Loạn Thế Cường Sinh

Chương 96: Thử thách với Hoàng Tuyền



Chương 96: Thử thách với Hoàng Tuyền

“Có lẽ công thức mà Đặng Kha cho ta chỉ giúp ta luyện được đan dược bậc nhất mà thôi!” Cao Phong thầm khẳng định.

Hắn xoay người bốc nắm đan dược bán thành phẩm mà hắn luyện được bỏ vào trong miệng, lập tức liền trôi xuống bụng tiêu hóa. Ngay khi đan dược bắt đầu hòa tan, Cao Phong có thể cảm nhận được năng lượng sinh khí dồi dào, thúc giục cả cơ thể của hắn liên tục biến đổi.

Cao Phong cứ dùng cách này mấy ngày qua, cho nên trong thời gian ngắn mà thân thể hắn đã được cường hóa lên rất nhiều. Viên sinh mệnh của hắn dần dần cũng xuất hiện những vết nứt li ti, thân ảnh trong không gian cũng đang liên tục nện búa ầm ầm về phía vỏ sinh mệnh.

Nhìn thấy hành động của Cao Phong, Thiết Thiệt ở một bên cũng lắc đầu thầm than trong thâm tâm:

“Nếu không phải ngươi sở hữu loại sinh mệnh nghịch thiên, thì người thường ở cảnh giới như ngươi mà dùng cách này đã không thể chịu đựng nỗi dược lực khiến cho lăn quay ra c·hết rồi. Làm gì có chuyện sinh mệnh Thạch Thanh mà chịu nổi dược lực lớn như vậy đi vào cơ thể!”

Nó nằm một bên mà cảm thán cái loại sinh mệnh của Cao Phong đang mang, thật quá là đặc biệt, rõ ràng mang lại rất nhiều khả năng mà chính nó cũng không ngờ tới.

Mà khi này ở phía Cao Phong, trên người hắn tỏa ra khí tức phừng phực không ngừng, như đang lưu chuyển xung quanh người hắn. Trên tay chân và trán liên tục xuất hiện hoa văn, giống như những đường gân liên tục chạy dài, trải đều lên khắp thân thể.

Mỗi lần như vậy, Cao Phong cần một tới hai ngày để tiêu hóa dược lực, sau khi hấp thụ hoàn toàn thì tình trạng như thế mới chấm dứt.

“Ta thật sự là yếu về luyện đan mà. Thôi, lại luyện công pháp vậy!” Cao Phong thầm than trong lòng.

Hắn có điều không biết, bộ môn luyện đan này không phải cứ cố gắng điều chế là được, còn phải phụ thuộc vào tay nghề và thiên phú rất nhiều. Tuy rằng Cao Phong có thiên phú cảm ngộ tu luyện công pháp, nhưng mà đối với luyện đan thì hắn cần phải học tập nhiều hơn.

Thời gian thấm thoát trôi qua, lại đi thêm mấy ngày nữa, trận giao chiến kiểm tra thực lực của Hoàng Tuyền dành cho Cao Phong cuối cùng cũng tới.

Cao Phong bước đi trên một bậc thang đá dẫn lên một võ đài nhỏ của núi Đông, đây sẽ là nơi mà Hoàng Tuyền sẽ kiểm tra hắn.

“Tới rồi sao, nhanh đi!” Tiếng Hoàng Tuyền nói.

Vừa mới thấy bóng dáng Cao Phong lấp ló, Hoàng Tuyền đã lên tiếng nói về hướng của hắn ta. Hôm nay cô ta mặc một bộ võ phục truyền thống, để lộ một bên vai trông rất uy lực.

Thậm chí khi làm vậy còn thấy trên bả vai của Hoàng Tuyền còn có một hình xăm mực, có lẽ đây chính là hình xăm biểu tượng khi được tăng bậc trở thành học trò nội môn của Nguyên Thanh.

Ngay khi Cao Phong vừa thấy dáng vẻ này của Hoàng Tuyền, hai mắt hắn đã trợn tròn lên kinh ngạc. Kể cả Thiết Thiệt trong túi cũng vậy, nó vừa thấy đã vội bắn ra ngoài mà lên tiếng nói:

“Cha cha, đúng là bộ dạng này của cô thường ngày khó thấy đó nha, để nhớ coi lần cuối ta thấy được là khi nào nhỉ!”

“Đừng có nhiều lời, Cao Phong ngươi chuẩn bị kỹ chưa, vẫn muốn tiếp tục xuống phương Nam?” Hoàng Tuyền nói.



Cô ta đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn về phía Cao Phong, trên mặt để lộ biểu cảm lặng như tờ mà trước nay Cao Phong chưa từng gặp.

Hắn nhìn thấy thì liền nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay ra lễ đáp lại:

“Học trò vẫn phải đi, hôm nay giao đấu với cô, xin cô trước sau vẫn bỏ qua cho học trò!”

“Vào vị trí đi, nhớ đánh cho hết mình, nếu ngươi không hoàn thành thì ta sẽ không cho phép ngươi đi đâu hết!” Hoàng Tuyền đáp lại một cách lạnh lùng.

“Vâng!” Cao Phong đưa tay ra trước hành lễ, khẽ đáp.

Nói xong hắn mới ngẩng đầu dậy đưa ánh mắt đầy vẻ kiên định mà bước tới trước mặt của Hoàng Tuyền. Hắn đi lên chỗ võ đài, thân thể bắt đầu tỏa ra hào khí lăn tăng, khiến cho quần áo cùng với tóc tai khẽ bay phấp phới.

“Được rồi, bắt đầu đi!” Hoàng Tuyền gằn giọng nói.

Cô ta nói xong liền đưa tay đặt tới trước mặt, tức thì ngay chỗ bàn tay xuất hiện một đường sáng lóe lên. Ngay khi ánh sáng này dần tắt đi, có thể thấy được trên tay của Hoàng Tuyền là một thanh bảo kiếm.

Thanh bảo kiếm này có lớp vỏ ngoài màu bạc, ẩn ẩn hiện hiện khí tức màu trắng phừng phực như một loại thần hỏa. Ngay khi cô ta tuốt vỏ kiếm ra, có thể thấy lưỡi kiếm màu xanh trong suốt, tựa như cột băng trên mái nhà vào ngày tuyết rơi dày.

Thấy cô ta làm ra hành động như thế, Cao Phong cũng không có biểu cảm khác thường nào, chỉ khẽ vận thần lực. Hắn vỗ tay vào túi trữ vật, lấy ra thanh trường thương màu bạc quen thuộc.

Hắn cầm thanh thương bạc trong tay, liền xoay chân thủ thế, đưa ánh mắt tập trung thần thức lên người của Hoàng Tuyền.

“Bắt đầu!” Hoàng Tuyền la lên.

Ngay khi tiếng hô vừa dứt, Hoàng Tuyền liền vận sinh lực một cái, khắp người bỗng chốc xuất hiện hào khí bốc lên, tựa như một mồi lửa được tiếp thêm gió. Cô ta đưa người phóng thẳng, thanh kiếm trong tay không chút lưu tình mà đâm tới.

“Keng”

Âm thanh vang lên một tiếng, lập tức lại thấy thân ảnh của Cao Phong lưu chuyển liên tục. Ngay khi hắn vừa lùi lại ra sau, lại thấy thân ảnh của Hoàng Tuyền nhảy lên trên cao, phóng ra vô số đường kiếm khí về phía hắn.

Trong thần thức của Cao Phong có thể cảm nhận được, những đường kiếm khí này tạo cho hắn cảm giác như mỗi đường đều là một hồi t·hiên t·ai giáng thế, giống như hắn đang phải đối mặt với cơn thịnh nộ của trời đất.

Ánh mắt Cao Phong tập trung, hắn tung người, đưa thanh trường thương lên đầu mà xoay chuyển, tạo ra một cái màn ánh sáng màu vàng để chống đỡ lại mấy chục đường kiếm khí kia.

Con ngươi của hắn liên tục có tia chớp lưu chuyển, thần thức cảm biến dõi theo từng chuyển động pháp thuật trước mặt.



“Hoàng Tuyền, học trò lên đây!” Cao Phong lại nói lớn.

“Đến đi, để ta xem thành quả luyện tập của ngươi thế nào!” Hoàng Tuyền đáp lại.

Nói xong, cô ta liền lao tới, từ mũi kiếm bắn ra một đường ánh sáng thần lực thẳng về phía Cao Phong. Đường ánh sáng này không chút nhẹ nhàng, rõ ràng là lực công kích vô cùng kinh khủng.

. . .

Tại một nơi ở đại lục Chu A, thuộc địa phận ở trung tâm đại lục.

Ở một khuôn viên của dòng họ Đỗ, hôm nay đang diễn ra sự kiện long trọng gì đó, thấy rõ có rất nhiều thành viên của dòng họ đang tụ tập về đây.

Hôm nay là ngày đại sự của dòng họ Đỗ, bởi vì ngày này sẽ đánh dấu một cột mốc mới, chính là việc vị gia chủ đương nhiệm sẽ công cố quyền tiếp quản gia tộc đời tiếp theo cho vị đích tôn của mình.

Tại một gian nhà thờ ở giữa khuôn viên, bỗng chốc có người lên tiếng nói, người này chính là chủ của gia tộc họ Đỗ hiện tại, tên ông ta là Đỗ Văn Thành.

“Hôm nay ta mời mọi người về đây, chắc là mọi người cũng biết chuyện gì rồi, bởi vì vài ngày trước ta đã truyền ngọc giản cho khắp dòng họ. Thời gian tới ta muốn bế quan tu luyện cho nên chức gia chủ sẽ truyền lại cho đích tôn Đỗ Văn Chương!”

Người này vừa nói, lập tức bên dưới vang lên những tiếng xôn xao không thôi, có tiếng người rộn rã chúc mừng, lại dường như cũng có âm thanh thầm chê trách.

Trên một bàn tiệc của dòng họ bên dưới, xuất hiện hai người nào đó, tướng tá bên ngoài vô cùng trịnh trọng, có vẻ cũng là một thành viên quan trọng trong dòng họ.

Bỗng nghe người trẻ hơn bên cạnh lên tiếng:

“Thưa cha, tại sao cha là anh của gia chủ Văn Thành lại không được đảm nhiệm hộ pháp cho gia tộc mà lại giao cho thằng Văn Chương vậy, nó chẳng qua chỉ là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch mà thôi!”

Người này tên là Đỗ Thành Nam, một người thuộc gia tộc họ Đỗ, gốc gác của hắn cùng với cha mình là cùng một thế hệ với Văn Thành và Văn Chương.

Hắn ta khi thấy Văn Chương được truyền cho thân phận gia chủ, cho nên trong lòng mới trở nên tức giận. Bởi vì lấy thân phận của hắn cũng đâu thua kém gì, chả phải ông nội hắn cũng từng giành quyền gia chủ với anh em của ông ta hay sao.

Do vậy mà lòng Thành Nam sôi sùng sục khi thấy người mà được chọn lại là trưởng nam của Văn Thành, Văn Chương.

“Con đừng có nói như thế, kẻo người ta nghe thấy!” Cha của Thành Nam nói vào.

Vẻ mặt của ông ấy lo lắng cho con trai mình, bởi vì ông chỉ có một đứa con trai này thôi, số phận của cả gia đình đều đặt vào mình nó.



“Thưa cha, cha chịu được nhưng con thì không. Mấy chục năm qua gia đình chúng ta chịu khổ, hôm nay để con giải quyết ở đây!” Thành Nam nói thẳng.

Ánh mắt của hắn hiện lên một vẻ sắc lạnh như sông băng, tâm tình hắn bây giờ tựa như đá chẳng ai có thể xê dịch được một chút nào.

Tính cách của hắn hoàn toàn không giống với cha mình, có lẽ bởi vì hắn còn trẻ hay thật sự tính cách của hắn vốn dĩ là như vậy.

Hắn lùi lại, đứng dậy định lên tiếng về vấn đề này. Đột nhiên cánh tay áo lại được ai đó kéo xuống, tiếp theo nghe thêm tiếng nói.

“Con... đừng...!” Một người bên cạnh nghe được nói vào.

“Chú cứ để con, hôm nay con sẽ đòi lại công bằng cho mọi người!” Thành Nam nói.

Nói xong hắn liền xoay người, hướng mặt về phía trước mà cố ý nói to:

“Dòng họ Đỗ tồn tại mấy trăm năm qua, chắc tiếp theo sẽ phải sụp đổ mà thôi!”

Tiếng nói của hắn vang vọng, khiến cho toàn thể người ở đây đều có thể nghe được. Những người ở đây bao gồm các vị trưởng lão, cùng các bậc chú bác phút chốc đều hướng ánh mắt nhìn về hắn.

Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều hướng về phía mình, trên miệng của Thành Nam khẽ cười, lại nói tiếp.

“Trưởng tộc của dòng họ Đỗ sao lại để cho một tên nhóc chưa đầy hai mươi tuổi nắm giữ. Thật sự là chẳng coi ai là gì nữa hay sao!”

“Vậy ý ngươi là gì?”

Chưa kịp để Văn Thành nói, thì tiếng của Văn Chương từ nơi nào đã nhanh chóng vọng ra. Ngay sau đó là thân ảnh của Văn Chương vọt tới, chốc lát đã đứng cạnh cha hắn.

“Cha cứ yên tâm, chuyện ngày hôm nay con sẽ lo được!” Văn Chương nói khẽ với cha mình.

Ánh mắt Văn Thành nhìn xuống trưởng tử mà gật đầu, trong lòng như có niềm tin.

Mà Thành Nam sau khi thấy Văn Chương đi ra, ánh mắt hắn hiện lên một ngọn lửa, lại tiếp tục nói.

“Quá rõ ràng rồi mà, tổ tông bế quan thì người nào có thực lực sẽ được làm gia trưởng, đây chẳng phải truyền thống tranh tài của dòng họ ta hay sao!”

“Vậy có phải ngươi muốn giữ gìn truyền thống này, nếu thế ta chấp nhận. Lên đây!”

Giọng nói Văn Chương đầy vẻ kiêu ngạo, thể hiện rõ sự uy nghiêm của hắn, khác xa với vỏ bọc cậu ấm hiện ra bên ngoài.

Văn Chương đưa người lên trên không, tiếp tục nói xuống:

“Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, cái chức gia chủ này từ này xin nhường cho ngươi!”