Sau khi Hùng trốn mất, một nhóm người ăn mặc dị hợm tiến đến.
Một người hỏi : " Ủa sao không có ai hết vậy? Rõ ràng thông báo rằng Ma Vương trở về mà làm ta mừng hụt."
Cả đám liền quay đầu bỏ đi, lúc này trong rừng Hùng đã thôi chạy mà đi chậm rãi cảnh giác xung quanh. Đi sâu hơn nữa gặp một cái hang lớn, chính là vị trí mà Tiểu Bảo giúp hắn đánh dấu trên bản đồ.
"Là nó!" Hùng thận trọng tiến vào hang tối, với giác quan của rồng việc nhìn trong bóng tối đơn giản với hắn.
Người của Ma Tộc khác các tộc khác ở chỗ tất cả sinh ra đều mang hai bản thể thay vì một bản thể như các tộc còn lại.
Đặc biệt hơn! Bản Thể của Linh bị lão Thông Thiên Chủ bắt đi là bản sao của nàng chứ không phải bản chính.
Linh hiện tại không trả lời khi Hùng gọi chắc vẫn còn đang bất tỉnh sau khi bị áp chế lúc thi luyện đan. Nhưng qua Tiểu Bảo, Hùng đã biết vị trí bản thể chính của Linh đang được cất giấu ở đáy hang này.
Bỗng một tiếng gầm kinh thiên động địa phát ra khiến Hùng bủn rủn : " Mịa! Con éo gì đấy?"
Tiểu Bảo đáp : " Độc Giác Vương! Ma Thú hình dạng giống như nhím. Toàn thân là kịch độc. Linh lực cấp Đấu Vương cấp 1 hệ Mộc."
"Đấu Vương...?" Hùng lặp lại, trong lòng hiện lên chút sợ hãi. Chiến đấu chênh lệch 10 cấp độ thì hắn làm được, còn đây là Đấu Vương chênh lệch mấy chục cấp.
Hùng thầm mắng lão Đại Hoàng vì đã trấn lột nhẫn không gian của hắn, không có Thần Kiếm thì làm sao có thể đối địch với con ma thú này.
"Mà sao lại là ma thú?" Hùng bỗng thấy lạ liền hỏi.
"Luyện Ngục tách biệt với thế giới bên ngoài. Nhiều điều khác lạ là chuyện bình thường, hỏi lắm thế." Tiểu Bảo mắng.
Hùng không hỏi thêm, lấy Thục Phong Kiếm ra trên tay rồi bước vào sống còn với Độc Giác Vương.
Khi thấy Hùng tiến vào, Độc Giác Vương gầm lên rồi xông ra phóng một chùm gai trên lưng về phía Hùng nhằm dò xét thực lực.
"Mau tránh đi!" Tiểu Bảo nhắc nhở, Hùng biết những chiếc gai này mang kịch độc nên không ngu gì mà đỡ. Lập tức vận Thiên Hóa bay lên né đòn.
"Linh lực cấp Đấu Vương thật khủng khiếp!" Hùng cảm thán, rồi vội nhảy sang tránh một loạt gai độc khác đang phóng tới.
"Sao mình nhanh thế nhỉ?" Hùng nghi hoặc. Rồi nghĩ đến lúc nuốt Thần Đan :
"Có lẽ do tác dụng của Thần Đan."
Độc Giác Vương thấy Hùng dễ dàng tránh được đòn của nó thì gầm lên giận dữ. Lao tới dùng vuốt sắc tấn công vào đầu Hùng.
Keng!
Chỉ một cú vả, dù đã dùng Thánh Bảo và toàn lực phòng ngự nhưng Hùng vẫn bị dội ra cả chục mét và trọng thương.
Cứ Thế này thì không ổn, Hùng liền gượng dậy lao tới chĩa mũi kiếm vào đầu nó.
Đột nhiên Độc Giác Vương thu mình cuộc tròn lại như một quả bóng khổng lồ chĩa những chiếc gai sắc nhọn ra bên ngoài.
"Quả nhiên điểm yếu của mày là đôi mắt."
Hùng tâm đắc, hắn đã phát hiện Độc Giác Vương tuy tấn công hung bạo nhưng sau mỗi lần như vậy nó đều lùi lại che chắn đầu.
Trong hình dạng quả bóng gai khổng lồ, Độc Giác Vương xoáy mạnh rồi lăn đến tấn công với tốc độ khủng khiếp.
Binh! Binh! Binh!
Hùng nhảy sang bên rồi dùng kiếm tấn công nhưng như trứng chọi đá. Tay hắn run lên bần bật vì lớp phòng ngự quá vững chắc.
Ở đây là địa bàn của nó, lợi thế hoàn toàn thuộc về nó. Hùng không tìm được cách tấn công liền vội bay ra khỏi hang vì cơ thể hắn đang phản ứng không tốt với tác dụng phụ của Thần Đan.
"Thần Đan ta vừa nuốt có tác dụng gì vậy?" Hùng ngồi xếp bằng trong một chỗ kín đáo hỏi
Tiểu Bảo đáp : " Hỗn Nguyên Thần Đan! Giúp ngươi tu luyện một cách thần tốc trong một khoảng thời gian."
"Gấp 5 hay 10 lần bình thường?" Hùng hớn hở, kiểu này thì hắn sắp thành bố đời rồi.
"Gấp 50 lần bình thường! Thời gian tác dụng là 12 tiếng."
"Ghê vồn! Vậy mất 1 tiếng rồi còn 11 tiếng. Phải mau chóng tu luyện." Hùng vận công pháp Tam Thôn Thiên rồi bắt đầu tu luyện.
Vài phút sau.
"Sao không có gì xảy ra? Ta cảm nhận được nhưng không chuyển hóa được dược tính của Thần Đan thành có lợi cho bản thân." Hùng cau mày nói.
"Không có Thần Lực trong cơ thể, Thần Đan vô hiệu." Tiểu Bảo tạt gáo nước lạnh vào mặt Hùng.
"Định mệnh! Khốn nạn." Hùng đang rất cay cú với Tiểu Bảo, chợt giọng nói của Linh bỗng vang lên trong đầu.
Hùng ngồi giữa khoảng tốt vô tận trong linh hồn hắn. Linh ngồi đối diện với nét mặt tái nhợt.
"Linh! Ngươi không sao chứ?" Hùng lo lắng chạy lại đỡ nàng ngồi dậy.
"Em...không sao! Cảm ơn ngài đã quan tâm." Linh nói bằng giọng yếu ớt
"Cố chịu đựng thêm chút nữa thôi! Ta sẽ lấy được bản thể của ngươi." Hùng trấn an, trong lòng hắn bỗng có cảm giác thương xót. Chắc có lẽ thời gian bên cạnh Linh hắn thực sự có cảm tình với nàng.
"Ta cần dung hòa dược tính của Thần Đan trong cơ thể! Ngươi có cách gì không?" Hùng hỏi, vì biết Linh là Ma và mạnh ngang một vị Thần.
Linh không đáp, nàng kéo cổ Hùng xuống rồi áp môi nàng vào môi hắn rồi truyền ma lực. Đồng thời cơ thể hay người cùng được bao phủ bởi một ngọn lửa tím ma mị.
Hùng bất ngờ, cảm giác môi lưỡi thơm ngọt của Linh làm hắn ngây ngất. Cả hai cứ thế trao nhau những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng không kém phần kích thích.
Hai tay Hùng như bất động trên làn eo thon thả, mắt hắn nhắm nghiền mút lấy từng vị ngon nơi đầu lưỡi Linh mang lại.
Linh cũng vậy, nụ hôn đầu đời của nàng là dành cho hắn. Một dòng lệ trong vắt khẽ lăn dài trên gò má xinh đẹp. Giọt nước mắt của hạnh phúc.
10 phút......20 phút ......30 phút.
Nụ hôn nồng nàn như bất tận, cả hai như đôi tình nhân mơn chớn môi lưỡi nhau. Ngọn lửa tím ma mị càng lúc càng bành chướng ra xung quanh. Hùng ngất đi vì không chịu được biến động trong linh hồn, Linh thì vẫn tiếp tục hôn lên môi Hùng một cách say xưa. Cùng lúc đó phía bên ngoài. cơ thể đang xếp bằng bất động của Hùng bỗng tỏa ra một lớp phòng ngự dày đặc.
Khi tỉnh lại Hùng nhận ra hắn đang ôm hôn một bụi cây đầy gai nhọn.
Ọe! Ọe!
Hùng móc họng cho nôn hết đống lá đắng ngắt trong miệng ra. Sau đó chợt nhớ đến cảm hôn nhau nồng nhiệt với Linh thì lo lắng gọi trong tâm trí : " Linh! Nàng ổn chứ?"
"Em không sao!" giọng Linh yếu ớt đáp lại.
Hùng thở phào, cảm thấy toàn thân tràn đầy linh lực thì vội vận công kiểm tra.
Hùng vừa mới bắt đầu thì Tiểu Bảo nói :
" Không cần kiểm tra! Ngươi đã đột phá Đấu Linh cấp 1."
"Vãi lều!" Hùng trợn mắt.
Hắn đứng dậy tiến thẳng đến miệng hang với ánh mắt tràn đầy khí thế : " Con súc xinh! Tao giờ đá đạo rồi."
Binh!
Hùng bị đánh văng vào vách hang, mô cái miệng xưng vù mắng Tiểu Bảo : " Mẹ mày! Sao lên cấp rồi vẫn bị nó hành là thế éo nào?"
Tiểu Bảo tức giận quát : " Ngươi vô dụng lại chửi ta? Lên Đấu Linh cần lĩnh ngộ Bộc Phát mới có cửa thắng."
Ặc! Hùng nghiếm răng, nắm tay hắn bốc lên ngọn Thiên Hỏa. Tay còn lại bốc lên ngọn Tử Hỏa nhìn cực kì bá đạo. Tiếp đó hắn vận Thiên hóa rồi hai tay đều cầm vào cán kiếm Thục Phong.
Nhận thấy nguy hiểm, Độc Giác Vương cuộn thành quả bóng gai khổng lồ rồi phóng hàng ngàn gai độc ra tứ phía.
Rầm rầm rầm.
Trần hang rung chuyển, Hùng dùng một đòn toàn lực chém đến phía Độc Giác Vương.
Lớp phòng ngự của nó vỡ nát sau đường kiếm uy lực khủng khiếp của Hùng.
Mắt hắn biến đổi, trạng thái " Ma Vương " kích hoạt rồi nhảy xồ tới dùng hai cánh tay đang bọc bởi Thiên Hỏa và Tử Hỏa cản lực xoáy khủng khiếp của Độc Giác Vương.
Ngay phía sau lưng hắn nơi tận cùng của đáy hang, một quả cầu màu tím nhìn như pha lê đang bay lơ lửng.
Phải, đây chính là bản thể của Linh. Độc Giác Vương nhận ra sức mạnh của Hùng tăng vọt khó đối phó thì tìm cách phá hủy bản thể của nàng.
"Mẹ con súc sinh khốn khiếp!" Hùng gầm lên, hắn bị đẩy lùi bởi lực xoáy của Độc Giác Vương trong dạng quả bóng gai.
Bản thể là chưa có linh hồn là vật mong manh dễ tổn thương. Chỉ cần tác động mạnh vào cũng có thể khiến bản thể biến chất.
"Ngài không cần liều mạng vì em! Hãy rời khỏi đây trước khi binh lính phát hiện." Linh cất giọng yếu ớt khuyên can.
Hùng nghiến răng : " Nàng nói gì vậy? Sao ta có thể bỏ mặc nàng trong tình trạng này được. Lương tâm ta không cho phép, trái tim ta lại càng không cho phép ta làm vậy."
Hùng gồng người lên, lớp vải áo ở hai cánh tay rách toạc. Những chiếc gai đã đâm vào tay hắn và chất độc nhanh chóng lan ra khiến cánh tay chuyển thành màu xanh chết chóc
"Ngài...." Linh ấp úng không nói thành lời, nàng cố dùng chút sức tàn của mình biến bản thân thành một ngọn lửa tím rồi bay ra khỏi linh hồn Hùng. Ngọn lửa bé nhỏ mong manh bay lên trán Hùng rồi biến mất, cùng lúc đó trán hắn hiện lên một hình xăm đầu lâu nhỏ bằng ngón tay.
Linh lực mạnh mẽ bùng phát, Hùng gầm lên : " Chết đi!"
Cánh tay mang Tử Hỏa của hắn chụp lấy một chiếc gai rồi bẻ rắc một cái khiến Độc Giác Vương đau đớn gầm lên rồi lùi lại.
Hùng nhảy lên đầu nó, cánh tay mang Tử Hỏa giáng xuống một cú trời giáng : "Thiên Tử Cầu!"
Rầm!
Đầu Độc Giác Vương nát bét, xác nó bị ngọn Tử Hỏa bao phủ thiêu thành tro. Hùng kiệt sức, lết đến chỗ bản thể của Linh rồi gục ngã. Hình xăm đầu lâu trên trán biến mất, đốm lửa nhỏ màu tím bay ra khỏi người hắn rồi nhập vào quả cầu pha lê màu tím.
Cùng lúc đó, một viên Thần Đan tự động bay ra khỏi túi áo Hùng rồi biến mất bên trong quả cầu pha lê.
Hoàn Nguyên Thần Đan, giúp người sử dụng chỉ cần là linh hồn cũng có thể tái sinh.
Ánh sáng màu tím lan tỏa khắp xung quanh. Tử hỏa từ trong cơ thể Hùng và từ cái xác của Độc Giác Vương lập tức bị hút vào trong quả cầu pha lê, rồi có tiếng như thủy tinh vỡ phát ra.
Hùng gượng dậy, trước mặt hắn giống như một cơn lốc tràn ngập sắc tím với quả cầu làm trung tâm. Huyền ảo đến ma mị, tiếng thủy tinh vỡ mỗi lúc một nhiều.
Hùng liếc đôi mắt về phía quả cầu, trên thân quả cầu xuất hiện những vết nứt lớn. Hắn tưởng là quả cầu sắp nổ tung, cũng có nghĩa là bản thể của Linh cũng không còn liền dùng hết sức đứng dậy tiến đến như muốn cố bảo vệ quả cầu.
Phía bên ngoài khu rừng, nhóm binh lính khi nãy đã phát hiện có kẻ đánh nhau với Độc Giác Vương trong này. Mọi người định tiến vào thì bị ngăn cản bởi một lớp linh lực màu tím.
Phía bên trong, Hùng lết được vài bước thì khụy xuống. Đòn Thiên Tử Cầu vừa rồi quá sức chịu đựng của hắn, cánh tay gần như không còn cảm giác.
Miệng hắn lắp bắp : " Linh! Nàng...phải sống."
Cơn lốc tím dần nhỏ lại rồi tan biến, quả cầu pha lê lúc này ngập trong sắc tím. Những tia sáng mạnh mẽ theo khe nứt phóng ra ngoài tạo lên một trấn động nhỏ trong hang.
Tia sáng đó bay lơ lửng trong không khí rồi tụ lại thành một đám khói, quả cầu pha lê cũng chỉ còn lại một quả cầu rỗng ruột.
Làn khói tím bay xuống bao phủ lấy thân thể của Hùng làm hắn ngạc nhiên, một thân ảnh mỹ nữ tuyệt trần hiện ra. Cánh tay mềm mại vuốt ve gương mặt Hùng. Cơ thể trần trụi đẹp đến tuyệt sắc cứ thế áp sát vào cơ thể tàn tạ của Hùng.
"Linh! Có phải nàng đấy không?" Hùng hỏi trong sự lo lắng.
"Thiếp đây!" giọng nói ngọt ngào ma mị cất lên cũng là lúc khuôn mặt của nàng xuất hiện trong làn khói. Đôi mắt tím long lanh nhìn Hùng đầy trìu mến.
Hùng mỉm cười hạnh phúc : " Vậy thì tốt quá rồi!"
Tỉnh lại trong cơn mê, Hùng thầm mắng : "Định mệnh sao cứ mê man suốt vậy?"
Mi mắt khẽ động, một khương mặt đẹp đến hoàn hảo ngay trước mặt hắn. Linh mỉm cười : " Chàng tỉnh lại rồi! Thấy trong người thế nào."
Hùng si mê nhìn nàng rồi đáp : " Ta vẫn còn đau lắm! Cho ta nằm trên đùi nàng chút nữa để giảm đau nha."
"Đáng ghét!" Thấy Hùng còn có thể trêu ghẹo nàng, Linh mỉm cười xinh đẹp khẽ mắng.
Hùng đưa tay lên chạm vào khuôn mặt tuyệt sắc khiến nó ửng hồng rồi hỏi bằng giọng trầm ấm : " Đây là bản thể của nàng? Thật xinh đẹp!"
"Chàng thích nó không! Cho chàng hết đấy." Linh vừa nói vừa khẽ khéo cổ áo nàng xuống đến nửa trái đào thì Hùng đã xịt máu mũi.
"Định mệnh! Giờ ai sướng bằng ta...hahaha." Hùng cười khoái trá trong lòng, hắn định đè nàng xuống thì
Rầm !
Tiếng nổ lớn từ bên ngoài vọng vào, Hùng giật mình hỏi : " Có chuyện gì xảy ra ngoài kia vậy?"
"Ách! Chuồn thôi." Hùng kéo Linh đứng dậy, đang loay hoay tìm đường thoát thì Linh đứng cạnh khẽ hỏi : " Chàng tính làm gì?"
"Chạy chứ làm gì?" Hùng vội vã nói, nhưng lại bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Linh thì không khỏi nghi hoặc.
Nhìn thấy sự bối rối trong ánh mắt Hùng, Linh mỉm cười rồi kéo hắn về phía của hang đáp : " Chàng là người của ta! Ai dám làm gì chàng."
Linh tung một chưởng hời hợt vào thành hang khiến nó sụp đổ rồi kéo Hùng ra ngoài.
Bên ngoài, một tiếng nổ lớn từ trong phát ra rồi đất đá văng tứ tung. Cùng với hai bóng người xuất hiện khiến đám lính canh vội quỳ rạp xuống : " Nhược Linh công chúa! Mừng ngài trở về."
"Nhược Linh? Đó là tên đầy đủ của nàng sao?" Hùng thắc mắc.
Linh khẽ gật đầu rồi bước đến phía đám lính canh rồi ra lệnh giải tán. Sau đó quay lại nói với Hùng : " Giờ chàng không lo rồi nhé!"
Hùng gật đầu rồi hỏi : " Khi nãy ta nghe bọn họ gọi nàng là công chúa! Lại còn rất cung kính. Chẳng lẽ nàng là....."
Linh xấu hổ gật đầu : " Phải! Ta là tiểu công chúa của Luyện Ngục. Chàng sắp trở thành bạch mã hoàng tử rồi đó."