, tại đó chẳng có chút thay đổi nào. Bởi vì bọn họ là tu sĩ thoát tục, cho nên đối với những dịp lễ này thường sẽ không để tâm tới.
Tuy vậy, vẫn có rất nhiều học trò tu sĩ tự chuẩn bị ăn tết, bọn họ cũng sắm sửa đồ đạc chả khác gì thường dân. Đa số bọn họ đều là tu sĩ mới nhập tu không lâu, cho nên quan niệm về những truyền thống như này vẫn còn in dấu.
Ở dưới một thành trì của phàm nhân, hai bên đường đều có rất nhiều người bán buôn tấp nập. Mỗi khi có ai đó đi qua, họ đều dang cánh tay ra để mà chào hàng.
Tại một con phố lớn, có bóng dáng người nào đó đang đi ở giữa kia. Người này mặc một chiếc áo dài truyền thống của tu sĩ phía Tây, được thêu những họa tiết rất bắt mắt.
Rõ ràng, người thanh niên có vẻ ngoài cũng gọi có tí nhan sắc này chính là Cao Phong.
Hắn đang một mình đi vào thành này, định tìm kiếm một số nguyên liệu cho việc luyện đan.
“Hương Thảo, vỏ Ốc Linh Hồn, Dạ Hương,... còn có một số nữa!” Cao Phong lẩm bẩm.
Những nguyên liệu mà Cao Phong cần mua đều là những thứ dễ tìm ở thành này, cho nên Cao Phong mới tìm tới đây. Hắn định sau khi về sẽ thử luyện đan khác theo công thức đã học được.
Mấy ngày vừa qua, Cao Phong ngày nào cũng tập tành luyện đan, muốn thử làm ra một loại đạt tới thành phẩm bậc Nhị. Nhưng mà không như hắn muốn, số đan dược mà hắn luyện được cao nhất cũng chỉ ở phẩm chất Nhất, có khi còn không đạt được yêu cầu.
Nhưng mà như vậy có còn hơn không, số đan dược mà hắn luyện thành đều được Cao Phong hấp thụ. Nhờ vậy mà căng cơ gân cốt của hắn bây giờ đã phát triển hơn trước rất nhiều, còn có vẻ cao hơn thêm một chút.
“Ngươi không sắm đồ gì để đón tết hả Cao Phong!” Thiết Thiệt từ trong túi trữ vật nói ra.
Nó đi theo Phạm Bá nhiều năm, chưa lần nào được đón tết, bởi vì Phạm Bá là người không thích những thứ rườm rà này.
Do vậy mà khi thấy Cao Phong đi xuống thành trì, Thiết Thiệt liền thắc mắc liệu Cao Phong có sắm tết hay không, khi đó nó sẽ được thưởng thức cái không khí rộn ràng của phàm nhân.
“Đợi một chút, khi nào ta tìm xong số nguyên liệu này đã!” Cao Phong đáp lại với Thiết Thiệt.
Nói xong hắn xoay người đi nhanh về phía trước, thân thể chốc lát đã biến mất sau đám đông ở trước mặt.
Một lát sau ở chỗ này, lại thấy được thân ảnh của Cao Phong đang đi tới, trên tay là một số đồ mà hắn đã mua được.
“Chúng ta về thôi, nhiêu đây là đủ ăn tết rồi đó!” Cao Phong cười nói với Thiết Thiệt.
Những đồ hắn mua tuy không nhiều lắm, nhưng toàn là những vật dụng cần thiết cho dịp lễ tết.
Cao Phong xoay người rời đi, nhằm thẳng hướng cổng thành mà trở về, định sau khi về sẽ chuẩn bị để ngày mai làm lễ đưa ông táo về trời.
Hắn đi một lát đã về tới nơi, vừa vào đã vội đem những thứ hắn mua được chất thành mâm mà đặt lên trên bàn thờ của ông nội hắn. Từ nhỏ khi mà ông nội hắn còn sống, những thứ này hai ông cháu chưa bao giờ chạm tới được.
Vì vậy mà bây giờ Cao Phong đã đạt được ước nguyện đủ cái ăn cái mặc, hắn cũng muốn bù đắp một phần cho ông nội của hắn.
Sau khi Cao Phong cúng hết những mâm lễ xong, hắn cũng xoay người đưa mắt tới những nguyên liệu luyện đan mà hắn mua được.
“Chắc là vài ngày tới, ta phải bế quan tu luyện một hồi mới được, Hoàng Tuyền đã giao hẹn phải đúng mùng mười là giao đấu với cô ấy rồi!” Cao Phong thầm nói.
Hắn đem hết số nguyên liệu vừa mua đặt ra trước mặt, bắt đầu quá trình luyện hóa chúng để trở thành những viên đan giúp ích cho cơ thể. Cao Phong muốn nhanh chóng phát triển, có thế thì khi thi đấu với Hoàng Tuyền cơ hội của hắn sẽ cao hơn.
Hắn sợ vậy bởi vì khi hắn nhìn vào Hoàng Tuyền, hắn hoàn toàn không thấy được tu vi của cô ta.
. . .
Bên ngoài, tết Nguyên Đán cuối cùng cũng đến, thời gian chuyển giao giữa năm mới và năm cũ diễn ra.
Vào những dịp như này, có rất nhiều lễ hội diễn ra, nên khiến cho người người nhà nhà đều nô nức ra ngoài đón mừng xuân tới.
Nhưng mà đối với những người tu sĩ thì họ vẫn cứ như vậy, bình thản ngắm nhìn thời gian trôi qua. Bởi vì đối với những vị cường giả thế này, một năm cũng chỉ như cái chớp mắt, cho nên chẳng để lại chút ấn tượng gì.
Trong căn phòng Cao Phong ở cũng vậy, hắn đã ngồi đó liên tục tu luyện đã được mấy ngày liền. Hắn cứ ngồi luyện đan, hết luyện viên này rồi tới viên khác, nhưng quả nhiên là không luyện được viên nào có phẩm chất từ bậc nhị trở lên.