Loạn Thế Thần Ma

Chương 69: Một Mảnh



Trong khi Hùng vẫn đang tranh cãi với Tiểu Bảo, Văn Nguyệt đã hoàn thành quá trình biến đổi. Nhìn hắn giống như một sinh vật trong phim kinh dị với hình dạng nửa người nửa chó.

Gầm gừ trong điên loạn, bàn tay đầy móng sắc dễ dàng cào nát những sợi dây leo để thoát ra ngoài.

Hắn ưỡn cổ lên hồi tru từng hồi rợn người.

Húuuuuu! Hú.

Sau vài tiếng kêu kinh dị, Văn Nguyệt lao theo hướng đoàn xe như điên dại với cặp mắt đằng đằng sát khí.

Thấy Văn Nguyệt di chuyển bằng cả hai tay hai chân như chó, Hùng cấp tốc đuổi theo vì Tiểu Bảo bắt hắn đuổi theo.

Lúc này đoàn xe đã dẽ vào một khu rừng rộng lớn. Phía sau đám người của Văn Hoài vẫn đang không ngừng truy sát.

Tịnh cưỡi ngựa phía cuối đoàn xe, vì là xe vận chuyển vũ khí nên tốc độ không được nhanh. Thấy đám người đá đuổi đến đít, gã Tịnh với thân xác to như quân tịnh nhìn sang hai bên đường thì thấy toàn là cây cối rậm rạp.

Hắn nhảy khỏi lưng ngựa, hai tay vận lực rồi đấm mạnh xuống đất khiến tay hắn thụt sâu xuống hết một nửa. Sau đó hắn kéo mạnh lập tức hai sợi dây leo to bự theo lực kéo bật ra khỏi mặt đất rồi quấn lấy hai thân cây to dọc bên đường.

"ĐI CHẾT ĐI!!!" Tịnh gầm lên rồi gồng sức khéo mạnh hai tay, hắn như một con gấu đen đang phô diễn cơ bắp. Hai thân cây bị bật gốc rồi đổ xuống chặn đường không cho ai tiến qua, một vài kẻ bị đè chết.

"Quái vật! Hắn là quái vật!" ai đó kinh hô khi chứng kiến sức mạnh của Tịnh. Cả đám dường như không ai dám tiến lên vì e sợ sức mạnh của gã.

Lúc này Văn Nguyệt trong dạng hóa thú đuổi đến, thấy đám người thì nhảy vào bụi cây không muốn cho ai thấy bộ dạng của hắn.

Hùng cũng đuổi đến, thấy đám người không đuổi theo đoàn xe nữa thì vội vận Thiên Hóa bay lên cao rồi tiếp tục đuổi theo đoàn xe.

Văn Nguyệt lúc này bước ra khỏi bụi rậm, hắn đã trở lại hình dạng ban đầu rồi tiến đến hỏi : " Sao rồi?"

"Dạ thưa công tử! Đoàn xe đã đi thẳng vào rừng đúng như kế hoạch!" một tên bẩm báo.

Đoàn xe đã giảm tốc độ vì đường khó đi, tất cả đều đề cao cảnh giác vì có thể bị phục kích bất kì lúc nào.

Chợt Tịnh nheo mắt nhìn về phía trước với sự tập trung cao độ, hắn lấy cung tên bắn một phát thật mạnh vào khoảng rừng khiến đám thuộc hạ khó hiểu.

Từ phía mũi tên vừa bắn tới xuất hiện một bóng người, là Hùng và trên tay hắn là mũi tên Tịnh vừa bắn.

"Tiễn pháp thật lợi hại! Không hổ danh là đoàn trưởng của Dạ Quỷ Đoàn!" Hùng đứng trên cành cây tán thưởng.

"Ngươi cũng là người của Vũ Văn Phủ tính cản đường bọn ta sao?" Tịnh nghi hoặc nhìn Hùng hỏi.

Hùng lắc đầu, hắn nhún chân nhảy xuống đất với tư thế giống như bọn siêu nhân nhật bản. Khiến đám người lùi lại mấy bước thủ thế vì dáng vẻ bá đạo của hắn.

"Ta chẳng là người của ai cả! Chỉ vô tình đi qua đây thôi." Hùng đáp.


Thấy Hùng cứ nhìn hai mẹ con người phụ nữ kia thì Tịnh ném hai người xuống khỏi ngựa rồi quát : " Ngươi muốn thì cứ lấy! Không cản đường bọn ta là được."

"Ẹc! Thằng vũ phu." Hùng thầm mắng, hắn không chỉ đến chỉ để cứu người.

Tịnh lúc này càng tỏ rõ vẻ lo lắng, người biết đến Dạ Quỷ Đoàn của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Gọi là Dạ Quỷ Đoàn vì chúng thường đeo mặt nạ quỷ chỉ lộ hai con mắt. Nhiệm vụ chủ yếu là lính đánh thuê, nhưng lúc này chúng đã tháo mặt nạ.

Điều Tịnh lo hơn là về tính mạng của thành viên trong đoàn, hiện tại hắn không đo được linh lực của Hùng. Khi lên Đấu Linh thì sự cảm nhận linh lực của đối thủ rất rõ ràng cho dù chênh nhau đến vài cấp. Tịnh đoán Hùng phải là Đấu Linh cấp 9 trở lên và nếu một kẻ như vậy ra tay thì e rằng ngay cả hắn cũng bỏ mạng.

Hùng nhếch mép nói : " Ta vốn ghét bọn ức hiếp phụ nữ. Nhưng thấy các ngươi đủ tiêu chuẩn ra nhập hội của ta nên ta nhắc các ngươi một điều."

Tịnh vẫn e sợ Hùng, tuy bên trong tỏ vẻ kinh bỉ nhưng bên ngoài hỏi : " Nhắc chuyện gì?"

Hùng chỉ tay về phía khu rừng trước mặt rồi nói : " Cách đây vài cây số là một ổ phục kích chờ các ngươi! Tin hay không tin thì tùy."

Hùng đảo mắt nói thêm : " Ta còn cần lấy một thứ từ xe hàng của các ngươi. Yên tâm là không phải vật gì quan trọng đâu."

"Đừng có làm càn!" Tịnh tức giận mắng nhưng không dám khinh xuất.

"Thứ đó chẳng có giá trị gì với các ngươi đâu! Với lại ta đang rất lịch sự, đừng để ta nóng lên." Hùng đe dọa, liền vận Thiên Hóa khiến đôi cánh đen xuất hiện ngầu lòi bá cháy. Tay hắn tụ Thiên Hỏa thành thanh kiếm.

Tịnh tái mặt, liền chấp nhận đề xuất của Hùng vì sợ thằng trẩu này chém giết thuộc hạ của hắn, những người hắn coi là anh em xương máu.

Sau khi nhận được một mảnh da thú mỏng như giấy trông rách nát và cũ kĩ. Hùng mỉm cười hài lòng : " Tốt!"

Nói xong, Hùng đến mang hai mẹ con kia rời đi. Hắn nhảy từ cành cây này sang cành cây khác nhanh thoăn thoắt khiến bọn cướp không khỏi ngạc nhiên vì một tên trẻ trâu lại có sức mạnh như vậy.

"Đoàn Trưởng! Chúng ta có đi tiếp không?"

Một tên thuộc hạ hỏi.

Tịnh tát đầu tên này cái bốp rồi quát : " Tất nhiên là đi tiếp rồi! Ngươi nghe lời một tên trẻ trâu vắt mũi chưa sạch sao?". Đoàn xe tiếp tục lên đường đi sâu vào rừng. Tịnh suy nghĩ về những điều Hùng nói, bỗng trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng khá táo bạo.

Đám người của Văn Nguyệt đã rời đi, chỉ còn mình hắn lang thang trong khu rừng đang dần chìm trong hoàng hôn.

Đêm xuống, sau khi cảm ơn Hùng rối tít và ăn uống đầy đủ. Hai mẹ con kia và Hùng ngồi cạnh bếp lửa phập phồng nói chuyện.

Hùng biết người mẹ tên Xuân và người con gái tên Mai. Nhan sắc khá ổn thập chí có nét xinh đẹp nhưng do nhà nghèo nên ăn mặc có hơi quê mùa lại mang tư chất thấp kém nên tu vi yếu ớt chỉ là Đấu Sĩ trung cấp.

Họ xin Hùng cho họ đi theo và hứu sẽ hầu hạ hắn cả đời vì ơn cứu mạng. Tên đê tiện này thì khỏi nói, có gái là sáng cả mắt lập tức đồng ý và có thêm bạn đồng hành.

Nửa đêm, Hùng đang ngồi cạnh đống lửa tàn vận công tu luyện. Còn mẹ con Xuân và Mai được hắn sắp xếp ngủ trong xe ngựa vì đêm trong rừng rất lạnh.

Bỗng cô con gái tên Mai bước ra khỏi xe ngựa tay cầm tấm chăn đi tới chỗ Hùng đang luyện công.

"Sương đêm lạnh lắm! Ngươi phải biết giữ ấm cho bản thân." hai bàn tay mềm mại khoác tấm chăn lên người Hùng một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như chính giọng nói của nàng vậy.

Hùng gật đầu cảm ơn, dừng việc tu luyện rồi quay lại hỏi : "Sao Ngươi còn chưa ngủ?"

Mai ấp úng : " Ta...ta không ngủ được."

"Có phải ngươi hối hận vì việc xin theo hầu hạ ta? Bây giờ đổi ý vẫn kịp đó." Hùng biết nàng đang nghĩ gì, liền nói.

Mai không gật cũng không lắc, nàng trần trừ giây lát rồi đáp : " Mạng này do ngươi cứu! Ta đi hay ở cũng không còn do ta quyết định." vừa nói nàng vừa khẽ kéo vai áo xuống để lộ làn da trắng ngần cùng một bên ngực ẩn hiện. Trong khoảnh khắc đó, nước mắt nàng khẽ rơi.

"Ta không phải loại người đó! Cô đi hay ở là quyền của cô." Hùng ngăn tay Mai lại, tuy dâm dê và thèm nhỏ dãi nhưng hắn cũng biết lúc nào thích hợp và lúc nào không thích hợp.

Lấy thân để báo ơn, Hùng xem cảnh này trên tivi suốt nên hiểu nàng muốn đền đáp ơn cứu mạng một cách chọn vẹn nhất mà nàng có thể làm lúc này.

Một nét u buồn hiện lên trên gương mặt xinh đẹp, Hùng khẽ ân cần dùng hai tay giữ vai nàng nói : " Nếu cô muốn báo ơn thì hãy sống thật tốt! Đó là điều ta muốn cô phải hứa rằng đừng khinh rẻ bản thân mình. Cô rất xinh đẹp, hãy giữ lấy sự trong trắng của mình cho người cô yêu."

Lời nói nhữ đập tan gánh nặng trong lòng, Mai cứ thế khóc như mưa.

"Ấy...ta nói sai rồi! Cô đừng khóc...ta khó xử lắm.!" Hùng bối rối.

Lúc này, mẹ của Mai là Xuân đã đứng ngay cạnh hai người chỉ cách vài bước chân.

"Ách! Cháu không cố ý làm con gái cô khóc." Hùng nhảy dựng lên rồi giải thích.

Trái lại Xuân mỉm cười hiền dịu rồi cúi đầu : " Ta đã nghe hết mọi chuyện rồi! Cảm ơn cháu đã nghĩ cho con gái cô. Đúng là một cậu bé ngoan."

Hùng gãi đầu cười hì hì : " Thôi hai người đi ngủ đi, sương đêm nay dày đặc cẩn thận cảm lạnh đó."

"Cả ngươi nữa! Vào trong xe ngủ chứ ngủ ngoài này không được." Mai nín khóc nói.

"Phải đó!" Xuân tán đồng.

Ặc! hùng có mở lời từ trối vài lần nhưng cuối cùng cả ba cũng vào trong xe ngựa.

Sáng hôm sau, Hùng mơ màng tỉnh giấc sau giấc ngủ sảng khoái. Hắn phát hiện mẹ con Xuân và Mai đã biến mất, bên ngoài có mùi thức ăn thì liền bước ra khỏi xe.

"Lại đây ăn sáng đi!" Mai thấy Hùng đến thì vẫy tay gọi, Xuân đang nướng một con thỏ béo thơm ngon.

Sau khi ăn xong cả ba tiếp tục lên đường, Hùng ngồi ngoài đánh xe còn Xuân và Mai ngồi trong xe nhưng vẫn trò chuyện rôm rả. Hùng bốc phét về mấy chuyện tào lao để khéo gần khoảng cách với hai nàng để xua tan sự ngại ngùng.

Đi thêm một ngày đường, hắn đã đến Hà Thành. Tạm thuê phòng trọ cho mẹ con Xuân và Mai, Hùng nhanh chóng tiến vào thủ phủ Hà Thành.

.......................................................................

Trên một hòn đảo lơ lửng trên không trung. Thiên An ngồi tựa lưng vào gốc cây cổ thụ với tán lá rộng bao phủ một góc đảo. Nàng nhắm mắt cảm nhận hương gió nhẹ thoảng qua, trên tay nàng là một cây trâm ngọc đang bay lơ lửng.

"Ta là ai? Sao ta lại ở đây?" Nàng tự hỏi, đôi mắt đẹp khẽ lay động nhìn xuống cây trâm ngọc tinh xảo mà không biết vì sao nàng có cảm giác nó rất quan trọng với mình.

"Ngươi không nhớ gì về bản thân mình sao?" Một giọng trầm ấm vang vọng phát ra. Thiên An quay đầu nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ai cả, nàng hỏi lại tiếng nói ban nãy : " Ngươi là ai? Sao ta không nhìn thấy ngươi?"

Giọng kia lại vang lên : " Ta là nơi mà ngươi đang đứng lên đó! Ta linh hồn của hòn đảo này."

"Linh hồn của hòn đảo? Là nam hay là nữ?" Thiên An hỏi tiếp.

"Ta là ta! Mà sao ngươi hỏi nhiều thế? Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta mà?"

"Ta hỏi vì ta không biết gì hết! Hình như kí ức của ta đã mất." Thiên An thật thà đáp.

"Ngươi hoàn toàn không nhớ gì sao?"

"Ta..." Thiên An tìm trong khí ức của nàng để cố nhớ ra gì đó nhưng hoàn toàn trống trơn. Chỉ có một hình bóng người nào đó nhưng hư ảo vô cùng.

"Vậy tên của ngươi là gì?" Giọng kia lại vang vọng hỏi.

"Ta không biết!"

"Nhìn ngươi rất giống một người! Ta có thể gọi ngươi bằng tên của người đó được chứ?" giọng kia tiếp tục hỏi.

"Tên gì?" nàng tròn mắt hỏi.

" Nàng ta họ Thiên, tên là Nhược Tuyết. Ngươi và nàng ta tuy không giống vẻ bề ngoài nhưng ta có linh cảm hai người là một mặc dù nàng ta khi còn ở đây đã hơn trăm tuổi."

"Thiên Nhược Tuyết! Giờ nó là tên của ta sao?" Thiên An ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy! Kể từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Nhược Tuyết." giọng trầm vang lên.

"Vậy tại sao ta lại ở đây?" Nhược Tuyết (Thiên An) tò mò.

"Ngươi ở đây để chịu đựng hình phạt, hình phạt của thời gian." giọng kia nói tiếp : " Đáng nhẽ có một người nữa phải chịu hình phạt cùng ngươi nhưng không biết vì sao ta không thể bắt hắn về đây."

"Tại sao?"

"Vì hắn nằm ngoài khả năng kiểm soát của ta."

.......................................................................

"Ngươi về đúng lúc lắm! Mau theo ta." Thành Chủ Đại Hoàng vội vã tóm cổ Hùng chạy như bay đến một gian phòng.

Trong căn phòng, một tấm gương dựng lên và đó là một cổng linh cảnh.

Hùng hiểu vấn đề liền hỏi : " Vậy ngày nghĩ Thiên An trong này, sao không tiến vào mà phải chờ cháu về?"

"Có một thứ sức mạnh vô hình nào đấy khiến ta không thể tiến vào, không ai có thể tiến vào." Thành chủ Đại Hoàng đáp với vẻ mặt lo lắng

Hùng hỏi Tiểu Bảo tình hình, nó đáp : " vào hay không là việc của ngươi. Ta không quản vì chẳng có gì nguy hiểm."

"Ặc! Láo toét."

Hùng còn đang đôi co với Tiểu Bảo trong tâm trí thì bị thành chủ Đại Hoàng đạp vào mông một cái đau điếng khiến hắn cắm đầu vào tấm gương và xuyên sang bên kia.

Lộn vài vòng rồi trượt dài trên mặt đất, Hùng vừa phun đất cát trong mồm ra rồi nhìn xung quanh. Một khu vườn trong xanh với nhiều loài hoa đua nhau khoe sắc. Một sinh vật nhỏ nhắn từ xa chạy lại rồi cắn vào chân hắn.

"Ái!" Hùng tóm cổ con thú lên, con thú nhe nanh chí chóe gầm gừ khiến Hùng ngạc nhiên : " Bạch Ngọc! Sao mày lại ở đây?"

Con thú long lanh đôi mắt nhìn Hùng như muốn nói điều gì, Hùng hiểu ý liền thả nó xuống. Ngay lập tức Bạch Ngọc Thố chạy vội theo một hướng, vừa chạy vừa quay lại kêu chin chít.

Hùng biết nó muốn dẫn mình đi đâu đó, liền chạy theo hỏi : " Ngươi biết Thiên An đang ở đâu sao?"

Chít chít!

"Ặc! Ai hiểu?"

Hùng chạy theo Bạch Ngọc Thố một lúc thì hắn mới nhận ra sự khác thường của nơi này. Dưới chân Hùng, cỏ như tự đổ rạp xuống khi chân hắn còn chưa chạm xuống.

Trên bầu trời, hình ảnh mờ ảo của một khối đất khổng lồ lư lửng như trong phim viễn tưởng.

"Tiểu Bảo! Nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Hùng khẩn trương hỏi.

Tiểu Bảo liền đáp : " Nơi này là một linh cảnh đặc biệt, nó không nằm ở dưới mặt đất."

"Không ở dưới mặt đất? Chẳng lẽ.....là trên bầu trời?" Hùng rùng mình tự hỏi bản thân.