Tiểu Thanh xinh đẹp đang thong thả bước đi trên con phố nhỏ. Thân thể mềm mại uyển chuyển trong bộ thanh y tao nhã mà không kém phần trong sáng đáng yêu.
Tìm một quán trà sạch sẽ, nàng tiến vào gọi một ly trà ngồi nhâm nhi mắt đưa qua đưa lại ngắm nhìn dòng người thưa thớt.
Ở phía đối diện, một vài người bắt đang bàn tán những tin tức nóng hổi mới cập nhật, một người nói : " Cuộc thi luyện dược do Quỷ Môn Quan tổ chức đang bước vào giai đoạn khốc liệt nhất. Nghe nói có một tên chỉ mới 14 tuổi nhưng đã lọt vào top 9 của cuộc thi."
Một người phản bác : " Không thể nào! 14 tuổi vẫn là trẻ ranh. Làm sao trở thành luyện dược sư mà đòi vào tới top 9 của cuộc thi tầm cỡ lục địa này. Ngươi có nghe nhầm không?"
Người khác nói : " Thông tin hoàn toàn chính xác nha! Hôm qua ta có đến xem, hắn tên là Thiên Hùng, Thiên Báo gì đó. Đến từ Cát Bà Đảo."
Tiểu Thanh đang nhấp một ngụm trà khẽ run run, hóa ra hắn ở đây. Cất sự nhớ nhung vào trong lòng, Tiểu Thanh trả tiền trà rồi tiếp tục đường đến ngọn núi lửa khổng lồ trước mặt.
Không khí bên trong khán đài sôi nổi hẳn lên khi một thí sinh đã hoàn thành vòng thi. Người đó không phải Hùng mà là cô gái xinh đẹp tên Thiên Bình kia.
Trọng tài hô vang tên cô : " Vâng người đầu tiên hoàn thành không ngoài dự khiến chính là mỹ nhân của cuộc thi mang số 03. Tên Thiên Bình."
Có người tấm tắc khen : " Nhan sắc động lòng người lại là ứng cử viên cho chắc vô địch! Có mơ ta cũng muốn được có nàng!"
Một kẻ khác tát cái bốp vào đầu tên vừa rồi kinh bỉ mắng : " Mẹ mày! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Biết cô ta đến từ đâu không?"
"Không!"
"Cô ta đến từ Hà Thành đó! Còn là giới quý tộc. Ngữ nghèo kiết xác đi xem thi đấu ngồi cạnh toàn gái mà mang theo có 200k như mày không biết tự xấu hổ?"
Khu vực thi, Hùng vẫn đang chuyên tâm hoàn thành viên đan dược của hắn. Miệng lầm bầm chửi gì đó mà nghe không rõ.
Một thí sinh nữa cũng đã hoàn thành, trọng tài lại hô vang : " Tiếp theo, thí sinh tên Đạt . Mang số 09 cũng đã hoàn thành vòng thi."
Vì là trong khu vực cách ly riêng, nên không ai có thể biết đan dược mà các thí sinh luyện ra lợi hại thế nào mà chỉ biết được thí sinh đó đã hoàn thành hay chưa thông qua một nút bấm mà thí sinh sở hữa trong khu cách ly. Khi hoàn thành chỉ việc bấm nút, một tiếng động như tiếng chuông sẽ vang lên.
"Còn khoảng 5 phút đến khi hết giờ, ngoài hai thí sinh Thiên Bình và Đạt không Chín ra thì các thí sinh khác vẫn chưa có dấu hiệu hoàn thành." một người bình phẩm.
Hùng là người có dấu hiệu hoàn thiện đầu tiên, mà giờ lại hì hục cái gì đó khiến mọi người không khỏi chú ý : " Hắn đang làm cái gì vậy? Định gian lận hay sao?"
Còn một phút nữa là hết giờ, có hai thí sinh khác cũng hoàn thành vòng thi. Còn 30 giây nữa Hùng vẫn đang chuyên tâm luyện chế.
Thất Luyện Sư Đông Phấn Nguyên thở dài tiếc nuối nhìn Hùng : " Tên nhóc này! Quả là thiên tài."
Cô cháu gái Hạ Thảo xinh đẹp bên cạnh chề môi : " Thời gian sắp hết mà hắn vẫn cặm cụi thế kia. Ông gọi hắn danh thiên tài thì không đúng lắm."
Xoa đầu cô cháu gái, Thất Luyện Sư Đông Phấn Nguyên cười ẩn ý : " Haha...có lẽ ta tìm ra cháu rể tương lai rồi!"
Hạ Thảo đỏ mặt bực bội quay đi không thèm nói gì, nghĩ sao tiểu thư danh giá như nàng lại bị gả bừa cho một tên thiên tài mới nổi.
Còn mười giây, có lẽ những thí sinh còn lại đã đầu hàng vì không hoàn thành tác phẩm.
Thất Luyện Sư Đông Phấn Nguyên tự nói thầm : " Còn chờ gì nữa nhóc! Ta thật sự ấn tượng với ngươi đấy."
Khi mọi người đang đếm ngược vài giây cuối cùng thì tiếng chuông vang lên từng hồi báo hiệu có thí sinh hoàn thành vòng thi.
"Là hắn! Tên nhóc trẻ tuổi đó." Mọi người trầm trồ khi nhận ra khi người bấm nút chính là Hùng.
Với vẻ mặt lạnh lùng boy, Hùng hiên ngang bước ra đứng cạnh bốn thí sinh còn lại.
Trọng tài hô to : " Thật bất ngờ! Thí sinh cuối cùng không ai khác chính là Thiên Hùng mã số 04."
"Và bây giờ bước vào thời khắc quan trọng nhất của vòng 9. Mời Luyện Dược Sư gạo cội của Quỷ Môn Quan đích thân xuống đánh giá đan dược."
Một tòa sen vàng bay đến chỗ ông cháu Thất Luyện Sư Đông Phấn Nguyên, lão đứng dậy nở nụ cười thân thiện, nhún chân bật nhảy lên đứng trên tòa sen rồi tiến về phía trung tâm sân khấu trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Đang chưng vẻ mặt lạnh lùng về phía khán đài khiến bao nữ nhân siêu lòng vì độ soái ca của mình, Hùng bỗng rùng mình khi nhận được thông tin từ Tiểu Bảo về lão già đang bay trên tòa sen và đang tiến về phía nơi hắn đứng.
"Đậu mé! Luyện Dược chia làm 10 cấp. Lão già này trông vẻ ngoài hết sức bình thường lại là Thất Luyện Sư? Là 7 trên 10."
Tiếp đất bằng dáng vẻ không thể khoan thai hơn, Thất Luyện Sư Đông Phấn Nguyên tiến tới chỗ đặt 5 chiếc bàn nơi để trưng tác phẩm vừa luyện chế ra của các thí sinh.
Trọng Tài giới Thiệu : " Chắc quý vị cũng biết! Đây là Thất Luyện Sư Đông Phấn Nguyên. Một trong ba vị Thất Luyện Sư khét tiếng của Quỷ Môn Quan. Hôm nay ban tổ chức đã đặc cách mời được ngài đến để giúp chúng ta đánh giá đan dược."
Khi thấy lão tiến đến chiếc bàn đầu tiên, mọi người nín thở chờ kết quả của lão đánh giá về đan dược của mỹ nhân Thiên Bình.
Với kiến thức cùng nhiều năm trong nghề, lão nhìn sơ qua cũng biết được hai viên đan dược của Thiên Bình đều đạt tiêu chuẩn và sẽ bước tiếp vào vòng trong.
Rồi đến thí sinh tiếp theo là Đạt Không Chín. Cũng dễ dàng vượt qua chỉ tiêu. Hiên ngang bước vào vòng trong.
Mỗi lần lão đánh giá đều có những tiếng reo hò không ngớt từ phía khán đài. Có người biết chút ít về luyện dược thì gật gù thán phục vì khiến thức của một vị Thất Luyện Sư.
Cũng có người chả biết mô tê gì cũng vỗ tay ầm ầm ra vẻ hiểu biết, bọn này đi ngắm gái là chính.
Hai thí sinh tiếp theo cũng vượt qua chỉ tiêu, chỉ còn Hùng vì hắn là người cuối cùng.
Khi chiếc hộp trên bàn mở ra, mặt lão Đông Phấn Nguyên hơi giật giật. Lão không tin vào những gì mình chứng kiến.
Lão tiến lại giật mic của trọng tài khiến ai cũng khó hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hít mội hơi thật sâu, lão nói : " Cuộc thi kết thúc! Kẻ thắng cuộc chính là hắn!"
Vừa nói, lão vừa chỉ tay về Hùng. Hùng gẽ mỉm cười rồi gật đầu với lão khiến mọi người đều nghi ngờ.
"Đậu mé! Hắn là con cái nhà lão sao? Cuộc thi chưa kết thúc mà."
"Mụ nội! Đây là mua chuộc. Thằng nhóc kia bỏ ra bao nhiêu tiền?"
"Yêu cầu mời người khác đánh giá đan dược."
Trọng tài nghiêm trọng chấn an mọi người, Đông Phấn Nguyên lại giật mic của trọng tài rồi cầm viên đan dược do Hùng luyện trên tay vừa nói : " Phải! Cuộc thi quả thật đã kết thúc ngay khi ta nhìn thấy thứ này."
Mọi người khó hiểu nhìn lão như nhìn một thằng già lú lẫn nhưng lão vẫn nói tiếp : " Các ngươi biết tên nhóc này luyện ra cái gì không?"
"Hắn luyện ra Thánh đan! Là Thánh đan nhị phẩm!"
Mọi người sững sờ, những thí sinh đứng cạnh Hùng há hốc mồm nhìn hắn, trọng tài trợn lòi mắt. Tất cả như không tin vào tai mình.
"Chưa hết!" Đông Phấn Nguyên tiếp tục nói.
Lão cầm một viên đan đan thui nhưng trong như viên ngọc rồi nói : " Không chỉ luyện ra Thánh đan trị thương. Hắn còn luyện ra ....độc đan cấp thánh tam phẩm."
Những tiếng vỗ tay lộp bộp vang lên rồi cứ thế tăng dần đến khi ào ào như một cơn mưa nặng hạt.
"Đề thi chỉ là tiên đan, hắn lại luyện ra Thánh đan trong khi mới 14 tuổi. Nếu như có thi tiếp thì quả thật giải vô địch vẫn thuộc về hắn." Tiếng mọi người bình phẩm.
"Đúng thật là thiên tài! Giờ thì không ai nghi ngờ được khả năng của hắn."
Việc này nằm ngoài dự tính của ban tổ chức, đã chuẩn bị cho những vòng cuối thì lại bị Hùng phá hỏng. Tên trọng tài nhận được thông báo từ cấp trên liền nói : " Thưa quý vị! Chúng tôi vừa nhận được chỉ thị từ cấp trên, thí sinh Thiên Hùng quả là thiên tài ngàn năm có một nhưng chiến thắng quá chóng vánh không thuyết phục."
"Vì thế chúng tôi sẽ ra thêm một đề thi dành cho Thiên Hùng. Độ khó tương đương với đề thi vòng chung kết. Nếu Thiên Hùng vượt qua thì chức vô địch sẽ thuộc về hắn. Còn nếu không vượt qua thì xem như chức vô địch không có chủ."
Huyết Linh Giáo, một ngọn núi cao ngút trời. Tại một mỏm đá nhô ra xa nhất, phía dưới là vách núi treo leo không thấy đáy. Một thiếu niên đang ngồi xếp bằng vận công. Hắn cởi trần để lộ cơ bắp săn chắc, xung quanh hắn bỗng xuất hiện sự xáo trộn.
Không khí xung quanh bỗng hóa thành vật chất giống như làn khói rồi từ từ bao phủ lấy cơ thể.
"Sự phụ! Đây là sao?" Tề Thiên nhận ra điều khác thường quanh cơ thể mình liền thắc mắc.
Lão khỉ già đáp : " Thật không ngờ con lại có thể tu luyện tới mức này rồi! Ta còn định để đến khi con đột phá Đấu Linh rồi mới chỉ dạy."
"Ý sư phụ là...." Tề Thiên nhíu mày khó hiểu.
"Thứ giống như làn khói này không phải là linh lực. Nó là một loại tồn tại khác cũng giúp con người tu luyện linh hồn nhưng ở đẳng cấp cao hơn." Lão khỉ già giải thích.
"Đẳng cấp cao hơn? Con chưa hiểu thưa sư phụ." Tề Thiên kinh ngạc hỏi.
Lão khỉ già vuốt râu : " Đó là Nguyên Khí! Sinh ra từ trời đất giống linh lực và rất hiếm."
"Hiếm không phải vì nó hiếm gặp mà là số người có thể sử dụng nguyên khí để tu luyện cực kì ít. Hầu như là không xuất hiện trong 3000 năm nay."
"Vậy sao con lại cảm nhận được nó?" Tề Thiên hỏi.
"Vì con là người được chọn!" Lão khỉ già nói với giọng đầy niềm tin.
"Người được chọn?" Tề Thiên mở mắt nhìn về phía chân trời xa xăm. Nơi ánh bình minh vừa ló dạng, chợt có một bàn tay nhỏ nhắn chạm lên vai hắn.
Một giọng nói trong trẻo vang lên : " Tề Ca!"
Tề Thiên tươi tỉnh quay lại nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng trước mặt, Nguyệt Anh tiểu bạch hồ đứng trước mặt hắn, khuôn mặt xinh xắn với đôi tai hồ ly rung rung trông cực kì đáng yêu.
Nguyệt Anh cầm chiếc áo nhẹ nhàng khoác lên người hắn nói : " Huynh đó! Sáng sớm trời còn lạnh mà."
Nhìn thấy Nguyệt Anh là bao nhiêu mệt mỏi lo âu trong lòng Tề Thiên như tan biến. Nhưng hắn không giỏi thể hiện tình cảm với người khác, nữ nhân lại càng không.
Thấy Tề Thiên chỉ cười cười không đáp, lão khỉ thầm mắng : " Con bị sao vậy? Nói gì đó đi chứ."
"Nói gì bây giờ?"
"Ặc! Sao con lại hỏi ta? Mấy việc nam nữ này ta bó tay."
Tề Thiên cười khổ : " Từ khi Nguyệt Anh lớn thế này không hiểu sao mỗi khi nhìn muội ấy là con đều....."
Cuộc trò chuyện của Tề Thiên và sư phụ hắn thì chỉ có hai người biết. Nguyệt Anh bỗng xà vào lòng Tề Thiên khiến hắn giật bắn người la lên : " Đó! Là vậy đó sư phụ."
Lão khỉ già vỗ trán vỡ lẽ : " Tưởng gì!"
"Tề Thiên bề ngoài phong trần bụi bặm, tính tình hiếu chiến cuồng bạo. Thật không ngờ lại vì một tiểu hồ ly mà đến mặt cũng đỏ bừng thế kia." lão khỉ già trêu ghẹo khiến Tề Thiên bối rối.
Mặt khác, Nguyệt Anh nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Tề Thiên lại tưởng hắn bị bệnh liền lôi hắn vào trong hang nghỉ ngơi. Tuy là hang nhưng không khác gì nhà bình thường với đầy đủ tiện nghi.
"Huynh bệnh rồi! Mau vào trong để muội xem." Nguyệt Anh lo lắng.
"Ta không sao!" Tề Thiên ngồi ỳ đó không nhúc nhích.
Bỗng có gì đó lướt qua trên đỉnh đầu với tốc bộ cực nhanh, Tề Thiên cảm nhận được được điều không ổn, sư phụ hắn đề phòng nói : " Một kẻ ta không đo được cấp bậc đang bay ngay trên đầu. Mau trốn đi".
Nhanh như chớp, một ngọn lửa màu đen kì dị phóng tới với tốc độ cực nhanh. Tề Thiên liền ôm lấy Nguyệt Anh rồi nhảy lui sang tránh né ngọn lửa bắn xuống.
RẦM!
Tiếng nổ kinh thiên động địa, từ trên trời một bóng hắc điểu khổng lồ xuất hiện. Trên lưng hắc điểu là một thiếu nhiên với ánh mắt sắc lạnh.
Nguyệt Anh sợ hãi, nấp sau lưng Tề Thiên hỏi : " Đó là ai vậy?"
Tề Thiên nhíu mày nhìn kẻ vừa tấn công hắn, Kim Cô Bổng biến biến thành một sợi dây bay đến quấn quanh Nguyệt Anh rồi đưa nàng rời đi.
Ngạo Chiến đứng trên lưng con hắc điểu, nhìn Nguyệt Anh đang rời đi nói : " Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi! Công chúa cuối cùng của Hồ Tộc."
Tề Thiên bùng phát linh lực, lôi đình trên tay tụ thành một quả cầu vàng chói nhìn về phía Ngạo Chiến mắng : " Mày là thằng ôn nào? "
Ngạo Chiến nhảy xuống đất đứng đối diện Tề Thiên kinh bỉ nói : " mày cũng giống thằng kia! Một đám phế vật gáy to."
Dứt câu, Ngạo Chiến phóng tới tóm cổ Tề Thiên rồi đập mạnh xuống đất khiến Tề Thiên choáng váng không kịp phản ứng.