Loạn Thế Thần Ma

Chương 67: Thả Thính



"Bị nhốt 2000 năm ở Thông Thiên Thần Tháp! Mà vẫn chỉ là tiểu công chúa. Vậy mấy bà đại công chúa gì gì đó là không biết bao nhiêu tuổi?" Hùng thắc mắc nghĩ thầm.

Hắn không suy nghĩ được lâu khi Linh đứng bên cạnh. Cơ thể hấp dẫn ẩn hiện trong sắc tím của y phục kiến nàng càng thêm bí ẩn và hấp dẫn.

Chợt Tiểu Bảo nói : " Mau trở về Hà Thành!"

Hùng ngạc nhiên : " Ta còn chưa xong việc ở đây mà!"

"Thiên An mất tích rồi!"

Hùng đơ người, sau vài giây thì tức giận hỏi : " Đứa nào dám động đến nàng tao giết!"

Hùng quay sang nói với Linh : " ta cần về Hà Thành một chuyến! Nàng có muốn đi cùng ta không."

Linh bỗng dưng dưng : " Chàng không muốn ở lại với ta sao?"

"Có nhưng....ta còn việc quan trọng cần làm." Hùng đáp.

Linh ôm Hùng vào lòng, nàng cao hơn hắn một cái đầu nên mặt Hùng lập tức bị ép chặt vào đôi trái đào no tròn mơn mởn.

"Vậy chàng cứ đi! Ta ở đây đợi chàng quay trở về." Linh nghẹn ngào.

"Ta sẽ quay lại và đưa nàng về nhà làm vợ! Chịu không?" Hùng nói với giọng ấm áp.

Mắt đẹp khẽ rơi nước mắt, cảm giác được che chở khiến lòng nàng bừng hạnh phúc : " Thiếp sẽ chờ ngày đó."

.......................................................................

Hỏa Thần Mị Diễm xinh đẹp đang đứng trên miệng núi lửa của Quỷ Môn Quan. Thấy Hùng bay lên từ dòng dung nham thì hơi ngạc nhiên : " Ô! Hắn có thể đi xuống Luyện Ngục?"

Tuyệt Vô Thần đứng cạnh hỏi : " Giờ thì ngươi đã tin chưa? Kẻ có thể tùy ý ra vào Luyện Ngục chỉ có một."

"Vậy ta tiếp xúc với hắn được chưa?" Mị Diễm nóng lòng hỏi.

"Chưa!" Tuyệt Vô Thần đáp rồi xé không gian rời đi.

Mị Diễm nhíu mày xinh đẹp đe dọa : " Tên nhóc đáng chết! Ngươi mà dùng Sát Địa Thiên Hỏa của ta để cưa gái một lần nữa thì bà đây sẽ cắt cái cần tăng dân số của ngươi." sau đó nàng cũng biến mất.

Hùng vừa thoát khỏi dòng dung nham, còn đang nhìn dáo dác xung quanh xem có ai phát hiện ra hắn hay không thì bỗng một cảm giác lạnh sống lưng ùa về. Bất giác hắn nhìn lên phía trên thì thấy một thân ảnh nữ nhân biến mất trong chớp mắt.

Không quá tò mò về người này, Hùng nhanh chóng bay lên vành miệng núi lửa rồi tìm đường xuống.

"Bắt lấy hắn!"

Bỗng từ xa vọng lại tiếng ai đó nói lớn, rồi nhiều tiếng bước chân dồn dập.

"Bỏ mẹ! Bị phát hiện rồi à?" Hùng vội chạy sang một hướng để tìm chỗ trốn. Nấp sau một bức tường nhìn đám lính quèn chạy qua Hùng thở phào.


Bỗng trên tường ngay trước mặt hắn có dán một tờ truy nã. Cùng với bản mặt lìn của hắn to đùng in trên đó.

"Ngô Thiên Hùng! 14 tuổi tội phạm truy nã khắp đại lục vì tội phá hoại cuộc thi tầm cỡ châu lục. Đánh cắp Thần Đan ...v.v."

Đọc xong, Hùng tái mặt : " Thôi xong rồi!"

Hắn cấp tốc chạy về Đông phủ để tìm Tiểu Thanh để bỏ trốn.

Vừa chạy đến cửa phòng, gần 4 giờ sáng và Tiểu Thanh vẫn ngủ ngon lành trong chăn. Hùng định đánh thức nàng thì Tiểu Bảo ngăn cản : " Đừng làm vậy!"

"Tại sao?" Hùng thắc mắc.

"Giờ ngươi là tội phạm truy nã với tiền thưởng cao ngất. Ngay cả Đấu Vương cũng sẵn sàng truy sát ngươi."

Hùng lặng thinh, hắn không đáp vì Tiểu Bảo nói đúng. Hiện giờ hắn bị như vậy nếu dẫn theo nàng chẳng phải khiến nàng gặp nguy hiểm hay sao?

Tiến đến hôn nhẹ trên trán Tiểu Thanh, Hùng thì thầm : " Bảo trọng nhé!"

Nói xong hắn liền rời đi, tiến thẳng về Hà Thành.

Một bóng hình xinh đẹp thướt tha cất từng bước đi trong một khu rừng phủ ngập sắc hồng của hoa đào.

Nàng khẽ đưa tay lên ngắt một trái đào tròn trĩnh như chính trái đào trên ngực nàng. Nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi và cảm nhận hương thơm phảng phất, miệng xinh hé ra cắn một miếng. Vị ngọt tan vào đầu lưỡi, miếng đào ròn ròn chua nhẹ quả đúng là cực phẩm của Thiên Cung.

Nàng là Thiên Cửu Huyền, tuyệt sắc mỹ nhân của Thiên Cung. Thiên tài ngàn năm có một. Người con gái đầu tiên bị tên dâm dê đê tiện vô liêm sỉ Ngô Thiên Hùng nhìn lén khi đang tắm.

Đôi mắt long lanh khẽ nhắm lại để tận hưởng trái đào. Một giọng nói phát ra sau lưng khiến nàng có chút giật mình.

"Đào tiên hấp thụ linh lực thế gian, trăm năm nở hoa, ngàn năm kết quả. Chỉ cần ăn một quả cũng ngang với uống Thánh đan." Lực Cường tiến đến nói.

Cửu Huyền tròn mắt hỏi : " Vậy sao không đem phân phát cho mỗi người một quả? Như thế chẳng phải là đang giúp cả Thiên Cung này sao."

Lực Cường lắc đầu : " Đào tiên có linh trí, chỉ có những người thực sự đặc biệt mới nhận được vinh dự nếm được nó. Không tin phải không? Công chúa giúp ta ngắt một quả đi.'

Cửu Huyền ngát một quả khác rồi ném cho Lực Cường. Bàn tay tên này vừa chụp lấy thì quả đào tiên hồng hào căng mịn lập tức khô héo. Sau vài giây thì tan biến như tro tàn.

Chứng kiến cảnh đó, Cửu Huyền không khỏi ngạc nhiên : " Chẳng lẽ ta là một người đặc biệt? Ta chỉ sở hữu Hồng Thiên Vũ thôi mà."

"Hồng Thiên Vũ tuy chỉ xếp thứ hai nhưng chỉ duy nhất Hồng Thiên Vũ mới có thể ngang hàng với Hắc Ma Vũ." Lực Cường đáp.

"Nhưng ông nội có Hoàng Thiên Vũ và ông là người cứu vớt cả Thiên Tộc." Cửu Huyền thắc mắc.

Lực Cường lý giải : " Hoàng Thiên Vũ là cao quý nhất. Nhưng không phải là mạnh mẽ nhất."

"Ý ngươi đang ám chỉ....!" Cửu Huyền nghĩ ngay đến tên đáng ghét Thiên Hùng.

Lực Cường gật đầu : " Phải! Ta đang nói đến Hắc Ma Vũ. Vài nghìn năm trôi qua không ai có Hắc Ma Vũ khiến người ta quên đi rằng nó bá đạo đến mức nào. Nghe nói trong lần chiến tranh địa cầu lần một 4000 năm trước. Có tổng cộng hơn mười vị Chiến Thần và Ma Vương cùng tham chiến. Tưởng chừng địa cầu sẽ bị hủy diệt...thế nhưng"

"Nhưng sao?" Cửu Huyền tò mò, câu chuyện này nàng có nghe ông nội nàng kể một lần rồi nhưng chả hiểu sao Lực Cường kể lại cực kì lôi cuốn.

Lực Cường tiếp tục : " Một kẻ nằm ngoài cuộc chiến đã ngăn chặn tất cả. Lúc đó người có thực lực mạnh nhất trong tất cả là Lạc Long Quân dù trong trạng thái xung sức nhất cũng không thể đánh bại kẻ kia. Kẻ ngăn chăn Thần chiến mang trên mình đôi cánh đen, Hắc Ma Vũ."

"Vậy sao tên kia lại yếu đuối quá vậy?" Cửu Huyền tỏ ra bực bội.

Lực Cường trầm ngâm một lúc rồi đáp : "Cái này ta cũng không biết!".

Cửu Huyền hỏi chuyện khác : " Cát Bà Đảo thế nào rồi? Mọi người ở đó vẫn ổn chứ?"

"Ổn! Không đáng lo." Lực Cường đáp hờ hững.

Thấy thái độ hời hợt của Lực Cường dành cho Tố Trinh, Cửu Huyền nhận ra điều nàng suy nghĩ bấy lâu hoàn toàn là đúng rằng Luân Hồi Thần Đan không chỉ thay đổi số mệnh của một kiếp người mà còn cướp đi cả trí nhớ và cảm xúc của người đó.

Nàng không trách hắn về thái độ đó, vì Lực Cường đáng thương hơn đáng hận.

.......................................................................

Một quán ăn ven đường tại tuyến đường xuyên đại lục. Mọi người đang ăn uống như bình thường bỗng có một kẻ loạn. Choạng bước vào. Tên này ăn mặc như ăn mày lại còn xấu xí cực độ, gọi một bàn trống cùng rất nhiều đồ ăn ngon. Tên ăn mày đó cắm đầu vào ăn như kẻ chết đói mặc kệ những ánh mắt dị nghị của người xung quanh.

"Đúng là mất lịch sự!"

"Ăn mày thì cần gì lịch sự? Chúng ta đi chỗ khác thôi. Ta không chịu được mùi hôi hám này."

Khi đám người không chịu nổi mùi kinh khủng từ tên ăn mày bốc ra thì lũ lượt rời đi. Thấy vậy gã chủ quán đuổi khéo tên ăn mày.

Vừa mở lời thì gã ăn mày ném một xấp tiền lên bàn rồi nói : Trong ba ngày! Quán này anh bao hết!"

Gã chủ quán thấy tiền là sáng mắt, liền lật mặt nhanh hơn bánh tráng rồi còn xắp xếp cho tên ăn mày một phòng vip.

Ăn uống no say, gã ăn mày lên phòng tắm rửa. Tên ăn mày này không ai khác chính là Hùng.

Ngồi trên giường xếp bằng vận công, tâm trí hắn nghĩ về những này đã qua trên Bình Nguyên Vô Tận.

Sau khi rời khỏi Quỷ Môn Quan, vì lên đường đột xuất lên không có chuyến tàu nào. Hùng đành mua một xe ngựa để di chuyển, nhưng chỉ được nửa ngày thì xe gặp vấn đề.

"Kẻ đánh xe, có bao nhiêu của cải mau nôn ra. Bọn ta chỉ cướp tiền không cướp sắc." một tên che kín mặt nói, phía sau hắn là cả đám vài chục tên đàn em. Rõ ràng là một băng cướp đường.

Hùng ngồi trên xe đáp : " Không có tiền! Có cái này lấy không?"

Vừa nói hắn vừa đưa tay ra, nắm chặt bàn tay rồi ngửa lên đồng thời duỗi thẳng ngón giữa.

"Láo toét! Thông chết nó cho tao." Cả đám cướp lao vào tấn công Hùng, tên nào cũng có hung khí.

Binh! Bốp! Bụp! Bụp!

"Ui da... tha cho em!"

Sau mười phút, mấy chục tên nằm bất tỉnh nhân sự. Còn lại tên cầm đầu thì bị Hùng trói ngược lơ lửng trên cành cây, miệng thì không ngừng kêu ca.

"Lần sau có cướp thì chừa mặt tao ra nhé!" Hùng đe dọa như trẻ trâu rồi tiếp tục lên đường.

Tại nạn nối tiếp tại nạn. Đêm đó hắn gặp một băng cướp khác nhưng toàn là nữ. Ai lấy đều ngực tấn công mông phòng thủ.

Thế là tên dê xồm này trả vờ bị bắt rồi bị đưa về hang ổ của băng cướp nữ.

Đám nữ nhân này ăn mặc dị hợm như thổ dân. Lại còn rất thích bạo lực, Hùng chưa được chịch nữ nhân nào như vậy. Bởi nữ nhân của hắn toàn ngoan hiền dễ bảo, có mỗi cô gái tên Minh Thư nhưng hắn lại chưa chịch.

Mấy ngày không được xả đạn, Hùng bầy mưu tính kế đánh thuốc kích dục cả bọn rồi tha hồ chịch.

Ai ngờ kế hoạch mới chỉ trên giấy đã bị dập tắt, trong buồng giam Hùng bị chói chặt tứ chi rồi hai nữ nhân khá xinh đẹp mang dao và thớt vào mài.

Hùng thấy có chút không ổn liền hỏi : " Ủa các ngươi tính làm gì ta?"

Một cô ả ưỡn ẹo dâm đãng nói : " Bọn ta chỉ định thẻo cái thứ gân guốc giữa hai chân ngươi để tẩm bổ. Rồi thông lỗ nhị ngươi thành ống cống."

Vừa nói ả vừa tiến đến bàn mổ rồi cầm lên một thứ như máy đục đất. Phía đầu máy có một phần nhìn giống như thứ mà ai cũng hình dung ra.

"Haha... Ngươi sợ phải không? Rồi ngươi sẽ quen dần thôi." ả cười dâm đãng, đưa đôi tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt Hùng.

Hùng thở dài tiếc nuối : " Tưởng được ở đây mở tiệc thác loạn! Ai ngờ."

"Ý ngươi là gì?" nữ nhân kia nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề nhưng đã muộn.

Rầm! Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra.

Đám nữ nhân láo nháo : " Có chuyện lớn rồi! Mau báo cho Nữ Tướng."

"Không cần đâu!" Hùng xuất hiện giữa đám nữ nhân, trên tay hắn là hai cô ả khi nãy trong phòng giam cùng hắn.

Đặt hai cô gái bất tỉnh xuống, Hùng hừ nhẹ : " Họ không sao! Nghỉ ngơi chút sẽ tỉnh lại thôi."

Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp nổi bật xuất hiện, cô ta chính là Nữ Tướng Cướp.

Giọng chua ngoa đanh đá từ nữ tướng cướp cất lên : " Thực lực ngươi không tồi! Nhan sắc thì cực phẩm. Chi bằng ở lại cùng chúng ta hưởng lạc."

"Đù! Nghe mà cứng cả súng." đấy là Hùng nghĩ thầm, còn bề ngoài tỏ ra lạnh lùng đáp : " Lời đề nghị hấp dẫn! Nhưng ta đang bận việc."

Nữ tướng cướp chuyển sang tức giận nghiến răng quát : " Chưa nam nhân nào dám từ chối ta như vậy! Xem ra ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."

Nói đoạn, ả đạp đất lao đến tung chưởng tấn công.

Hùng không nao núng, cũng đạp đất xông tới tung đấm cản đòn.

Binh!

Hai cú đấm mang dị hỏa va chạm, nữ tướng cướp bị dội ra xa rồi choáng váng và được đánh đàn em đỡ lấy. Hùng vẫn đứng đó không một vết trầy xước cảm thán : " Đây là sức mạnh của Đấu Linh sao? Thật phấn khích."

Hôm qua hắn gặp băng cướp toàn cấp thấp cho nên mới cào cào mấy cái thì đã xong hết đâm ra chán nản. Hôm nay được dịp thì lại là nữ cho nên chưa dùng hết sức.

Thấy mình hơi quá tay, Hùng gãi đầu :

"Xin lỗi! Cô không sao chứ?"

Nữ Tướng cướp vẻ mặt tối xầm, Hùng lại tưởng nàng liều chết và đang tính bỏ chạy thì hành động tiếp theo khiến hắn ngã ngửa.

Nữ tướng cướp đỏ mặt : " Ngươi! Rất xứng đáng làm chồng ta."

"Ặc! Con mụ điên này." Hùng khó hiểu mắng thầm.

Nữ tướng cướp nói tiếp : " Ta cướp bóc ở đây nhiều năm, toàn gặp những tên đàn ông yếu đuối. Ham sống sợ chết. Kẻ mạnh thì háo sắc ngu dốt. Cho nên ta giết sạch không chừa một ai. Hôm nay gặp ngươi, trẻ tuổi dũng cảm. Tuấn tú phi phàm lại mang dị hỏa mạnh mẽ. Ta thích ngươi."

"Ách! Tém tém lại má. Ta vẫn còn vài cô vợ chưa kịp cưới kia kìa. Đâu có xuất cho ả." Hùng nghĩ thầm, tỏ vẻ mặt hắn thanh cao thoát tục rồi đáp : " Cảm ơn đã khen ta! Ta cũng rất muốn ở cạnh nàng nhưng quả thực ta đang có việc quan trọng. Chi bằng nàng thả ta đi, có dịp nhất định sẽ quay lại đây gặp nàng."

"Nữ tướng! Đừng nghe lời ngon ngọt của hắn." đám đàn em khuyên can

Nhưng vị nữ tướng của bọn họ đã trúng tiếng sét ái tình, nàng phất tay ra lệnh thả Hùng đi.

Hùng cúi đầu lịch sự rồi hiên ngang rời đi, đi được mấy bước thì nữ tướng gọi : " Ta tên Mai Thúy! Chàng tên là gì?"

"Mai Thúy?" Hùng thoáng bất ngờ rồi mỉm cười đáp : " Ta tên Đạo Cần Sa! Thật vinh dự khi được biết tên nàng."

Chưa hết, hai ngày tiếp theo Hùng liên tục bị binh lính của Quỷ Môn Quan đuổi giết.

Do chúng quá đông và hung hãn nên Hùng bại vài lần rồi phải cải trang thành ăn mày để thoát.

Cơ thể thương tích cùng quãng đường xa vắng vẻ không có lương thực. Khiến hắn giống như một thằng ăn mày thực sự, rồi khi tưởng chừng số hắn đã tận thì quán ăn này xuất hiện.

Trở về thực tại, công pháp Tam Thôn Thiên tầng hai giúp Hùng nhanh chóng khôi phục linh lực của bản thân. Đồng thời Tử Hỏa trong người cũng đã cạn kiệt, còn về Sát Địa Thiên Hỏa khi hắn càng mạnh thì khả năng tiềm ẩn của Thiên Hỏa cũng theo đó mà bộc phát.

Đưa ngọn Thiên hỏa vào tay, từ ngọn hình ngọn lửa bỗng biến thành hình thiếu nữ rồi lại biến thành hình đôi ngực nóng bỏng hút mắt.

Hoắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ được Bộc Phát, đưa linh lực ra ngoài theo hình dạng tùy thích. Kìm hãm được linh lực kiến đòn đánh muốn mạnh là mạnh, muốn nhẹ là nhẹ.

Ánh mắt đầy quyết tâm, Hùng thì thầm với chính bản thân mình : " Thiên An! Chờ ta."