Loạn Thế Cường Sinh

Chương 97: Về phương Nam



Chương 97: Về phương Nam

Ngay khi câu nói này vừa dứt, tiếng người bàn tán từ bốn phía đột nhiên dâng cao, tạo nên một bầu không khí vô cùng sôi trào.

Bóng người của Thành Nam đứng thẳng, hai mắt hắn như bắn ra tia sét, phóng người bay một mạch lên phía không trung, đứng đối diện với Văn Chương.

Ở bên dưới, bóng dáng của Đỗ Văn Thành khi nhìn thấy con trai mình, tuy rằng có sự khẳng định nhưng vẫn còn chút lo lắng. Ông ta đưa mắt nhìn về phía cha của Thành Nam, trong lòng bỗng nổi lên gợn sóng.

“Ông chủ, có phải nên ra tay không?”

Đột nhiên có tiếng người từ đằng sau vang lên, tiếng này chính là của vị quản gia già trong nhà họ Đỗ.

“Không cần, chút khó khăn này không đáng để Văn Chương quan tâm!” Văn Thành đáp lại.

Nói xong, ông ta lại nhìn trên bầu trời, quan sát cuộc chiến của Văn Chương và Thành Nam.

Ở trên không trung, tiếng của Thành Nam lại nói lớn.

“Thằng nhóc, ngươi so với ta ít tuổi, hôm nay ta sẽ nương tay với ngươi, chỉ phế đi hai cái tay là được!” Thành Nam khí thế bừng bừng, lửa giận trong người có vẻ lên tới đỉnh điểm.

“Tu đạo không phải dựa vào tuổi tác để so sánh tu vi, ngươi cứ đánh hết sức!” Văn Chương đáp lại.

“Được, để ta xem lát nữa người còn nói được mạnh như vậy không!” Thành Nam hét lớn, hắn vừa hét vừa tung quyền đánh về phía của Văn Chương.

Hai tay hắn tóe ra ánh sáng màu đỏ, tựa như lấy máu của bản thân để tạo thành pháp lực, ngưng kết ra chiêu thức siêu quần. Tròng mắt của hắn cũng đỏ ngầu tựa như màu của quyền pháp vậy, uy lực vô cùng đáng sợ.

Khắp người hắn đột nhiên có những luồng khí hội tụ về, ngưng kết thành một bộ chiến giáp kỳ dị, mang theo khí tức của một loài dị thú cường đại.

Nhìn thấy vẻ biến đổi kỳ dị trong người của Thành Nam, trên mặt Văn Chương chẳng có chút biến đổi, trái lại còn có nét cười khinh bỉ. Hắn cũng đưa tay lên phía trước, miệng niệm khẩu quyết thần thông gì đó.

Trên ngón trỏ tay phải của Văn Chương, vô số đường sinh khí màu trắng đen đang cùng nhau hội tụ về, giống như vô số con sông lớn đang không ngừng chảy về một điểm vậy.

Chỉ trong chốc lát, hào khí quanh người Văn Chương biến đổi, tỏa ra thần năng phừng phừng, khiến cho không ít người chứng kiến phải rùng mình.

Từ trên ngón tay của hắn, một quả cầu năng lượng màu đen trắng được hình thành, xung quanh tỏa ra khí tức biến đổi, giống như một mặt trời được vây bởi những làn sương đen và trắng.

Quả cầu này mới vừa hình thành cũng là lúc đòn quyền của Thành Nam vừa tới, khí thế trên người hắn chốc lát biến thành một đầu yêu thú, trông như một con kỳ lân khổng lồ.



“C·hết đi!” Thành Nam hét lớn.

“Không biết tự lượng sức!” Văn Chương nói.

Nói xong, hắn dùng tay nhẹ nhàng điểm một điểm vào không trung, mang theo quả cầu chỉ tới trước.

Lập tức quả cầu phóng thẳng tới, mang theo nguồn thần lực dồi dào, phá tan mọi hào quang trước người Thành Nam mà đánh thẳng tới trước mặt.

“Bùm”

Một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa phát ra, kéo theo vô số tiếng gió rít gào trên bầu trời, khiến cho thiên địa phút chốc bị một lực lượng oanh tạc trong phạm vi cả trăm trượng.

Nguồn thần năng từ quả cầu pháp lực mà Văn Chương thi triển đã tạo ra một điểm đen giữa bầu trời, gây nên giông tố kèm theo tia lôi đỏ đánh ầm ầm xuống mặt đất.

Khắp nơi trở nên chấn động, thiên địa sôi trào chỉ vì một pháp thuật của Văn Chương.

Thấy tình hình như vậy, Văn Chương chỉ nhẹ nhàng lần nữa đưa tay ra, hắn trở bàn tay lại, trực tiếp nắm vào một cái. Lập tức cơn chấn động giữa trời nhanh chóng tản mất, chỉ còn lại vài sợi khí tức còn đang phiêu phù.

Từ trong đó bỗng thấy một thân ảnh bắn thẳng xuống dưới, áo quần rách nát còn cơ thể thì tiều tụy, chính là Thành Nam.

Hắn bị pháp thuật của Văn Chương đánh phải, bị sự áp đảo của sức mạnh tới nỗi không thể phản kháng, bị một đòn đánh cho đổ gục ý chí kiên cường mà đến cả cha còn không lay chuyển được.

Thành Nam đã thua, hắn thua bởi chính thực lực tuyệt đối của Văn Chương!

Ngay khi hắn sắp đáp đất, cha của hắn liền tung người bay lên trên không trung, nét mặt vô cùng lo sợ có sự bất trắc xảy ra.

Nhưng mà sau khi ông ta tiếp cận con trai mình, phát hiện nó vẫn còn sống thì liền lấy ra một viên đan dược tứ phẩm mà ông để dành rất lâu nhét vào miệng nó.

“Con trai ta thua rồi, các người đừng làm khó nó nữa!” Cha của Thành Nam nói.

“Bác yên tâm, con không g·iết hắn, chỉ là muốn cho hắn thấy mà thôi!” Văn Chương đáp lại.

Hắn đứng trên không trung, ánh mắt không có một chút tình cảm nhìn về phía hai người bên dưới.

“Cảm tạ gia chủ!” Cha của Thành Nam đáp lại.



Nói xong, cha của Thành Nam liền hóa thành luồng sáng, mang hắn đi ra khỏi gia viên của dòng họ Đỗ Văn này, tiến về nơi của ở của mình.

Trên đường đi, ông ta không ngừng dùng sinh lực bên trong cơ thể, truyền một lượng lớn để giúp cho quá trình tiêu tán của đan dược được nhanh hơn, từ đó mà giúp cho cơ thể Thành Nam nhanh chóng hồi phục.

“Con ơi, sao con dại thế hả con!”

Thành Nam mơ mơ màng màng dường như hắn đang nửa tỉnh nửa mơ, nghe được lời cha hắn nói mà cũng là không nghe được.

Hắn trong cơn mê mang, liền nhớ lại đôi chút chuyện cũ, những hình ảnh đã trôi qua rất lâu. Lúc mà hắn còn nhỏ, mỗi khi về nhà chính của dòng họ để hội hộp, hắn thấy cha hắn là trai lớn nhưng luôn được xếp sau em mình, thậm chí không được ông nội hắn ngó ngàng gì tới.

Bởi vậy mà một hôm hắn mới hỏi cha hắn:

“Cha ơi, sao ông nội không cho cha vào chầu!”

Gia đình của hắn có gốc gác là dòng dõi hoàng đế Đông Việt, cho nên ăn nói luôn dùng ngữ điệu của người Hoàng tộc.

Nghe hắn nói như vậy, cha hắn chỉ lắc đầu mà ôm hắn vào lòng, ông không muốn nói quá nhiều với đứa con nhỏ của mình.

Nhưng mà sau này khi Thành Nam lớn lên, hắn mới hiểu ra khuất mắc trong chuyện này cho nên vừa rồi hắn mới chủ động gây chiến với Văn Chương.

Giờ đây khi nằm lại trong tay cha hắn, Thành Nam lại nhớ tới những ngày xưa, nhớ tới những ngày mà cùng cha hắn bị đưa ra một nơi cách xa nhà tổ, đã xa, xa lắm rồi…

“Ta hiểu rồi, là sức mạnh, ta chưa đủ... chưa đủ..!” Thành Nam mơ mơ màng màng lẩm bẩm, lại tiếp tục chìm vào hôn mê.

. . .

Tông môn Nguyên Thanh, lại một ngày như bao ngày khác.

Ở nơi bậc thang đi xuống dưới núi, có một bóng người quen thuộc đang từ trên đó đi xuống, người này chính là Cao Phong.

“Ngươi không định tạm biệt mấy người Nguyễn Hoàng và Phan Minh sao, còn có cái tên người mới quen Đặng Kha nữa!” Tiếng Thiết Thiệt bên cạnh Cao Phong vang lên.

Nó đang nằm dài ở trong túi trữ vật của Cao Phong, tay cầm tấm bản đồ địa hình mà nó lấy được từ trong hang của Bạch Thố để xem.

“Không cần, ta không muốn nhiều người biết ta rời khỏi nơi đây!” Cao Phong đáp.



Trong đầu hắn nhớ tới lúc rời đi, Hoàng Tuyền có cho hắn một số công thức luyện đan khác. Gương mặt cô ấy lúc đó dường như có nét u sầu, khác xa với dáng vẻ xinh đẹp thường ngày, giống như bông hoa thiếu nắng mai vậy.

“Vậy được, chúng ta đi thôi, ngươi có định tìm truyền tống trận để đi cho nhanh không Cao Phong?” Thiết Thiệt lại hỏi.

“Ta cũng có nghĩ qua, nhưng làm vậy lỡ có nhiều người chú ý thì sao, hơn nữa ta giờ đây đã cố không để lộ thân phận học trò của Nguyên Thanh, cho nên muốn dùng truyền tống trận sợ rằng rất khó!” Cao Phong có chút suy tư.

Hắn dự định không dùng phương tiện di chuyển nào cả, chỉ dùng sức bản thân mà thôi, bởi vì hắn sợ có sự cố nào xảy ra thêm nữa. Nhưng mà việc di chuyển này lại tốn rất nhiều thời gian, cho nên hắn cũng đang suy nghĩ nhiều về chuyện này.

“Còn nữa này, ngươi có dự định làm sao để vào Thất Huyết tông chưa!” Thiết Thiệt xoay người liên tục, hỏi vọng ra phía Cao Phong.

“Ta vẫn đang nghĩ cách, nhưng mà cứ đi trước đã rồi tính, biết đâu trên đường đi có thể tìm được thuốc cứu thầy, vậy thì không cần phải vào đó nữa!” Cao Phong nói.

Ánh mắt hắn ngước nhìn về sau một cái, nhìn lại tông môn Nguyên Thanh một lần trước khi đi xa.

“Mọi người, xin hãy chờ ta!” Cao Phong nghĩ thầm.

“Chúng ta đi thôi!”

Hắn nói lên một tiếng, sau đó nhóm người hóa thành tia sáng mà bay vụt lên trên không trung. Ánh mắt của Cao Phong có một tia sảng khoái dâng lên, tuy hắn đã bay rất nhiều nhưng cảm giác này vẫn luôn khiến hắn thích thú.

Theo như bản đồ mà Thiết Thiệt đã xem, lộ trình của Cao Phong cần đi nếu chỉ di chuyển một mình là phải đi qua rất nhiều thành trì lớn, mà đa số những thành trì này đều là của phàm nhân.

Bởi vì những khu vực này thường là thành trì của phàm nhân, hoặc nếu có là thế lực của tông môn hay các gia tộc nào đó cũng không có quá nhiều nguy hiểm, như vậy có thể đảm bảo an toàn hơn cho Cao Phong.

“Ta nhắm chừng khi bay tới cuối ngày là ngươi sẽ đến được thành Phát Đạt đó Cao Phong, lúc đó chắc cũng vừa kịp trời tối, vậy thì nên nghĩ ở đó một đêm rồi đi tiếp!” Thiết Thiệt bên cạnh nói.

“Được, nhờ ngươi giúp ta việc xem đường!” Cao Phong đáp lại, giọng nói đầy vẻ tin tưởng.

Hắn ở với Thiết Thiệt một thời gian, sự gắn bó càng lúc càng nhiều, cho nên đối với Thiết Thiệt không còn gì nghi ngờ nữa. Giờ đây trong mắt hắn, Thiết Thiệt không chỉ là người bạn mà còn là người anh em của mình.

Nghe Thiết Thiệt nói xong, Cao Phong càng gia tăng thêm tốc độ bay của mình nhanh hơn. Nhìn hắn giờ đây chả khác gì con chim non lần đầu tung cánh, đang tận hưởng sự thích thú khi được tự do trên bầu trời.

Hắn bay mất mấy canh giờ, giống như Thiết Thiệt nói thì hiện tại trước mặt Cao Phong chính là thành Phát Đạt. Cao Phong đáp xuống trước cổng thành, bỏ ra vài khối thạch kim sinh thì hắn mới được đi vào trong.

Hiện tại số lượng kim sinh trên người Cao Phong vẫn còn nhiều, nhưng đây đã là toàn bộ mà hắn sỡ hữu. Hắn sợ chuyến đi này sẽ tốn một lượng lớn, cho nên trong đầu đang suy nghĩ làm sao để có thể tìm được đá kim sinh, nếu vậy thì có thể an tâm hơn.

Cao Phong đi vào trong thành, tìm đại một quán trọ nào đó để nghĩ lại, tiện cho ngày mai còn lên đường sớm. Đêm tối đến, Cao Phong không ngủ mà hắn chỉ ngồi yên tĩnh tọa, tập trung tu luyện một chút để hồi phục sinh lực.

Hắn bước vào trong không gian tâm thức, ngắm nhìn không gian ở đây đã to hơn trước rất nhiều. Cao Phong luôn có cảm giác nơi đây tỉ lệ thuận với thần thức của hắn, đôi khi còn rộng hơn.

Bởi vì cứ mỗi lần Cao Phong vào là cảm thấy không gian nơi đây lại vượt ngoài tầm kiểm soát của thần thức.