Loạn Thế Thần Ma

Chương 29: Tội Đồ



"Không ngờ ngươi cũng được Thần Khí lựa chọn?" Tề Thiên nói bằng giọng hơi ngạc nhiên.

Lão khỉ già đã từng nói với hắn những người được Thần Khí lựa chọn đều nắm giữ Thiên Phú riêng của bản thân mà không ai có và đều nghịch thiên.

"Không ngờ lại xuất hiện thêm một Thần Khí nữa ngay tại nơi này! Đúng là không tưởng! Con phải cẩn thận..." Lão khỉ già vuốt râu nhắc nhở Tề Thiên.

"Ngạc nhiên không? Ta còn tự ngạc nhiên nữa là..." Hùng cười nhếch nói.

Ủa? Hùng chợt có cảm giác như Tâm Ma không còn tác động đến tâm trí hắn, mà giờ hắn cảm thấy đầu óc minh mẫn hẳn ra và vô cùng sảng khoái

Cầm Huyền Thuyết Trọng Kiếm trên tay, một thanh cự kiếm đen tuyền to bản. Mũi kiếm nhọn nhưng cùn, hai cạnh lại không sắc bén, cán kiếm và thân kiếm có hoa văn hình đầu lâu tinh xảo.

"Đây là Hình dạng thật của nó sao? Thật hầm hố!" Hùng thầm đánh giá, Hắn không biết sao nó lại thay đổi hình dạng nhưng rất đúng lúc nha.

Hùng vận Thiên hóa, bay lên không rồi dừng lại ngang tầm với Tề Thiên đang đứng trên Cân Đẩu Vân.

Không nói thêm lời nào, cả hai lao vào quyết chiến. Tề Thiên vung Định Hải Thần Châm lên bổ xuống đầu Hùng, Hùng cũng Vung Huyền Thuyết Trọng Kiếm ra cản đòn.

Binh!!!

Tiếng va chạm rất khó tả vì cả hai đều được rèn và tôi luyện bởi những kim loại vô cùng quý giá.

Hai đôi mắt nhìn nhau, chiến ý bùng phát mãnh liệt. Hùng thu kiếm, Thiên Linh Cầu tụ lại trên tay sau đó hắn truyền vào Huyền Thuyết Trọng Kiếm khiến nó tỏa ra ánh sáng trắng, lao vút lên cao rồi chém một đường kiếm hình bán nguyệt về phía Tề Thiên.

Hầu Tử cũng đâu phải dạng vừa, hắn cắm mạnh Định Hải Thần Châm xuống đất rồi gào lên : "NHƯ Ý KIM CÔ BỔNG! LỚN."

Định Hải Thần châm lập tức phóng to kích thước gấp mười lần kích thước ban đầu để cản đường kiếm của Hùng.

"Lợi hại vậy sao? Thằng này khó nhai đây!"

Hùng thầm nói, hơi ngạc nhiên khi chứng kiến Định Hải Thần Châm biến lớn nhưng cũng nhanh chóng nhận ra cảnh này xem trên tivi rất nhiều.

Khi đường kiếm bị chặn đứng, lực va chạm khiến cây cối đổ rạp. Tề Thiên lao tới phía Hùng, tay hắn phát ra ánh hoàng kim.

Binh binh binh!!!

Huyền Thiết Trọng Kiếm rơi khỏi tay Hùng cắm xuống mặt đất khi hai tay Hùng tóm được hai nắm đấm của Tề Thiên.

"Khá lắm!" Tề Thiên nói, vẻ mặt uy mãnh tỏ ra vui vẻ.

"Ngươi cũng đâu có vừa!" Hùng đáp lại sau đó co gối huých vào bụng Tề Thiên nhưng đã bị chặn lại bởi đầu gối của hắn.

Tốc độ bằng nhau, sức chiến đấu cũng ngang ngửa nhau. Cả hai đấm đá kịch liệt khiến khán giả không khỏi lặng thinh trước hai thiên tài trẻ tuổi đang chiến đấu.


"Thật đáng buổi trốn vợ đi xem thi đấu!" Một khán giả không kiềm được thốt lên.

Ngay cả bình luận viên cũng không còn biết nói gì, chăm chú quan sát cuộc chiến giữa Thần và Ma này.

Trong đấu trường, Hùng mắt tím bầm đang nằm trên đất thở hồng hộc kích tướng : "Sao thế? Ngươi chỉ có thế thôi à?"

Tề Thiên cũng không khá hơn, mồm sưng to phun ra một ngụm máu hổn hển đáp : "Nãy giờ...mới là dạo....đầu thôi...phụt!!!"

Rồi cả hai lại vùng dậy mang hai Thần Khí ra đập nhau liên hồi.

Hùng lúc này đã không còn dạng Thiên hóa, Tề Thiên cũng mất Cân Đẩu Vân. Hai tên đang đứng đối diện nhau, Tề Thiên vận linh lực rồi từ bàn tay hắn, một chùm tia lôi vàng kim xuất hiện.

"Đó là......!" Bình luận viên dụi dụi mắt.

"Là một loại dị thuộc tính lôi thưa quý vị!"

"Hừm! Tên bình luận viên này kém hiểu biết thật!" Đại Hoàng tướng quân chê bai.

"Đó là dị lôi gì vậy cha?" Thiên An đáng yêu quay sang hỏi cha nàng.

"Ánh Minh Địa Lôi - một dị thuộc tính xếp trong hàng đầu của lôi hệ." Ông giải thích.

"Vậy....chẳng phải chàng....!!" Thiên An lại lo lắng.

Hùng biết Tề Thiên có lôi hệ qua thông tin từ Tiểu Bảo, nhưng không ngờ lại là dị lôi mạnh mẽ như vậy. Nhưng hắn cũng đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp này, cả người hắn bỗng nóng bừng lên rồi tay hắn được bao phủ bởi một ngọn lửa màu đỏ thẫm hơn cả máu pha chút màu trắng.

"Thiên Hùng cũng mang dị thuộc tính! Là hỏa thuộc tính!" Bình luận viên hô to.

"Trời ơi! Đó là....Sát Địa Thiên Hỏa."

Câu này là cả Đại Hoàng tướng quân, Huyết Khải giáo chủ và Vũ Văn lão gia cùng thốt lên kinh ngạc.

Tề minh thấy vậy hỏi : "Đó là Loại dị hỏa gì ạ?"

Thấy ông nội mình giật bắn khỏi ghế, Văn Nguyệt và văn hoài cũng tò mò.

Thiên An cũng thế, quay sang hỏi cha nàng.

"Cha! Thiên Hùng đang sử dụng dị hỏa gì vậy ạ?"

Đại Hoàng nói bằng giọng run nhẹ :

"Con gái! Ta thực sự cần học hỏi tài nhìn người của con!"

"Ủa sao vậy cha? Có gì không ổn với Thiên Hùng ạ?" Nàng hỏi.

"Thằng nhóc kia đang sở hữu loại dị hỏa chưa ai khống chế được. Dị hỏa này không thuộc phàm giới nó là.......".

"Thiên Hỏa , Sát Địa Thiên Hỏa - lửa trời!"

.................................

"Đến lúc kết thúc rồi!" Hùng cười lạnh nói.

Hùng vận toàn bộ linh lực còn lại trong cơ thể tụ lại nơi cánh tay đang bốc hỏa, lấy đà đạp mạnh lao về phía trước.

Tề Thiên cũng lao tới, cũng dùng toàn bộ những gì mình có để cho đòn quyết định này, dơ nắm đấm mang Ánh Minh Địa Lôi về phía Hùng.

RẦMMMM!!!!

Một vụ nổ lớn khắp đấu trường, cát bụi mù mịt.....

Một sự im lặng từ phía khán đài, tất cả đều đang chờ đợi kết quả cuối cùng.

"CẢ HAI ĐỀU GỤC RỒI!!!!!" bình luận viên gào lên khi cát bụi dần tan đi, để lộ hai tên thân thể tàn tạ đang nằm trên đất.

"Ta không thể giữ lời hứa của mình rồi!!!" Hùng thầm nghĩ, cơ thể tàn tạ không thể cử động.

"Ta sẽ giúp!"

"Ngươi....!" Hùng chưa kịp nói hết câu thì cánh tay nát của hắn bỗng dơ lên cao khiến khán giả nhốn nháo.

"Thiên Hùng vẫn chưa gục! Hắn vẫn chưa gục....!"

"CHÚNG TA THẮNG RỒIIII!!!!!!"

Cuộc thi kết thúc với chức vô địch thuộc về Hùng mặc dù cánh tay không phải do hắn điều khiển.

.......................................................................

"Thưa Long Vương! Đã phát hiện kẻ trộm Định Hải Thần Châm, có lên phái cao thủ đi bắt hắn và mang Thần Khí không ạ?"

Một binh lính của Long Cung bẩm báo.

Đông Long ngồi trầm ngâm trong phòng, tay cầm một viên Long Châu sáng lấp lánh xua tay đáp : " Không cần! Việc mất Thần Khí đã lan khắp mọi nơi, mọi chuyện chấm dứt ở đây."

"Nhưng...."

"Ngươi lui ra đi!" Đông Long cắt lời, sau đó ra hiệu cho tên lính lui đi.

Lão vẫn mân mê viên Long Châu trên tay, thầm nói một mình : "Rồi sẽ có ngày hắn quay lại lần nữa!"

Một mùi hương thoang thoảng quen thuộc bay vào mũi Hùng khiến hắn từ từ tỉnh lại.

"Mình đang ở đâu đây?" Hùng mơ hồ tự hỏi, đưa mắt xuống thấy dáng người quen thuộc.

Thiên An đang nằm nép vào ngực hắn, cơ thể mềm mại của nàng ép sát vào cơ thể băng bó chi chít vết thương của hắn. Cảm giác bình yên lại ùa về sau tháng ngày xa cách.

Hắn đưa cánh tay băng bó lên xoa nhẹ đầu nàng, ngửi hương tóc thơm của nàng khiến mọi đau đớn mệt mỏi như tan biến.

"Giỏi lắm! Dám ôm con gái của ta. Gan ngươi cũng to đấy!" Chương Đại Hoàng bước vào phòng hồi sức của Hùng định thăm con rể tương lai nào ngờ chứng kiến cảnh này.

Hùng giật bắn người, Thiên An cũng bừng tỉnh vội nhảy khỏi giường nhưng lỡ tay đụng vào vết thương trên ngực khiến Hùng kêu oai oái.

"Ch...cha!" Thiên An cúi mặt ấp úng chào, ngượng chín mặt khi bị phát hiện đang ôm người yêu ngay trước mặt cha nàng.

"Cha?" Hùng ngạc nhiên rồi nhanh chóng lễ phép chào, còn cố gượng dậy để hành lễ : "Chào Chương tướng quân! Nghe danh ngài đã lâu bây giờ mới có dịp gặp, thật vinh hạnh!"

Thấy Hùng còn ít tuổi lại ăn nói phải phép, Đại Hoàng cũng có chút ấn tượng. Ông tiến đến ngồi xuống nói : " Con ra ngoài đi! Ta có chuyện muốn nói với thằng này!"

"Cha không được gọi hắn là thằng!" Thiên An bực bội nói.

"Không gọi thằng thì gọi là gì? Mau ra ngoài nhanh!"

"Cha...con nghỉ chơi với cha luôn!" Thiên An phụng phịu rồi quay lại nhìn Hùng ân cần nói : "Chàng cứ ở đây dưỡng thương! Ta đi mua gì đó cho chàng ăn tẩm bổ."

Rồi nàng bước ra ngoài sau khi để lại một cái nhìn đầy ẩn ý làm Hùng ngất ngây.

Đại Hoàng thấy cảnh này thì nổi máu nóng, rồi nhìn chừng chừng tên nhóc khiến con gái cưng của ông cho ông ra rìa.

Hùng mồ hôi bắt đầu tuôn, thầm Nghĩ : "Đây là cảm giác lần đầu gặp bố vợ sao? Lại trong hoàn cảnh như thế này, mình phải làm gì bây giờ?"

"Ngô Thiên Hùng!" Đại Hoàng bỗng nói.

"Dạ!" Hùng giật bắn mình trả lời.

"Ta rất ấn tượng về khả năng của ngươi!" Ông nói.

"Sát Địa Thiên Hỏa là dị thuộc tính hỏa không ai có thể chế ngự! Vậy mà một tên nhóc như ngươi lại điều khiển nó dễ dàng."

Hùng được khen thì phổng mũi, lại còn là bố vợ tương lai thì mũi hắn lại càng to nhưng vẫn tỏ ra khiêm tốn đáp : " Dạ cũng bình thường thôi! Chẳng có gì đáng nhắc đâu ạ!"

Nhưng thực ra tất cả mọi người đều không biết rằng Sát Địa Thiên Hỏa chưa được Hùng dung nạp, đó chỉ là sức mạnh có được nhờ Thiên Phú của hắn.

"Ngươi thực sự rất đặc biệt! Ta biết, nhưng nó chưa đủ để ta tin tưởng để giao Thiên An cho ngươi chăm sóc!"

"Cháu...." Hùng đang định nói thì bị cắt ngang

"Ta biết Thiên An rất thích ngươi, sẵn sàng làm mọi thứ vì ngươi nhưng ngươi thì sao?"

"Cháu cũng rất yêu nàng, có thể làm mọi thứ vì nàng!" Hùng dõng dạc nói.

"Yêu nó ư? Yêu nó mà ngươi lại yêu thêm một người khác, một tội đồ của Hà Thành ? Lại còn dấu nàng ta ở Đảo Cát Bà để tiện gian díu với ngươi?"

"Làm gì có ai? Cháu có giấu ai ở...." Hùng bỗng khựng lại khi trong đầu hắn vụt lên hình ảnh của Tố Trinh

"Sao? Ngươi không còn gì để nói đúng không? Ngươi định hỏ vì sao ta biết ư? Nói cho ngươi biết, mọi chuyện lớn nhỏ khắp Bắc Đại Lục này đều trong tầm kiểm soát của ta. Nếu muốn ta có thể phái người san bằng cả Cát Bà Đảo để bắt Bạch Tố Trinh về chịu tội." Đại Hoàng nói bằng giọng đanh thép.

"Nàng đã phạm tội gì?"

"Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Cô ta là kẻ đã đột nhập vào Hà Thành để đánh cắp một vật được coi là trái tim của Hà Thành đó là Bắc Hà Linh Châu, viên linh châu trấn dữ cả Hà Thành. Nó mang sức mạnh vô song, được kết tinh cả ngàn năm trên mặt hồ gươm."

"Không thể nào? Nàng rất yếu, còn chưa lên Đấu úy cấp 2. Làm sao có đột nhập một nơi đầy rẫy cao thủ như Hà Thành?"

Hùng nghi hoặc.

"Yếu ư? Ngươi cho rằng một Đấu Đế là yếu ư?" Đại Hoàng ngạc nhiên.

"Rõ ràng mà! Nàng còn bị một Đấu Linh đánh cho nát cả hai cánh tay." Hùng phân trần.

Đại Hoàng mặt tỏ ra nghiêm trọng, sau đó nói : " Nếu thực sự là vậy thì...."

"Thì sao ạ?"

"Ngươi sẽ phải đến đó giết ả ta rồi đem Bắc Hà Linh Châu về đây, lúc đó ta sẽ gả Thiên An cho ngươi!"