Loạn Thế Thần Ma

Chương 68: Điều Khác Lạ



"Ngắm nàng một canh tựa một kiếp

Say nàng một khắc tựa ngàn năm "

Trường Sinh ngồi xếp bằng suy tư, miệng ngân nga câu thơ.

Diệp Nhi ngồi gần đó cũng bắt chước ngồi y hệt, tròn xoe mắt hỏi : " A Ngưu ca ca! Huynh đang ngâm thơ về ai vậy ạ?"

Trường Sinh xoa cái đầu bé nhỏ của Diệp Nhi đáp : " Ta đang tả muội đó! Cô bé đáng yêu."

"A thật sao? Vậy sau này huynh phải lấy muội nha." Diệp Nhi réo lên rồi chạy lon ton với vẻ mặt tươi cười.

Trường Sinh thở dài ngao ngán : " Không biết nó học từ đâu nữa!"

"Từ con chứ ai!" Cẩm Trúc phu nhân bước đến nói.

Trường Sinh cúi đầu cung kính chào mẹ mình rồi thắc mắc : " Con có dạy cô bé điều gì vượt quá sự hiểu biết của lứa tuổi đâu?"

Trúc phu nhân xinh đẹp mỉm cười rồi xoa đầu cậu con trai : " Nếu nó đã thích vậy thì con cứ cưới nó là được."

Trường Sinh tái mặt : " Mẹ! Con không phải dạng người đó đâu."

Trúc phu nhân ngồi xuống cạnh Trường Sinh, điều này khiến hắn khá bất ngờ vì từ trước đến giờ hai người chưa từng gần gũi như vậy.

Mỉm cười dịu dàng nhìn con, Trúc phu nhân ôn tồn nói : " Mẹ đâu có bảo con cưới cô bé ngay bây giờ! Đợi khi nào Diệp Nhi lớn thì nó sẽ tự quyết định."

"Nhưng con với Tiểu Kiều...bọn con..." Trường Sinh ấp úng, lần đầu tiên ngồi chia sẻ cùng mẹ khiến hắn có chút bối rối.

"Mẹ biết! Con rất giống cha con. Mang một trái tim thủy chung son sắt. Nhưng cũng đừng vì quá chung tình mà kiến người khác vong tình. Con hiểu ý mẹ nói chứ?"

"Con hiểu! Cha chung tình với người khác khiến mẹ vong tình. Con sẽ không đi theo vết xe đổ của cha, sẽ không làm bất kì nữ nhân nào đau khổ để rồi vong tình."

"Con của ta!" Trúc phu nhân ôm lấy Trường Sinh với đầy tình yêu thương chan chứa. Trường Sinh lại càng bất ngờ hơn, choàng tay ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của mẹ mình, Trường Sinh trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

"Được rồi! Mẹ không làm phiền con luyện công nữa." Trúc phu nhân đứng dậy căn dặn rồi rời đi, Trường Sinh nhìn theo bóng lưng của mẹ hắn. Không hiểu cha hắn bị gì mà lại bỏ mặc người xinh đẹp và toàn diện như mẹ hắn.

Từ trên không bay xuống là một thân ảnh mỹ nữ tuyệt trần, nếu Hùng ở đây thì hắn dễ dàng nhận ra người này rất giống với Ngọc Lan tỷ tỷ của hắn.

Mang trên mình bộ y phục trắng thướt tha không chút vấy bẩn, nàng đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn. Nét đẹp của nàng có chút băng lãnh, có chút tinh nghịch, nàng chạm chân xuống đất rồi cất tiếng trong veo : " È hem! Bị ta phát hiện rồi nhé."

Trường Sinh cúi đầu chắp tay : " Sư phụ!"

"Miễn lễ!" nữ nhân áo trắng đó thướt tha tiến đến ngồi xuống trên mỏm đá rồi hỏi :

" Bài học ta dạy con học đến đâu rồi?" Đàn cho sư phụ nghe."


Trường Sinh bắt đầu đàn một khúc du dương, nữ nhân áo trắng ngồi quan sát từng động thái nhỏ nhất của hắn.

Bỗng nàng phất tay đánh văng một hòn đá lên không trung. Trường Sinh mỉm cười, một luồng khí sắc bén bắn ra chém đứt đôi hòn đá vô tội.

Tiếng đàn vẫn du dương, không bị chệch một nhịp nào. Lần lượt ba viên đá khác bay lên không trung sau cú phất tay của nữ nhân áo trắng.

Xoẹt!

Lần lượt ba viên đá bị ba luồng khí sắc bén cắt đứt. Chưa hết , khi sáu mảnh đá còn chưa kịp rơi xuống đất thì bị một luồng khí khác cắt tiếp thành vỡ vụn.

Tiếng đàn vẫn da diết, nữ nhân áo trắng đang phiêu theo từng khúc nhạc bỗng một âm thanh khó nghe phá tan tất cả.

Đôi lông mày sắc xảo nhíu lại, nàng quay lại định trách móc Trường Sinh thì bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn nàng.

Nàng nhìn xuống thì vỡ lẽ, Diệp Nhi đang cuộn tròn long lòng Trường Sinh ngủ ngon lành, tiếng động khó nghe vừa rồi là nhịp đàn bị Diệp Di tác động. Cô bé đang buồn ngủ và vô tình dẵm lên dây đàn rồi cứ thế chui vào lòng hắn ngủ.

"Con xin lỗi! Để con đưa muội ấy về phòng." Trường Sinh gãi đầu rồi bế Diệp Nhi lên, cô bé gục đầu vào vai hắn với đôi mắt ngắm nghiền cùng nụ cười tinh nghịch.

Nữ nhân áo trắng lườm một cái rồi quay đi mắng thầm : " Diệp Nhi đáng chết! Ta xem ngươi giả nai được đến bao giờ."

.......................................................................

Hùng đang trên xe ngựa thẳng tiến Hà Thành. Lương thực đã đầy đủ không lo chết đói dọc đường, vừa đi vừa suy tư những truyện đã xảy ra.

Vừa xuyên không đến thế giới này thì gặp ngay Ngọc Lan tỷ tỷ xinh đẹp, còn có được một bảo vật như cuốn bách khoa toàn thư là Tiểu Bảo. Được chịch công chúa Hà Thành, mẹ con nữ vương Xà Tộc. Đánh thắng một thằng giống hệt Mỹ Hầu Vương ( đừng tưởng ai cũng được đánh nhau cùng Tề Thiên Đại Thánh nha). Thu được linh thú truyền thuyết Hồng Tước, bắt được dị thú Bạch Ngọc Thố. Làm tân tháp chủ Thông Thiên Tháp, được một ma nữ xinh đẹp sùng bái....

"Có ai số hưởng bằng ta? Mình đúng là bố đời mà...hahaha!" Hùng cười khoái trá, tay vỗ đùi bèm bẹp.

Có thưởng thì cũng có phạt, hắn lại nhớ lần suýt chết ở cuộc thi chọn ứng cử viên ở Vũ Văn Phủ mà chả biết vì sao mình thắng trong khi đối thủ của hắn là Lệ Rơi vẫn đang chiếm thế thượng phong.

Nhớ đến lần bị Thiên Hảo đốt đến chết đi sống lại trong chiến trường ở Sài Thành. Nhớ lần bị một tát choáng váng của kẻ tên Ngạo Chiến khi ở Cát Bà Đảo. Rồi bị một bộ xương hành cho sấp mặt.

Ngay cả Ngọc Lan Tỷ Tỷ đang ở đâu hắn cũng không biết.

Lần nào hắn cũng được người khác giúp đỡ, chưa lần nào hắn tự mình làm tự mình giải quyết. Bây giờ, người con gái hắn yêu đang không rõ sống chết. Thật đáng thất vọng nếu hắn lại để người khác giúp đỡ.

Nghĩ đến đây, tay hắn siết chặt : " Ta không phải thằng núp váy đàn bà! Ta sẽ cho tất cả mọi người thấy ai mới là kẻ mạnh thực sự." vừa tuyên bố hùng hồn, mặt hắn vừa tỏa ra sát khí khủng khiếp.

Đang tự sự, bỗng một sự việc trước mắt khiến hắn chú ý. Phía trước mặt không xa là một ngôi làng nhỏ và hẻo lánh, phía ngoài cổng làng có rất nhiều linh mã và tất cả đều có yên. Điều đó chứng tỏ cũng có số người tương đương ở trong làng.

Nhận thấy điều bất thường, Hùng tạm đánh xe ngựa vào lùm cây rậm rạp rồi dùng tuyệt kĩ trộm chó để tiến lại gần mà không bị phát hiện.

"Lại xem thử! Nhỡ đâu có hiếp dâm hay NTR thì vào ăn ké." Hùng dâm dê nghĩ thầm.

Tiến gần, hắn trèo lên một ngọn cây cao để tiện quan sát. Hùng nghe rõ những tiếng kêu ca khóc lóc của phụ nữ và trẻ em và chứng kiến...

"Xin ngài đừng bắt con tôi! Nó chỉ mới 15 tuổi." Tiếng một người phụ nữ gào khóc thảm thương, tay cố níu lấy cô con gái trong khi bản thân đang bị khống chế bởi hai tên đàn ông to khỏe ăn mặc như cướp đường.

Cô con gái cũng trong tình trạng tương tự, nước mắt giàn giụa trong khi bản thân cũng bị hay tên lính kéo đi.

Một tên có vẻ là thủ lĩnh băng cướp cười khoái trá : " Haha... 15 tuổi thì càng hay! Ông đây lâu ngày không được gặm cỏ non rồi."

"Khốn khiếp! Ta liều chết với các ngươi!" người phụ nữ gầm lên đay nghiệt, mắt trợn lên căm thù nhìn tên thủ lĩnh.

"Haha...ả cũng ghê gớm nhỉ?" Gã thủ lĩnh cười khểnh, ra hiệu cho đám thuộc hạ :

"Bắt hai mẹ con này lên xe!"

Hùng đang hóng hiếp dâm, chợt nhìn khung cảnh xung quanh nơi bọn cướp tụ tập.

Có rất nhiều xác người nằm la liệt, tất cả đều là nam và bị ra tay rất dã nam.

Hùng nhìn về phía mấy cái xe ngựa kín như bưng ở gần đó mà không biết trong đó có gì, liền tò mò : " Tiểu Bảo! Trong xe là gì thế?"

"tất cả khoảng 10.000 vũ khí chiến đấu các loại."

Hùng nhíu mày, vận chuyển một lượng lớn vũ khí trái phép như vậy mà không bị tóm cổ có lẽ là người của thế lực lớn lo lót rồi.

" Mà khoan!" Hùng bỗng nghĩ được điều gì : " Chẳng lẽ sắp có đánh nhau to? Giữa các thế lực hay giữa các đại thành?"

Xua tan dòng suy nghĩ, Hùng định ra tay hành hiệp trượng nghĩa để lấy le với gái. Trong đầu hắn liên tưởng đến cảnh nàng rối rít cảm ơn rồi trao thân cho hắn để báo ơn cứu mạng.

Đang đắc ý với kế hoạch hoàn hảo của mình, tay cầm cây làm vũ khí để thể hiện bản lĩnh khi chỉ cần thế là đủ hạ đám cướp.

"Mẹ thằng chó nào ném tao?" Gã thủ lĩnh nghiêng mình chụp được cành cây từ phía xa lao vút tới.

Hùng nhìn sang hướng khác, khúc cây trên tay hắn vẫn còn. Người ném gã thủ lĩnh là kẻ khác.

Rất nhanh, một bóng người xuất hiện. Tên này còn rất trẻ trên tay cầm cây quạt tinh xảo đứng đối diện đám cướp.

Gã thủ lĩnh như đã biết kẻ này, cười độc địa : " Haha... Vũ Văn phủ hết người rồi hay sao mà lại cử thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đến vậy?"

Hùng cũng ngạc nhiên : " Vũ Văn Nguyệt? Hắn làm gì ở đây?"

Vũ Văn Nguyệt tỏ ra rất bình tĩnh đáp :

" Không ai cử ta đến, chỉ là vô tình gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp."

Hùng gật gù vứt cành cây đi : " Xem ra không cần mình phải ra tay rồi!"

Gã thủ lĩnh băng cướp nghiến răng : " Đi chết đi."

Dứt câu, ba tên thuộc hạ rút gươm xông về phía Văn Nguyệt.

Văn Nguyệt không mấy khó khăn tránh được ba nhát chém rồi tung đòn đáp trả.

Cây quạt trên tay hắn phật ra những mũi dao sắc nhọn rồi phóng về phía bọn cướp.

"Hay cho một tên nhóc!" Thấy ba tên thuộc hạ của mình không làm được gì Văn Nguyệt thì tên thủ lĩnh bước tên bùng phát linh lực.

Tiểu Bảo cung cấp thông tin : " Tịnh! 30 tuổi Đấu Linh cấp 3 hệ mộc. Cận chiến rất tốt."

"Phen này hắn khổ rồi!" Hùng nhìn Văn Nguyệt ngao ngán nói.

Hùng biết Văn Nguyệt chỉ là Đấu Sư. Nếu không có sức mạnh ẩn giấu hay bảo vật mạnh mẽ thì hắn thua chắc trước một Đấu Linh dày dặn kinh nghiệm như Tịnh.

Phía ngôi làng, Văn Nguyệt thận trọng đề phòng Tịnh bước đến. Tay Tịnh vung lên triệu hồi hàng loạt dây leo từ dưới đất phóng lên tấn công Văn Nguyệt.

Tốc độ của dây leo rất nhanh, Văn Nguyệt chỉ kịp nhảy lùi lại phía sau vừa dùng quạt chém đứt những sợi dây sắp quấn lấy mình.

Xoẹt xoẹt!

Chém đứt những sợi dây leo một cách chật vật, Văn Nguyệt gồng người gia tăng tốc độ định đà bỏ chạy.

"Chạy đi đâu?" Tịnh gầm lên, tay hắn nắm thành quả đấm rồi tung đòn xuống đất khiến mặt đất nứt ra, miệng hắn thì thầm một chữ : " Vây!"

Văn Nguyệt chỉ vừa chạy được ba bước thì bị rất nhiều dây leo bắn ra quấn chặt tay chân, rồi dây leo tự đan vào nhau thành một cái lồng như chuồng chó.

Bị khống chế tứ chi, Văn Nguyệt bắt đầu lo lắng. Hùng ngồi trên ngọn cây chứng kiến toàn bộ, hắn nhìn đám dây kia tự đan thành hình dạng thì hỏi Tiểu Bảo : " Tên đó đạt cảnh giới gì rồi?"

"Cũng như ngươi! hắn lĩnh ngộ được Bộc Phát. Mỗi hệ khác nhau sẽ có cách biểu hiện Bộc Phát ra bên ngoài khác nhau, như băng hệ có thể đông cứng hay hóa lỏng tùy thích. Hỏa hệ tạo ra hình dạng cụ thể, mộc hệ thì như ngươi thấy. Còn nhiều nữa."

Nghe Tiểu Bảo giải thích, Hùng gật gù : " Thế thì thằng Nguyệt xong đời rồi."

Thấy Văn Nguyệt bị khống chế hoàn toàn, Tịnh có thể một chiêu giết hắn dễ dàng nhưng tên Tịnh này không phải dạng ngu. Vừa nhìn đã biết có mai phục liền hô hoán bọn đàn em rút lui: " Có phục kích! Mọi người rút lui."

Cả đám đàn em vội leo lên ngựa, xe hàng cũng rời đi. Ngay cả hai mẹ con bị ức hiếp kia cũng bị bế thốc lên ngựa mang đi.

Đúng như gã Tịnh phát giác, ngay sau lời hô hào của gã thì từ ba hướng xung quanh ồ ạt người tràn ra nhằm chặn đường.

"Định ám oán ta? Nằm mơ!" Tịnh quát lên rồi lao ra cản đường cho bọn đàn em cùng xe vũ khí rời đi an toàn.

"VÂY!" Tịnh hét lên như gào thét, cả hai tay gã đấm mạnh xuống đất triệu hồi hàng trăm dây leo xông ra tấn công đám người phục kích. Những dây leo này khác với dây leo trói Văn Ngyệt, chúng to hơn và đầy gai nhọn.

Đám người còn đang hăng say đuổi theo thì bị dây leo trói lấy rồi siết chặt khiến nhiều người chết trong tình trạng gãy nát xương.

Lúc này, Vũ Văn Hoài từ phía xa bay tới. Không phải hắn biết bay và chính xác hơn là lượn.

Hắn sử dụng bảo vật giống như dù lượn, nhanh chóng áp sát đoàn xe của băng cướp.

Nhìn thấy Văn Hoài, một vài tên cướp cấp Đấu Sư dương cung bắn nhằm triệt hạ. Nhưng tất cả mũi tên đều bị Văn Hoài bằng vài thao tác đổi hướng cơ bản né được.

"Mẹ! Mau tăng tốc." Tịnh sau khi ngăn cản đám người thì cũng đã đuổi tới rồi gầm lên.

Văn Hoài bỗng tăng tốc rất nhanh, hắn đeo một chiếc mặt nạ chống độc rồi ấn nút trên lưng.

Hùng nheo mắt quan sát thứ bảo vật khá lạ của Văn Hoài, khi nó tăng tốc đột ngột thì một túi khí trên lưng Văn Hoài bỗng phồng lên rồi xẹp xuống.

"Phản lực? Không thể nào!" Hùng hốt hoảng, thế giới này thực sự còn quá nhiều điều hắn không biết.

Sau khi ấn nút trên lưng, từ trong túi khí của Văn Hoài bỗng thải ra một làn khói xanh lè thành một vệt dài theo đường lượn của hắn.

"Là khí độc! Không được hít vào." Tịnh theo sát đoàn xe rồi ra lệnh, hắn lấy một chiếc mặt nạ đặc biệt rồi đeo vào mặt, chỉ để lộ hai con mắt.

Cả đám thuộc hạ cũng lấy ra mặt nạ của riêng mình để đeo. Khí độc hoàn toàn bịvô hiệu hóa, đoàn xe cùng đám cướp vẫn lao về phía trước và sắp bỏ xa đám người phía sau.

Văn Hoài thất bại, hắn nghiêng mình bay sang hướng khác. Hùng lúc này đã không thể quan sát vì khoảng cách quá xa, ngôi làng giờ chỉ còn lại Văn Nguyệt trong chiếc lồng dây leo.

Sau khi chắc chắn không còn ai xung quanh, Văn Nguyệt bỗng nhiến răng khó chịu. Xung quanh hắn bắt đầu có dị biến.

Hùng trợn mắt : " Đậu mẹ! Thằng này là Long Tộc, Xà Tộc hay tộc nào?"

Áo Văn Nguyệt rách toạc, người hắn nổi đầy cơ bắp như lực sĩ thể hình. Đôi mắt hoang dại cùng cái miệng nhô ra như quái thú, phía sau xuất hiện một cái đuôi chó to xù xì.

"Ặc! Chẳng lẽ lại có cả Cẩu Tộc?" Hùng dụi mắt mấy cái như tưởng mình bị ảo giác.

Tiểu Bảo phản bác : " Không phải Cẩu Tộc! Hắn là nhân tộc."

"Nó đang biến hình kia thi!" Hùng cãi.

"Hắn biết hình được do đưa thứ gì đó vào cơ thể giúp bản thân biến đổi." Tiểu Bảo tức giận.

"Ặc!" Hùng nghĩ ngay đến những bộ phim viễn tưởng hắn hay xem, trong đó có rất nhiều nhân vật tiêm huyết thanh siêu chiến binh vào cơ thể để trở lên mạnh mẽ hơn.