Loạn Thế Thần Ma

Chương 70: Long Cung



"Không phải dưới mặt đất? Chẳng lẽ...là trên bầu trời?"

Giọng Hùng run run, từ trước đến giờ hắn nghĩ thiên giới chỉ có trong phim ảnh. Không ngờ lại thực sự tồn tại.

"Có khi nào mình đánh lên Thiên Giới một chuyến rồi lật tung hội bàn đào không nhỉ?" Hùng tưởng tượng hắn là Tôn Ngộ Không giáng thế rồi mơ mộng.

Sau một hồi chạy theo Bạch Ngọc Thố, con thú dừng lại ngay tại một cánh cửa kì lạ. Nói là kì lạ vì cánh cửa ấy giống như một mớ dây leo bện lại thành hình, dây leo lại xanh tốt vô cùng.

Bạch Ngọc Thố rít lên từng tiếng rồi cắn quần Hùng day day.

Hùng bế con thú đặt lên vai, thái độ hắn thay đổi giọng đầy quyết tâm : " Đi cứu vợ của ta nào!"

Ánh mắt Bạch Ngọc Thố long lanh lạ thường, nó kêu một tiếng như muốn nói đồng ý.

Hùng đưa tay mở cánh cửa, bỗng một sức mạnh khủng khiếp phát ra đánh văng hắn cùng Bạch Ngọc Thố ra xa khiến cả hai bất tỉnh.

Sau khi Hùng tỉnh lại với cái đầu choáng váng thì cũng là lúc nửa đêm. Tuy là nửa đêm nhưng mặt trời vẫn trên đỉnh đầu như buổi giữa trưa.

"Sao lại vậy?" Hùng hỏi.

Tiểu Bảo đáp : " Thiên Giới không có nàm đêm. Cũng như Ma giới không có ban ngày."

Hùng khó hiểu hỏi lại : " Ma giới chẳng phải là Luyện Ngục sao? Khi ta vào vẫn có ban ngày mà."

"Đó chỉ là ảo giác mà ngươi nhìn được! Còn sự thực phía sau thì không hề."

Hùng quay lại với việc hắn bị phản phệ bởi sức mạnh vô hình từ cánh cửa kì lạ : " Đó có phải là cổng dẫn lên Thiên Giới không?"

Tít tít tít!!

"Đậu mé! Lúc quan trọng thì mất hút, lúc bình thường lại tán xàm." Hùng tức giận quát, hắn tháo Tiểu Bảo ra khỏi cổ rồi cất vào trong nhẫn. Nhưng không thể nhét nó vào không gian trong nhẫn, sau vài lần cố thử thì hắn bỏ cuộc, đút Tiểu Bảo vào túi quần rồi tự tìm cách mở cổng.

"Không có mày tao vẫn sống tốt!" Hùng lầm bầm.

Chợt mặt đất rung chuyển dữ dội, từ trên bầu trời có hai vệt sáng một xanh một đỏ bay vút qua.

Hai vệt sáng đó là do hai người tạo ra còn mặt đất rung chuyển là do hai kẻ đó đánh nhau.

Tia sáng đỏ kia là một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần với cơ thể hấp dẫn ẩn hiện sau lớp y phục đỏ. Nàng tung chưởng đẩy lùi người kia ra xa khỏi hòn đảo mà Hùng đang đứng, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại đe dọa : " Thủy Tinh! Ngươi không được đụng đến hắn!"

Tia sáng xanh lam kia chính là Thủy Tinh, với khuôn mặt anh tuấn soái ca cùng cơ thể săn chắc cao lớn. Hắn mỉm cười như trêu tức : " Ta chỉ định chào hỏi một chút thôi mà! Ngươi làm gì mà tỏ ra nghiêm trọng vậy hỡi Hỏa Thần Mị Diễm."

Mị Diễm lại tung thêm một chưởng đẩy Thủy Tinh ra và nói : " Ngươi đừng hòng lừa ta! Ngươi biết hắn là con của Thiên Hào lên định ra tay sát hại hắn."

Thủy Tinh dễ dàng cản chưởng lực của Mị Diễm, hắn lại trêu đùa : " Ồ! Nó là con của Thiên Hào sao? Ta cứ tưởng con của hắn giờ phải là một vị thần rồi chứ sao lại vẫn yếu đuối thế kia?"

Mị Diễm không đáp, tiếp tục tung chưởng tới tấp vào người Thủy Tinh nhưng không hề gây một chút sát thương nào cho hần mà chỉ khiến hắn văng ra xa.

"Thôi nào! Ngươi không đả thương nổi ta đâu đừng có cố." Thủy Tinh cười khổ nói, hắn dễ dàng gạt tay Mị Diễm rồi né đòn.

"Phải! Ta không thể đánh bại ngươi. Nếu như Sơn Tinh ở đây thì huynh ấy không để ngươi ức hiếp ta như vậy đâu." Mị Diễm nói.

Chợt Thủy Tinh bùng phát sức mạnh khiến Mị Diễm không chịu nổi lùi lại, mặt hắn nghiêm nghị : " Đừng nhắc về hắn trước mặt ta! "

Nói xong, Thủy Tinh đạp không rời đi. Mị Diễm nhìn bóng Thủy Tinh đi khuất rồi thì quay lại nơi mà Hùng đang đứng tìm chỗ thuận lợi theo dõi hắn.

Hùng lúc này đã không còn nghe những tiếng ầm ầm phát ra trên không, hắn lại nhìn vào cánh cổng rồi phát hiện cánh cổng có một khe hở rất nhỏ.

Hắn liền tiến lại gần nhòm vào trong, tối thui. Hùng chán nản lăn đùng ra uể oải.

Ta không tin không phá được mày, Hùng nghiến răng cầm viên đá ném mạnh vào cánh cửa. Điều khì lạ tiếp tục xảy ra, hòn đá biến mất khi vừa chạm vào cánh cửa.

"Định mệnh!" Hùng chửi thầm, hắn vội vã tiến lại gần tự hỏi : " Vật vô chi như hòn đá có thể đi xuyên qua cánh cửa? Càng lúc càng hại não."

Bạch Ngọc Thố cũng tiến đến cánh cửa, nó chạm chân vào mà không bị phản phệ khiến Hùng kinh ngạc.

"Thì ra là không được dùng linh lực! Ngươi nhìn ngu ngu thế mà cũng thông minh ra phết." Hùng gõ gõ cái đầu của Bạch Ngọc khiến nó cau có ngoạm cho hắn một phát.

"Ồ! Vẫn đanh đá như ngày nào. Xem ra Thiên An nuông chiều ngươi rồi. Để anh dạy dỗ mày." Hùng cười nham hiểm, hắn tóm cổ Bạch Ngọc lên rồi đưa tay lên chạm vào cửa.

Rầm!

Hùng bị đánh văng ra xa rồi tiếp tục bất tỉnh.

Phía trên cao, Mị Diễm xinh đẹp đưa đôi mắt dõi theo Hùng rồi bật cười xinh đẹp nói : " Tên nhóc này! Giống hệt cha nó hồi còn trẻ. Cả hai đều rất thú vị và....hấp dẫn!" nói đến đây, hai gò má xinh đẹp của nàng hơi ửng đỏ. Rồi nàng lại nhíu mày giận dữ nhìn Hùng đang bất tỉnh nói bằng giọng thù hận : " Giống thì giống thật nhưng cha ngươi là kẻ vô tình! Ngươi rồi cũng sẽ như cha ngươi."

Một ngày một đêm đã trôi qua, thành chủ Đại Hoàng nóng ruột đi qua đi lại quanh phòng khiến Muôn Rạ khuyên : " Người chớ lo lắng quá! Công chúa nhất định sẽ không sao."

Chợt Hùng từ tấm gương bước ra với mình mẩy đầy thương tích. Thấy vậy thành chủ Đại Hoàng lo lắng hỏi : " Sao rồi! Đã tìm thấy con ta chưa?"

Hùng mệt mỏi trả lời : " Sắp rồi! Nhưng bị một thứ cản đường."

"Thứ gì?"

Hùng kể lại toàn bộ cho thành chủ Đại Hoàng nghe, nghe xong ngài gật gù : " Có từng nghe qua về cánh cổng như vậy! Đi theo ta."

"Ủa! Thiên An ở trong này cơ mà."

Thành chủ Đại Hoàng không giải thích thêm, tóm cổ áo Hùng lôi đi. Ngài quay lại nói với Muôn Rạ : " Ngươi đến gặp Tiết Chế Thánh Sư. Kêu ông ta đến đây."

Hùng bị lôi cổ vào thư viện của thủ phủ Hà Thành. Thành chủ Đại Hoàng vừa tìm kiếm sách vừa nói : " Từ lúc ta còn trẻ như ngươi có từng nghe nói về một bí thuật gọi là Kì Tâm Sinh."

"Kì Tâm Sinh?" Hùng tròn mắt.

"Phải! Kì Tâm Sinh là một bí thuật hệ sinh mệnh mà chỉ các cao thủ mới thi triển được. Dùng sinh mệnh bảo vệ sinh mệnh, dùng chu kì để ngăn cản tác động bên ngoài và dùng tâm để cảm nhận."

Suy nghĩ một lúc, Hùng hỏi : " Vậy muốn mở cổng phải làm sao?"

"Câu trả lời có lẽ ở đây! Trong thư viện này."

"Thư viện này đã được xây dựng rất lâu về trước, nó chứa đựng vô vàn khiến thức mà ít ai biết tới. Nên giờ ta và ngươi mau tìm xem, có khi lại ra."

Ặc!

Tìm kiếm nửa ngày trời, cả hai người vẫn không tìm thấy chút thông tin nào về Kì Tâm Sinh. Nhìn đống sách vừa đọc xong, Hùng uể oải chán nản, lấy tiểu bảo ra đeo lên cổ rồi hỏi trong đầu : " Ê! Kì Tâm Sinh là gì? Phá như thế nào?"

Tiểu Bảo lên tiếng : " Kì Tâm Sinh là bí thuật! Chỉ có đứa ngu mới đi phá."

"Ặc! Vậy làm thế nào để đi qua cánh cửa kia ki nó được Kì Tâm Sinh bảo vệ?"

"Ngoài việc chờ bí thuật kết thúc thì không thể làm gì, ngay cả người chủ nhân của bí thuật đó."

"Nói láo! Còn Thiên An thì sao? Ta phải cứu nàng." Hùng tức giận mà bất lực.

"Nàng ta hiện tại đang rất an toàn! Không ai có thể làm hại. Ngươi không cần phải cứu."

"Ta muốn gặp nàng!"

"Bây giờ chưa phải lúc. Khi nào ngươi tìm đủ 5 mảnh của Bách Linh Dạ Cảnh Đồ. Lúc đó ngươi có thể gặp nàng."

Hùng nhìn sang thấy thành chủ Đại Hoàng vẫn say xưa tìm kiếm, quả thật ngài rất lo cho Thiên An. Đây là tình phụ tử sao? Vẻ ngoài lạnh lùng ngầu lòi nhưng bên trong là lòng yêu thương vô bờ bến.

Hùng bịa cớ rồi kể cho thành chủ Đại Hoàng về tấm Bách Linh Dạ Cảnh Đồ mà hắn cần thu thập.

Thành chủ Đại Hoàng là người học rộng hiểu nhiều, tuy bán tính bán nghi nhưng vẫn đặt niềm tin vào Hùng.

Đêm hôm đó, Hùng ngồi nghiên cứu tấm da thú mà hắn đoạt được từ Dạ Quỷ Đoàn. Đây chính là một mảnh của Bách Linh Dạ Cảnh Đồ, tuy chỉ nhỏ bằng bàn tay nhưng khi dùng linh lực kích hoạt thì hiện lên một tấm bản đồ ba chiều rõ nét.

"Bí cảnh đầu tiên cất giấu mảnh thứ hai là ở ....." Tiểu Bảo nói đoạn thì ngừng.

"Ở đâu?" Hùng hỏi.

"Đáy biển Đông Hải" Tiểu Bảo đáp.

.......................................................................

Một tháng sau, tại bến cảng Hải Phòng. Mọi người đang xôn xao bàn tán về vụ một thiếu niên không biết lý do vì sao lại tự tử mà còn chọn ngày nơi vị trí đắc địa để nhảy.

"Tìm thấy xác chưa?" Một người tò mò.

"Nơi này nước sâu lại nhiều thuyền bè qua lại. Ta sợ hắn mất xác luôn rồi." một người đáp.

Sâu dưới đại dương, một thế giới tuyệt đẹp với vô vàn loài thủy sinh cùng nhau sinh sôi và phát triển. Những rặng san hô trải rộng như những khu rừng trên đất liền.

Cảm giác như lạc vào thế giới khác, một thứ to lớn hình cá voi đang tiến thẳng xuống Long Cung nơi tận sâu đáy biển. Đây là chiến xe duy nhất mỗi ngày đưa đón khách đi và về.

Phía sau tàu là một người đang bơi đuổi theo, chính là Hùng. Hắn đội một chiếc mũ như mũ bảo hiểm phủ kín đầu mà mặt, đằng sau là hai động cơ cánh quạt cùng bộ giáp chống áp lực nước.

Kẻ tự tử mà mọi người xôn xao trên bờ cũng chính là hắn, khi nhận ra mình lỡ chuyến thì Hùng liều mạng đuổi theo đồng thời sử dụng ngay bảo vật mà hắn đặt hàng từ Tiết Chế Thánh Sư.

Lúc này tại thủ phủ Hà Thành, Tiết Chế Thánh Sư ngồi cùng thành chủ Đại Hoàng.

Tiết Chế Thánh Sư nói : " Thành chủ không phải lo! Với bản lĩnh của tên tiểu tử đó thì ta chắc chắn hắn sẽ thành công."

Thành chủ Đại Hoàng nhíu mày đáp : " Có lẽ Tiết Chế Thánh Sư ngài ẩn thân lâu ngày nên không cập nhật tin tức. Đông Hải trước giờ vẫn che dấu thực lực thật sự vì một điều gì đó."

"Điều gì?" Tiết Chế Thánh Sư hỏi, ngài ngoài khiến thức giả kim gia thì rất mơ hồ về tình hình đại lục hiện tại.

Thành chủ Đại Hoàng đáp : " Ta không biết! Nhưng theo thông tin tình báo thì tất cả các đại thành đang bí mật xây dựng quân đội để chuẩn bị cho chiến tranh. Nhanh thôi khoảng năm mười năm nữa."

"Vậy ý thành chủ là Thiên Hùng sẽ gặp rắc rối bởi Long Tộc?" Tiết Chế Thánh Sư đoán.

Thành chủ gật đầu : " Không chỉ là rắc rối! Mà còn nguy hiểm đến tính mạng."

"Nhưng ta đã có chuẩn bị! Thánh Sư ngài không phải lo nghĩ nhiều. À mà mấy món bảo vật ngài đưa cho tên nhóc đó.."

"Ừ...sao?"

"Thiết kế cho ta mấy món tương tự! Ta cần chuẩn bị tốt nhất cho cuộc chiến khốc liệt này." Thành chủ Đại Hoàng đăm chiêu.

"Không được! Nó là độc quyền của tên nhóc đó. Nhưng hắn cũng rất chu đáo..thành chủ xem." Tiết Chế Thánh Sư vừa nói vừa lấy ra món bảo vật rồi trịnh trong trao cho thành chủ Đại Hoàng.

Thành chủ Đại Hoàng hơi ngạc nhiên : " Tên nhóc này! Quả thật ta đã xem thường ngươi rồi."

Long Cung hùng vĩ dần hiện ra trong làn nước tối tăm. So về kích thước thì Long Cung có quy mô lớn gấp ba lần các đại thành trên đất liền. Dân cư đông đúc với nhiều loài thủy sinh đa dạng phong phú nhưng thống trị vẫn là Long Tộc.

Giữa Long Cung rộng lớn là môt kiến trúc khổng lồ hình rồng uốn thành từng vòng tạo thành một tòa nhà. Phía nóc tòa nhà cũng là phần đầu của con rồng với cái miệng há rộng như đang gầm thể hiện long uy.

Nhìn cực kì đẹp mắt và không kém phần hoành tráng, đó cũng là nơi cơ quan đầu não và dòng dõi hoàng gia của Long Tộc cư ngụ.

Hùng bơi theo chuyến tàu ngầm đến tận ga rồi cởi bộ giáp bảo hộ cất vào trong nhẫn. Chỉnh lại quần áo rồi hiên ngang bước vào cổng thì bị lính canh chặn lại, tên lính cao to vạm vỡ nhìn Hùng nghi hoặc rồi nói : " Hình như ta chưa gặp ngươi lần nào?"

"Ặc! Em mới tới....à nhầm em đi thăm bà con xa. Anh không biết là đúng." Hùng đáp.

Gã lính canh xấn tới nghiêm giọng :

"Người mới hả? Xì 500k ra rồi ta cho qua."

"Vãi! Ở đây cũng có kiểu chặn đường thu phí? Sao họ vẫn ra vào bình thường kia." Hùng mếu máo rồi chỉ tay về dòng người vẫn thản nhiên ra vào cổng mà không bị chặn lại.

"Có nôn ra không? Không thì cút." Gã lính canh đe dọa rồi dơ nắm đấm ra như muốn đấm bay cái bản mặt đáng ghét của Hùng.

"Ặc! Em đưa." Hùng cắn răng cho qua, bởi chỉ cần hắn gây sự một chút là sẽ bị theo dõi ngay bởi những kẻ vẫn đang âm thầm bảo vệ Long Cung không bằng cách này thì cách khác.

Sau khi tiền đã qua tay, Hùng chính thức đặt chân vào Long Cung rộng lớn và bắt đầu chuyến hành trình cam go và nguy hiểm. Nếu nói hắn không sợ là sai, hắn rất sợ đến những nơi liều mạng. Nhưng vì Thiên An, Vì cả những người hắn thương yêu hắn bất chấp.

"Còn bao lâu nữa bí cảnh khai mở?" Hùng vừa dạo trên đường phố vừa hỏi Tiểu Bảo.

"Hai ngày nữa tại quảng trường Long Quân!"

.......................................................................

Luyện Ngục! Tầng thứ nhất.....

Nơi hang đá cách đây một tháng Hùng hồi sinh bản thể cho cô nàng Nhược Linh. Trong hang động tối tăm, sâu tận cuối hang là Nhược Linh với cơ thể gợi cảm ẩn hiện trong làn váy tím mê hoặc. Nàng đang ngồi xếp bằng vận công, lơ lửng trước nàng là hình dáng hư ảo của một ngọn tháp nhỏ cỡ bàn tay.

Nàng khẽ nhíu mày lại, đôi mắt tím mở ra rồi môi hồng khẽ cất giọng mê hoặc :

"Bạch Cốt! Ngươi đã được tự do!"

Dứt câu nói, từ ngọn tháp bay ra một làn khói trắng rồi tụ lại thành một cô gái với nửa khuôn mặt là đầu lâu còn nửa khuôn mặt còn lại vô cùng xinh đẹp.

Bạch Cốt cúi mình nói : " Cảm ơn chủ nhân đã phá vỡ phong ấn! Bây giờ chúng ta làm gì đây?"

Nhược Linh đáp : " Không phải vội! Đợi khi ta khôi phục hoàn toàn thì kế hoạch sẽ tiếp tục."

Nhược Linh ánh mắt tà mị bỗng hiện lên nét u buồn, nàng nghĩ gì đó rồi thì thầm tự nhủ : " Hi vọng chàng có thể ngăn cản ta!"