Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 55: Chú ơi! Làm ba cháu đi!



Hôm nay lại là một ngày thứ hai bận rộn của mọi người, mấy bữa nay Minh Thiên không có ở nhà, anh lại đi thuê một căn nhà ở phía Bắc, chả biết làm gì.

Hôm nay Minh Thư có một cuộc hộp khá quan trọng, có sự tham gia của các cổ đông, nhà thiết kế lớn trong ngành, cô sẽ trình bày vào bộ sưu tập mới. Bộ sưu tập này thật sự rất quan trọng, bởi chỉ cần được sự chấp thuận của họ thì ngay lập tức cô sẽ chính thức trở thành một trong những nhà thiết kế tài giỏi được ghi danh vào Vogue.

Cô đã dồn rất nhiều tâm huyết vào bộ sưu tập lần này. Hôm nay là ngày quyết định.

Cô bước vào công ty, nhân viên ăn mặc chỉnh chu, chuẩn bị cho buổi hợp.

Đồng hồ điểm 5 giờ.

Mọi người bước vào phòng họp, cô đứng ở trung tâm. Cô diện một thiết kế từ nhà Dior, phần áo trễ vai cùng với một cái quần tây trắng, làm cho tổng thể thanh lịch nhưng sang trọng.

"Xin chào các vị, tôi! Louris, chủ tịch của TP kim nhà thiết kế. Tôi rất vinh hạnh khi được đứng ở đây để giới thiệu với các vị về bộ sưu tập lần này. Không để các vị chờ lâu, sau đây là..."

"Reng reng!" cô chưa nói hết thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô phải dừng lại nói: "Xin các vị thứ lỗi, tôi sẽ quay lại ngay!"

Cô đi nhanh ra ngoài nghe máy.

"Alo, chị có phải là phụ huynh của Nhất Nhất và Hạ Hạ không ạ?"

"Đúng, là tôi đây! Có gì không cô?"

"À, làm phiền chị đến trường ạ! Bé Nhất Nhất ở trường đã đánh nhau với bạn cùng lớp ạ, phiền chị đến giúp em!"

"Cái gì! Tại sao lại đánh nhau chứ?"

"Tôi cũng không rõ, phiền chị đến trường ạ!"

Sau khi cúp máy, cô đứng chết trân tại chỗ! Ngay lúc cô không biết làm gì thì trợ lý từ ngoài chạy vào nói: "Tần tổng, Tần tổng! Vừa nảy Lục tổng có đến nói là chị cứ vào hoàn thành buổi hợp đi! Chuyện còn lại để cho anh ấy!"

Cô nhìn Allan vô cùng bất ngờ, khi load được thì ngay lập tức trở lại phòng hợp!

(…..]

Ở trường.



"Chào cô, tôi đến thay mẹ của Nhất Nhất và Hạ Hạ!" Minh Thành đã đến trường.

"Chào anh! Mời anh vào phòng giáo viên!"

Khi anh vào phòng đã thấy Nhất Nhất ngồi đó, trên mặt còn bị bầm do đánh nhau, còn Hạ Hạ ngồi kế bên đang cố kìm nước mắt, nhìn mà thương!

"Nhất Nhất, Hạ Hạ!" anh gọi 2 đứa.

"Chú!" cả hai đứa đồng thanh.

Anh ngồi xuống kế bên Nhất Nhất, để Hạ Hạ ngồi lên đùi mình.Ngồi đối diện với đứa nhỏ đánh nhau với Nhất Nhất lúc nãy, còn có ba của nhóc.

"Chào cậu! Cậu là cha của thằng bé đó sao? Cậu làm cha kiểu gì mà lại để nó đi đánh bạn thế hả? Không biết dạy sao? Để nó đánh con tôi như thế này à?"

Anh ta nói một tràn vào mặt anh,anh bình tĩnh đáp: "Vậy anh có biết nguyên nhân hai đứa đánh nhau không?"

"..."

"Tại sao lại vu không cho Nhất Nhất? Trong khi anh không biết lí do?"

"... Tôi không cần biết lí do là gì! Tôi chỉ cần biết là con cậu đánh con tôi!" anh ta nói chuyện ngang ngược.

Anh đáp: "Chỉ biết nói mà không biết suy nghĩ!"

"Cậu nói ai đó hả?" anh ta bị nói thì nhột!

Anh lên tiếng: "Nhất Nhất, nói cho chú nghe!"

Lúc này Nhất Nhất nhìn anh rồi nói: "Giờ ra chơi, cậu ấy lấy đồ chơi của Hạ Hạ rồi còn chọc cho Hạ Hạ khóc! Con thấy vậy nên mới ngăn cậu ấy lại! Nhưng cậu ấy lại nói con và Hạ Hạ là không có ba! Rồi còn nói xấu momy nữa!

Con không muốn nghe người ta xúc phạm momy nên mới đánh cậu ấy! Nhưng con chỉ đẩy cậu ấy ngã thôi rồi bỏ đi! Nhưng cậu ấy lại nắm cổ áo con rồi đánh nên con mới đánh trả lại!"

Sau khi Nhất Nhất kể hết mọi chuyện, Minh Thành lên tiếng: "Ai mới là người không biết dạy con đây? Anh dạy con như nào mà để nó đi xúc phạm bạn bè, còn xúc phạm người lớn nữa hả?"



"... Nó nói đúng mà! Xúc phạm đâu mà xúc phạm! Anh cũng chỉ là chú của nó thôi mà! Nó không có ba là đúng rồi! Chắc mẹ của nó cũng là loại đàn bà lẳng lơ chứ gì!"

"Rầm!" anh đập tay xuống mặt bàn đến nỗi mặt kính của bàn vỡ ra, đôi mắt anh lạnh lẽo đến đáng sợ nhìn hắn ta, nói: "Tôi không cho phép anh xúc phạm 2 đứa nhỏ và mẹ của nó!"

Anh ta nuốt nước bọt, không nói nên lời! Thầy giáo đứng kế bên thấy mọi chuyện đang đi quá xa liền vào can ngăn nói: "Hai vị bình tĩnh đã! Tôi thấy trong chuyện này đúng là con của anh đây sai chứ không phải Nhất Nhất!

Nên là anh nên kêu con anh xin lỗi đi thì hơn!"

"..." hắn ta không chấp nhận con mình sai, tính nói gì đó thì.

"Không cần! Chúng tôi không cần nhận lời xin lỗi của những kẻ vô đạo đức!"

Rồi anh dẫn 2 đứa ra ngoài!

(...)

Đến khi cô kết thúc cuộc họp thì cũng là gần 6 giờ, cô đi về nhà.

Khi về đến nhà, cô vô cùng ngạc nhiên, cô thấy Nhất Nhất đang ôm Minh Thành mà khóc nức nở, cô lại gần thì nghe

"Huhu, chú ơi! Họ nói con với Hạ Hạ là đồ không có cha! Huhu, họ còn xúc phạm momy nữa!"

Anh nghe Nhất Nhất nói mà đau lòng gần chết! Nhưng anh không biết làm gì cả, đây là lần đầu tiên anh không biết mình nên làm gì.

"Chú ơi! Chú làm ba con được không?!" Nhất Nhất đột nhiên nói ra câu đó là anh và cả cô đều ngạc nhiên!

Cô lúc này không kìm được nước mắt, bước vào trong gọi: "Nhất Nhất à!"

"Momy!" cậu chạy lại ôm cô, nức nở mãi không thôi!

"Em! Anh..."

"Tôi hiểu rồi!" Cô quỳ xuống nói với Nhất Nhất: "Nhất Nhất của mẹ! Mẹ xin lỗi con, mẹ không bảo vệ được con! Mẹ có lỗi với con!"

Cả hai mẹ con ôm nhau khóc, anh cũng lặng người.