Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 56: Cha nào con nấy



Lúc này cô đứng lên kéo anh ra ngoài. Đứng trước cổng, cô nói: "Hôm nay coi như tôi làm phiền anh rồi. Tôi cũng không muốn lòng vòng, anh làm ba con tôi đi, mỗi tháng tôi sẽ đưa lương cho anh"

Anh nhìn cô, nói: "Ha, em đang thuê anh đấy à?"

"Chứ anh nghĩ sao?"

Anh đáp: "Không cần thuê, anh tình nguyện, dù gì hai đứa cũng là con ruột của anh mà"

"Bớt ảo tưởng đi!"

"Ảo tưởng gì chứ? Không phải là cha con thì làm sao Nhất Nhất và Hạ Hạ lại giống anh đến 90% cơ đấy!"

"Người giống người là chuyện bình thường, tôi nói rồi, đừng áo tưởng nữa! Quyết định vậy đi!"

Nói xong cô vào nhà bỏ anh ở đó. Anh nhếch mép, nói: "Dù thế nào thì sự thật 2 đứa nhỏ vẫn là con anh thôi, em không chối được đâu!"

(..]

"Ba ơi!" 2 nhóc đồng thanh rồi nhào vào lòng Minh Thành.

"Nhất Nhất và Hạ Hạ của ba hôm qua ngủ có ngon không nè?"

"Ngủ ngon ạ!"

"Thế bây giờ ăn sáng rồi đi học nhé!"

"Vâng!"

Mới sáng sớm mà 3 cha con nhà này đã ríu rít cả lên, cô đem bửa sáng ra rồi nói: "Hai đứa lại đây ăn sáng đi! Hôm nay để mẹ đưa hai đứa đi, ba của 2 đứa hôm nay bận rồi!"

"Hong chịu đâu!" Hạ Hạ lên tiếng.

Hạ Hạ cất giọng non nớt: "'Con thích ba ba chở đi cơ!"

Minh Thư kiếu.... Xịt keo luôn!

Cô nói: "Hạ Hạ ngoan nào! Nay ba con bận thiệt mà!"

"Không sao đâu! Hạ Hạ muốn thì ba có bận thế nào cũng sẽ chở con đi!" Minh Thành xoa đầu Hạ Hạ nói.

Cô bé nghe thế đưa hai tay lên "yeah" một tiếng.

Lúc này mặt cô đen xì luôn rồi, "M* nó, từ ngày mà anh ta làm ba hai đứa nhỏ, hai đứa lúc nào cũng quấn anh ta hết, chẳng thèm quan tâm đến cô!"

Cô mang theo tâm trạng bực bội mà đi làm luôn, để ba cha con ở nhà tự sinh tự diệt.



(...]

"Đi thôi!"

Anh lái xe hai đứa đến trường. Kể ra hai đứa thích Minh Thành đưa đi học cũng không lạ, lần nào anh dẫn hai đứa đi thì hiển nhiên tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào 3 người.

Gen gì đâu mà đẹp dữ thần! Cha thì đẹp trai, thành đạt, con trai thì cũng bảnh trai như ba nó, con gái thì đẹp giống mẹ. Từ lúc anh đưa hai đứa đi học thì cũng không còn ai trêu ghẹo hai đứa không có ba nữa, hai đứa đi học cũng rất vui.

(..]

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa con đi học thì anh cũng đến công ty.

Bước vào công ty ai cũng nhìn anh với anh mắt hú hồn, U là trùi!!! Có nhằm không vậy, chủ tịch của họ đang cười kìa!!!!

Lúc A Khôi thấy anh đang cười cũng há hốc mồm không tin nổi!

Ổi trời! Hôm nay chủ tịch cười kìa! Nụ cười này đã mất từ khi cô đi, đã 5 năm rồi mới thấy lại. Trong 5 năm đó ngày nào anh cũng mang gương mặt thần chết vào công ty, lúc hợp các lãnh đạo đều lo đến chảy mổ hôi như mới tắm, có người còn nói chắc phải mua thuốc trợ tim theo khi hợp.

Anh ngồi ở trong phòng vừa làm vừa cười, A Khôi đi vào đưa tài liệu, anh lấy hết can đảm hỏi anh: "Chủ tịch, hôm nay anh có chuyện gì vui à?"

Anh nhướng mày nói: "Tất nhiên! Mắt cậu đui à mà không thấy?"

"..." ha, vui thì vui nhưng vẫn mỏ hỗn như thường.

"Là chuyện gì vậy? Chủ tịch nói cho tôi nghe với được không?"

Anh ngồi ngay ngắn lại nói: "Hôm nay tôi đã đưa con tôi đi học đấy! Cậu biết không, được đưa con mình đi học là cảm giác vô cùng tuyệt vời!"

"..." Chủ tịch có con rồi á? Má ơi!

"À tôi hiểu rồi, đúng là rất tuyệt vời!" Mặc dù không biết tại sao anh có con, nhưng để bảo toàn tính mạng thì vẫn không nên nhiều chuyện.

(...]

Lúc chiều Minh Thành chạy xe đến rước hai nhóc tỳ, anh đã gọi cho Minh Thư nói mình sẽ rước hai đứa nhỏ nên cô về nhà trước để chuẩn bị bữa chiều.

Minh Thành đứng trước cổng trường nhìn mấy đứa bé tầm tuổi Nhất Nhất và Hạ Hạ chạy ra chỗ ba mẹ mình, anh càng nôn nóng muốn nhìn Nhất Nhất và Hạ Hạ. Từ trong đám đông, hai thân ảnh nhỏ, một nam một nữ dắt tay đi ra, đồng thanh: "Ba ơi!"

Anh nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy hai nhóc tỳ thì vui mừng, cả hai nhào vào lòng ba mình. Anh bế cả hai đứa lên hỏi: "Nay hai đứa đi học vui không nè?"

"Dạ vui!" cả hai đồng thanh.

Lúc này Nhất Nhất lên tiếng: "Ba ơi, con muốn đi vô khu vui chơi, được không ạ? Tại vừa nãy có bạn nói hôm qua mới được ba bạn ấy dẫn vô khu vui chơi á, con cũng muốn đi nữa."



"Con cũng muốn!" Hạ Hạ tiếp lời.

Anh suy nghĩ một hồi thì cũng không nỡ từ chối hai cục bông dễ thương này. Nhưng lỡ cô ở nhà làm đồ ăn chờ 3 người thì sao,....

Nhìn lại hai đứa thì... Đứa nào đứa nấy đưa ánh mắt long lanh nhìn anh... Làm sao từ chối đây. Cuối cùng thì vẫn là cho hai đứa đi chơi.

Vào khu vui chơi hai đứa nhóc chạy tứ lung tung, anh thì đi theo để canh chừng. Anh quyết định chỉ đi khoảng 30 phút thôi, chứ để cô ở nhà chờ lâu thì không hay. Lúc đi là 5h30, đúng 6h anh sẽ đưa hai nhóc về.

[…]

9h

"Haha, ba lại đây nè! Bắt con nè! Aaa!"

"Haha, ba sẽ bắt hết hai đứa!

.... Cả ba cha con chơi vui đến mức không biết mấy giờ lun, mới đầu chỉ tính nhìn hai đứa chơi thôi, nhưng mà hai đứa năn nỉ anh chơi chung, anh cũng chơi đấy, mà ai ngờ chơi với con vui quá nên... Quên giờ giấc lun.

Lúc này anh mới nhìn đồng hồ thù hú hồn lun. 9h rồi sao! Chết rồi!! Cô chắc giờ đã tức điên lên ở nhà rồi quá!

Anh vội kêu hai đứa: "'Hai đứa à! Về thôi trễ rồi, mẹ còn đang chờ! Lần sau ba đưa đi tiếp nhé!"

"Vâng!" hai đứa ngoan ngoãn đi về.

(...)

"Đi luôn đi!" tiếng hét của cô vang vọng cả ngôi nhà.

Cô làm đồ ăn chờ hai nhóc về mà ai ngờ đợi tới 9h vẫn không thấy đâu. Bây giờ ba cha con xách đích về rồi nói mê chơi quá nên quên! Mé nó!

"Vợ ơi, anh xin lỗi, anh không nỡ từ chối hai đứa nhỏ"

"Im! Ai là vợ anh hả? Còn nữa, nhiệm vụ của anh là đưa hai đứa về mà! Sao anh lại đưa hai đứa đi chơi hả? Còn tới giờ này mới về?"

"Mẹ ơi, đừng la ba mà, là tại con ham chơi nên mới về trễ chứ hong phải lỗi ba đâu!" Nhất nhất bảo vệ ba mình.

"Con cũng có lỗi, mẹ đừng có la ba mà!" Hạ Hạ tiếp lời.

"..." Được lắm! Ba cha con nhà này bao che cho nhau, vậy thì ở ngoài luôn đi

"Cả 3 đều có lỗi, bao che vậy thì nay cả 3 ở ngoài luôn đi! Khỏi ăn cơm luôn!"

Nói xong cô lên phòng đóng cửa cái "rầm" để ba cha con ở ngoài phòng khách tự kiểm điểm.

Tức thiệt mà! Không phải cô không cho anh dắt hai đứa đi chơi, nhưng mà cũng phải biết giờ giấc còn về, gì đâu mà tận tối khuya mới mò về nhà! Đúng là cha nào con nấy mà! Lúc trước ba nó cũng ham chơi y vậy! Haizzzz