"Vậy ngươi không muốn lấy con gái ta?" Đại Hoàng hừ lạnh.
"Muốn! Rất muốn nhưng cháu chỉ mang Bắc Hà Linh Châu về cho ngài chứ tuyệt đối không làm hại Tố Trinh."
"Haha...trong lòng mơ tưởng đến một nữ nhân khác mà lại nói yêu Thiên An thật lòng? Ngươi thật đáng khinh." Đại Hoàng cười lạnh nói.
"Cháu biết bây giờ cháu nói gì cũng vô ích! Chỉ mong ngày giao cho cháu toàn quyền quyết định vụ này! Tuyệt đối không can dự." Hùng đề xuất khi biết bố vợ tương lai của hắn đang có kế hoạch tấn công Cát Bà Đảo để lấy lại báu vật và giết tội đồ.
"Dự vào mình ngươi? Ngươi không sợ ta giết ngươi ngay tại đây à?"
"Đương nhiên là sợ! Nhưng càng sợ hơn khi Thiên An phải chịu đau khổ và căm hận cha nàng mãi mãi!"
"Ngươi....." Đại Hoàng không còn gì để nói, Hùng nói quá đúng. Thiên An sẽ ra sao khi ông giết người nàng yêu? Rồi nàng sẽ lại bỏ ông mà đi như cách mà vợ và con gái lớn của ông bỏ đi.
Hùng đang định nói thêm thì Thiên An bước vào, tay bưng tô cháo nóng hổi thơm ngon cười xinh đẹp nói : "Đến giờ ăn rồi!"
Sau đó nàng đưa mắt nhìn cha mình, Đại Hoàng hiểu ý con gái đang đuổi khéo mình để có thời gian bên cạnh Hùng nên chỉ nói một câu rồi rời đi : " Mọi việc do cậu quyết định, hậu quả do cậu gánh lấy."
Hùng quay sang nhìn Thiên An, nàng đang ngồi kế bên hắn, mắt đẹp long lanh nhìn hắn : " Cha và chàng nói chuyện gì vậy?"
"À! Không có gì đâu, cha nàng nhờ ta chút việc thôi mà!!" Hùng dấu diếm.
"Há miệng ra nào!" Thiên An đáng yêu ra lệnh, đưa một thìa cháo lên thổi phù phù cho bớt nóng rồi ghé vào miệng Hùng.
Hùng ngoan như chó con, lập tức há miệng nuốt trọn miếng cháo. Miệng không ngừng khen ngon. Sau đó hai người cười nói vui vẻ về những chuyện hai người đã trải qua sau mấy tháng xa cách, chủ yếu là chuyện của Hùng.
Chợt Thiên An nhổm người dậy ghé miệng xinh vào má Hùng hôn một cái, sau nó nở nụ cười đáng yêu.
Hùng ngây ngất trước Thiên An, bỗng hắn hỏi nàng : "Nàng nghĩ sao nếu một ngày ta yêu thêm một vài người con gái khác?"
"Chàng...." chỉ có bấy nhiêu đó đã khiến khóe mắt nàng cay cay, không nói lên lời nào.
Biết mình hỏi ngu và không đúng thời điểm, Hùng dang tay ra ôm nàng vào lòng thủ thỉ : "Ta xin lỗi đã hỏi câu không nên hỏi."
Nàng áp mặt vào ngờ ngực trần đang băng bó nghẹn ngào nói : " cha đã kể cho ta nghe thông tin về chàng trước khi cuộc thi diễn ra...nhưng ta mặc kệ! Chàng yêu ai đi chăng nữa nhưng trong lòng chàng có ta là đủ rồi." vừa nói nàng vừa siết chặt hắn.
Vết thương còn đau nhưng Hùng không quan tâm, vỗ nhẹ lưng nàng ân cần nói : "Nàng yên tâm! Ta yêu nàng là thật lòng không chút dối trá."
Vai gầy khẽ run lên theo từng cơn lấc của nàng, cả hai cứ ôm nhau như vậy mà chẳng nói thêm lời nào. Hùng hôn nhẹ lên tóc nàng.
Sau 7 ngày dưỡng thương, Hùng đã bình phục và được Thiên An dẫn đi dạo quanh đường phố của Hà Thành. Vì không có các nhà máy xí nghiệp lên không khí ở đây vô cùng trong lành, đời sống người dân khỏe mạnh.
Hai người nắm tay nhau ngắm nhìn hàng quán tấp lập dòng người pha lại, Hùng mặc áo choàng đen chùm đầu để tránh mọi người nhận ra hắn, Thiên An cũng vậy, cả hai muốn thời gian riêng tư của hai người thoải mái nhất có thể.
Đi đến một cây cầu đá, phía dưới là dòng sông trong xanh thơ mộng. Hùng thuê một chiếc thuyền nhỏ rồi chèo đưa Thiên An dạo vòng quanh hồ.
"Nàng thích không?"
"Thích! Ta thích! Miễn là đi cùng chàng!" Thiên An nói.
Hùng cười rồi tiếp tục chèo thuyền, hai người trò chuyện một lúc bỗng Thiên An chuyển chủ đề : "Chàng kể ta nghe về những chuyện trên Cát Bà Đảo đi!"
"Hả? Cũng bình thường thôi có gì đâu mà kể." Hùng đáp.
"Kể đi mà!" Nàng ngồi xích lại gần Hùng khoách tay, ánh mắt năn nỉ.
"Được rồi ta kể!" Hùng bó tay với chiêu dễ thương của Thiên An.
Rồi Hùng kể lại những chuyện đã xảy ra, những thứ cần thêm thì thêm vào cho hấp dẫn còn những thứ cần bỏ thì bỏ như vụ hắn và Tố Trinh hoan lạc trong Thạch Lan động. Thêm tình tiết gây hài để chọc cười nàng.
"Vậy bây giờ Ngọc Lan tỷ tỷ đang ở đâu?" Thiên An hỏi.
"Ta không biết! Nhưng sẽ nhanh thôi, ta nhất định được gặp tỷ ấy." Hùng bỏ mái chèo xuống nắm lấy tay Thiên An nói.
"Xem ra tỷ ấy là người rất quen trọng với huynh!"
"Phải! Rất quan trọng, vì cũng giống như nàng vậy! Ta cũng sẽ lấy tỷ ấy làm vợ!" Hùng vừa nói vừa ôm nàng vào lòng.
Thiên An ngượng chín mặt khi được Hùng nhắc đến việc làm vợ, đánh yêu vào ngực hắn đáp : "Chàng thật tham lam! Đáng ghét!"
Rồi trong đầu Hùng nảy ra ý nghĩ đen tối gọi nàng : "An An!"
"Dạ!" Nàng ngoan ngoãn đáp.
"Hai là mình làm tý đi!"
"Là làm gì?" Nàng hiểu ý nhưng vẫn cố trêu Hùng.
"Thì làm việc mà những đôi khác hay làm ấy! Sản xuất em bé."
"Áiiii.....áiiiii" Hùng bị nàng véo vào ngực khi Hùng nhắc đến em bé! Sau đó e thẹn trả lời : "Ta chưa sẵn sàng làm mẹ!".
"Ồh! Vậy thì làm thôi!" Hùng vừa nói vừa cười rất dâm dê sau đó vật ngửa Thiên An ra chiếm lấy môi thơm của nàng.
"Ư...đừng mà! Có ai thấy thì sao?" Nàng rời môi người tình lo lắng hỏi.
"Vậy chúng ta tìm nơi kín đáo hơn." Hùng vận Thiên hóa bế thốc nàng bay lên tìm chỗ vắng vẻ.
Thiên An rất thích ngắm nhìn mọi thứ từ trên cao, tay ôm chặt Hùng vui vẻ cười : "hihi! Thích quá, chàng là số một!".
Hùng hôn lên trán nàng yêu chiều hỏi : "Vậy thì nàng phải trả công cho ta!"
Nàng không nói gì, nét mặt đỏ bừng khi biết ẩn ý của Hùng. Biểu cảm đáng yêu khiến Hùng ngây ngất, bỗng phát hiện phía dưới có một đám người đang rượt theo thứ gì đó, kêu la inh ỏi : "Quái vật! Mau bắt lấy nó!"
"Có chuyện gì vậy?" Thiên An ngó xuống hỏi.
"Không biết! Chúng ta xuống xem sao! Có khi còn bắt được quái cho dân lành." Hùng đáp rồi lao vút về phía trước để chặn đường.
"Bắt con rắn lớn đó lại! Không được để nó thoát!" Tên cầm đầu đám người hô to, trên tay kẻ nào cũng cầm vũ khí.
"Rắn lớn?....Xà Tộc!" Hùng giật mình, đáp xuống đất nấp trong một bụi rậm.
"Chàng nhìn kìa!" Thiên An chỉ tay về phía một con rắn màu ngọc bích lớn cỡ bắp tay dài khoảng 5 mét đang hoảng sợ lao về phía trước, mình đầy thương tích.
Hùng nghi hoặc : "Xà Tộc tưởng đã tuyệt diệt? Chỉ còn số ít theo Tố Trinh đến Cát Bà đảo rồi chứ nhỉ?"
"Tiểu Thanh, tuổi 12, xà nữ của xà tộc - Đấu sĩ cấp 8 linh lực vô hệ." Thông tin từ Tiểu Bảo truyền vào não hắn.
"Chúng ta có cứu nó không?" Thiên An bỗng kéo tay Hùng nói nhỏ.
"Nàng ở yên đây!" Hùng căn dặn rồi lẩn nhanh khiến Thiên An không biết hắn định làm gì. Thực ra Hùng lẩn đi cải trang vì không muốn người khác thấy mặt mình, nổi tiếng cũng khổ.
Con rắn bị dồn vào đường cùng, xung quanh toàn vánh đá cao tít không thể chạy thoát, đám người tiến tới vẻ mặt hung dữ quát : "Bà mẹ mày! Làm chúng ông mệt bở hơi tai."
"Đem nó về ngâm rượu! Lâu lắm rồi chưa nhìn thấy rắn xuất hiện!" Một gã khác nói, tay cầm dây tròng lọng tiến đến, cả bọn cũng theo sát, hung khí trên tay đã sẵn sàng.
Con rắn nhe nanh ra khè khè đe dọa bằng chút sức lực còn lại, chuẩn bị liều mạng bỏ chạy thì một bóng người xuất hiện.
Hùng đầu đội nón rách, khoác áo choàng rách rưới không khác gì ăn mày đứng trước mặt đám người hung hăng, bình tĩnh hỏi : " Các vị cho hỏi có thấy con rắn màu ngọc bích ở quanh đây không?"
"Nó kìa!" Gã kia chỉ về phía sau lưng Hùng.
"A...cảm ơn các vị! Ta tìm nó mãi" Hùng quay lại tiến về phía Tiểu Thanh khiến nó khè khè đe dọa.
"Nè...tên kia! Nó giờ là của bọn ta!" Một gã tức giận nói.
"Đến mà lấy!" Hùng khiêu khích.
"Mày muốn chết à? 500 anh em đâu xử nó!" Tên cầm đầu ra lệnh, hai tên lao về phía Hùng.
"Cả đám Đấu úy cấp 1? Hazzzz" Hùng cười lạnh rồi lao về phía chúng. Hắn không dùng linh lực.
Binh binh!!!
Hai tên kia nằm đất, mồm đầy máu me.
"Khốn khiếp bọn vô dụng! Lên hết cho ta!"
Cả đám xông lên tấn công Hùng. Nhưng chỉ vài giây sau kết cục giống với hai tên đi trước.
"Mày...mày không dùng linh lực? Sao vẫn mạnh như vậy?" Gã cầm đầu mồm đầy máu hỏi.
"Ta có mạnh gì đâu! Chỉ tại các ngươi quá yếu thôi." Hùng phất tay rồi tiến đến chỗ con rắn đang co ro kinh sợ trước sức mạnh của hắn.
"Đừng sợ! Ta không làm hại ngươi đâu, mau đi cùng ta." Hùng mặc kệ nó đang nhe nanh đe dọa, hắn bế con rắn trên tay ung dung rời khỏi đó.
Con rắn cũng không còn hung hăng đe dọa nữa khi phát hiện mùi hương đặc biệt mà chỉ Xà Tộc mới cảm nhận được đó là mùi của Nữ Vương Xà Tộc.
Tối đó, Hùng và Thiên An đưa Tiểu Thanh về phòng của hắn để chăm sóc vết thương.
Thấy vẻ tập trung và chuyên nghiệp của Thiên An khi băng bó vết thương cho Tiểu Thanh thì Hùng không thể rời mắt, chống tay nhìn nàng.
"Chàng nhìn cái gì?" Thiên An bắt gặp ánh mắt Hùng liền hỏi.
"Ta ngắm nàng không được sao?" Hùng ve vãn.
"Đừng làm ta mất tập trung!" Nàng nói trong khi bó nốt vết thương cho Tiểu Thanh.
"Xong rồi đây! Giờ em yên tâm nghỉ ngơi đi nhé!" Nàng gõ nhẹ lên trán Tiểu Thanh nói.
Hùng hớn hở, thằng bé bên dưới bắt đầu cứng lên. Định chạy theo thì bất chợt một giọng nói trong trẻo gọi tên hắn.
"Thiên Hùng! Mau trở về , thiếp nhớ chàng."
Hùng tóc gáy dựng ngược, ngoảnh lại thì đó là Tiểu Thanh. Nó đang nằm ngủ nhưng vẫn mấp máy miệng rắn của mình.
Hùng nhận ra ngay giọng nói này! Giọng của Tố Trinh. Ngay lập tức hắn hỏi tiểu bảo và có đáp án.
Vữ Vương của Xà Tộc có khả năng cảm nhận được phần nào cảm nhận của mọi xà nhân dưới nàng, đau buồn, vui vẻ, thù hận, tình yêu.
Khi Tiểu Thanh phát hiện mùi của Nữ Vương trên người Hùng thì cũng là lúc Tố Trinh cảm nhận được hơi ấm của Hùng dành cho Tiểu Thanh. Lên nàng đã dùng khả năng của mình để truyền lời của mình đến Hùng qua Tiểu Thanh.
Được hai mỹ nhân cùng mời gọi, một người vì nhung nhớ còn một người vì yêu thương khiến Hùng hạnh phúc không thôi.
"Tố Trinh! Hãy đợi ta....còn bây giờ thì khà khà...." vẻ mặt gian tà của Hùng lộ ra, sau đó hắn rời phòng mình đến phòng Thiên An.
Tới nơi, Hùng rớt hàm khi thấy Thiên An đang mặc một bộ váy lụa mỏng tanh màu thiên thanh, ngồi vắt chéo chân trên giường đầy gợi cảm.
Thấy Hùng bước vào, Thiên An đỏ mặt đứng dậy tiến về phía hắn, dáng điệu uyển chuyển thướt tha vô cùng.
"Chàng thấy ta có đẹp không?" Nàng đặt tay lên môi hắn khẽ hỏi.
"Đẹp! Rất đẹp!" Hùng vòng tay qua eo nàng, siết chặt cơ thể hai người vào nhau.
Rồi môi nàng tiến đến tìm môi hắn, trao cho hắn những nụ hôn nồng nàn. Tay nàng xoa nhẹ tấm lưng săn chắc của hắn. Tay hắn thì đã tiến đến ngực nàng, qua lớp vải mỏng Hùng có thể cảm nhận trái đào căng mọng tròn trịa của Thiên An. Tay còn lại xoa nắn bờ mông gợi tình của nàng.
Ư...ư!!! Tiếng thở pha lẫn tiếng rên nhẹ của Thiên An khiến Hùng càng thêm kích thích. Hùng bế nàng lên tiến về phía giường
"Tiểu An An! Nàng sẽ phải trả giá vì giám khiêu khích ta!" Hùng rời môi nàng đe dọa.
Tuy bị đe dọa nhưng cách nói không hề đáng sợ mà lại đầy ẩn ý, Thiên An cắn nhẹ môi vuốt ve gương mặt anh tuấn của người tình nói nhỏ : " Ta không có gì để trả cho chàng hết! Còn.... có tấm thân này thôi."
"Nếu vậy thì....!" Hùng cúi xuống hôn lên cổ thon trắng ngần của Thiên An khiến nàng nhột nhột uốn éo.
Đôi tay không rời ngực nàng, nhẹ nhàng day day hạt đậu nhỏ nơi ngực nàng làm nó cứng và sưng to lên.
Cảm giác bị kích thích sướng khoái vô cùng, Thiên An ưỡn người uốn éo để tay Hùng thoải mái nghịch quá ngực nàng, miệng không ngừng rên khẽ : " ư...ư...tay chàng thật là hư!"
Hùng rời cổ nàng, cúi xuống ngoạm một mảng ngực Thiên An bú liếm say sưa, lưỡi hắn kích thích nhũ hoa đang cương cứng của nàng.
"Ư...ư...thoải mái quá! Thiếp cho chàng hết đó....!!" Thiên An rên rỉ.
Hùng liếm hết bên này qua bên kia, tay hắn bắt đầu mò xuống cởi nốt quần lót mỏng manh của nàng.
"Đã ướt thế này rồi cơ à! Cô bé đáng yêu!" Trùng trêu ghẹo.
"Đáng ghét! Tại chàng chứ ai!"
"Vậy để ta sửa lỗi nhé?" Hùng banh chân nàng ra để ngắm nhìn động tình ướt át dâm hương lấp lánh của nàng.
"Cô bé đáng yêu đến ngay cả phía dưới cũng đáng yêu!"
"Đồ dẻo miệng! Đừng nhìn chằm chằm như vậy chứ!" Nàng đỏ mặt e thẹn mắng.
Hùng hôn lên Âm đạo nàng, dâm hương ướt át gặp kích thích bắt đầu tiết ra. Thiên An cong người hứng chịu cơn sướng đang ùa về miệng không ngừng rên rỉ :
Lưỡi Hùng luồn lách khắp mọi ngóc ngách bên trong Âm đạo nàng khiến Thiên An sướng như phát điên, tay ôm đầu Hùng ấn vào như ám chỉ tiếp tục làm nữa đi.
"Thiên Hùng...thiếp sắp ra!!" Nàng thở dồn dập, toàn thân toát mồ hôi vì chịu đựng khoái cảm mỗi lúc một mãnh liệt từ Hùng.
Chợt Hùng dừng lại làm cơn sướng bỗng dịu lại, nàng nhăn mặt hỏi : "Sao vậy chàng?"
Hùng đứng dậy cởi quần áo để lộ Dương vật vĩ đại đang dựng đứng trước mặt nàng.
"Á...lớn quá!" Thiên An đã một lần nếm trải cảm giác khoái lạc khi được thứ kia đưa vào bên trong nhưng hình như nó lớn hơn trước.
Thấy nàng chăm chú nhìn thằng em của mình với ánh mắt si mê, Hùng kê sát khúc thịt nóng hổi vào Âm đạo nàng chà sát.
"Để ta dùng thứ này trừng phạt nàng nhé?"
"Không được đâu....nó lớn quá!" Thiên An bĩu môi.
"Á...đáng ghét!!!" Nàng hét lên khi Hùng đẩy mạnh Dương vật hắn vào sâu trong nàng, Âm đạo ướt át giúp Dương vật hắn dễ dàng tiến vào. Cảm giác bị thành Âm đạo siết chặt khiến Hùng tê người.
"Bên trong nàng thật tuyệt! Ta nhớ nó!" Nói rồi Hùng bắt đầu nhấp nhẹ nhàng.
Thiên An có hơi bực khi Hùng đột ngột đẩy mạnh nhưng nhanh chóng chìm dần vào khoái lạc, nàng lại trao hắn nụ hôn nồng nàn, môi hồng, lưỡi thơm đều dâng hiến cho hắn. Phía dưới Âm đạo nàng đang căng mình hứng từng những cú đẩy đang mạnh dần của Hùng. Khoái lạc nhanh chóng đạt đỉnh điểm nàng thở dốc, mắt ghép hờ : "Thiếp...sắp....raaaaa!!!"
"Ta cũng sắp ra....Aa!" Hùng gồng người gia tăng nhịp lắc.
"Tướng công....hãy ra trong thiếp.....!!!" Thiên An bắt đầu rên lớn. Cơ thể nàng uốn éo đong đưa theo nhịp lắc mạnh mẽ của Hùng, tay nàng bấu chặt lưng hắn rồi run lên từng cơn.
Biết nàng đã đạt cực khoái, Hùng cũng thúc mạnh mấy cái rồi xuất tinh ồ ạt vào trong tử cung nàng sau đó gục xuống đè lên người nàng, Thiên An co chân quặp chặt mông Hùng rồi cảm nhận dòng thánh thủy nóng hổi bên trong mình.
Cả hai dính chặt lấy nhau, Thiên An nép vào ngực Hùng mỉm cười hạnh phúc : "Thiếp yêu chàng!"
Hùng hôn lên trán nàng rồi thủ thỉ : " Nhiều cỡ nào?"
"Thiếp không biết! Nhưng mà yêu rất nhiều!" Nàng e thẹn đáp.
Hùng phì cười trước vẻ đáng yêu của Thiên An, tay hắn lại mò tìm ngực nàng để quậy phá.
"Khiếp...chàng lại thế rồi!" Thiên An mắng yêu khi khúc thịt phía dưới của Hùng lại cứng ngắc.
Hùng phì cười rồi cả hai lại quyện vào nhau, trao cho đối phương khoái lạc.
Sáng hôm sau, Hùng đã khởi hành từ sớm với người bạn đồng hành là Tiểu Thanh.
Trước khi đi, hắn để lại chiếc vòng mà Thiên An đã tặng hắn. Cũng không quên hôn nhẹ lên trán nàng, điều mà nàng rất thích khi ở cạnh hắn.
Nhìn Thiên An đáng yêu ngủ say, Hùng không nỡ bỏ đi mà không lời từ biệt nhưng nếu đánh thức nàng dậy liệu nàng có để hắn rời đi. Vì muốn cả hai không phải khó xử nên Hùng quyết định âm thầm rời đi.
"Tiểu Thanh! chúng ta đi thôi!" Hùng nói, sau đó mở chiếc ba lô trên lưng để Tiểu Thanh chui vào ẩn nấp.
Chương tướng quân Chương Đại Hoàng đứng trên tường thành, mắt nhìn theo dáng người một thiếu niên mặc áo choàng đen mũ chùm kín đầu đang ung dung rời khỏi Hà Thành. Lòng Đại Hoàng có một niềm tin rằng tên nhóc này sẽ thay đổi trật tự của thế giới.