Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 57: Anh tệ lắm, đúng không?



1 tháng đã trôi qua từ ngày anh làm ba của 2 đứa nhỏ. Đúng là khi anh làm ba của 2 đứa nhỏ cô cũng đỡ cực hơn.

Lúc trước vừa đi làm vừa phải đưa rước 2 đứa nhỏ, bây giờ thì có anh rồi.

Hôm nay xe cô bị hư, cô đã đưa nó đi sửa rồi, nên hôm nay cô phải bắt taxi đến công ty. Lúc đến công ty, vào phòng thì cô đã thấy một bó hoa tử đinh hương tím kèm theo một hộp quà.

Cô ngạc nhiên hỏi Allan "Nè Allan, sáng nay là ai đã đem bó hoa này đến vậy?"

Allan: "Dạ cái này là nhân viên ở sảnh đưa cho tôi, nói là có người đàn ông tặng cho cô đấy!"

Cô nghe thế cũng đoán được là ai rồi, lúc này Allan tò mò hỏi: "Louris, đừng nói là có người đang theo đuổi chị đấy nhé? Hay là fan hâm mộ của chị thế?"

Allan sáp tới gần cô cười gian xảo nói.

Cô đẩy Allan ra nói: "Cô đấy! Từ khi nào mà nhiều chuyện thế? Tôi còn không biết bó hoa này là của ai nữa mà, chắc cũng là fan thôi! Cái gì mà theo đuổi ở đây chứ! Cô cẩn thận cái mỏ của mình đi!"

Allan nghe thế chỉ biết cười trừ rồi đi ra.

Cô ở trong phòng, cầm bó hoa đặt qua một bên, mở hộp quà ra xem thì thấy đó là một chiếc đồng hồ màu bạc, có đính đá quý ở vòng ngoài, thiết kế dành cho nữ. Đặc biệt ở trong mặt kim đồng hồ, ngay giữa còn được khắc một chữ T tinh xảo. Cô nhìn sơ qua cũng biết giá nó không rẻ, cô bỏ lại vào hộp rồi dẹp qua một bên, không thèm để ý tới.

(...)

Đến tối khoảng 10h cô làm việc xong thì tính đi xuống bắt taxi, mà cũng lạ. 10h rồi không biết còn có chiếc taxi nào không nữa. Cô vẫn đứng đó, đột nhiên lúc này có một chiếc Mercedes-Benz dừng chỗ cô, cửa xe hạ xuống để lộ ra khuôn mặt điển trai của người đàn ông.

Minh Thành: "Lên xe đi."



Cô: "Không cần, tôi đợi taxi được!"

Minh Thành: "Em bị ngáo à? Giờ này làm gì còn taxi cho em đi, em muốn tối nay chết cóng ở đây à?"

Cô: "..." cô bước tới mở cửa xe sau, anh nhìn qua kính nói: "Anh không phải tài xế của em, lên ghế phụ lái ngồi đi"

"Không" cô đáp dứt khoát. Muốn cô lên đó à, mơ đi!

Anh nhếch mép một cái rồi bước ra khỏi xe, mở cửa xe sau kéo cô ra ngoài

"Nè! Anh làm cái trò gì vậy hả?" mặc cho cô vùng vẫy, anh ép cô ngồi vào ghế phụ lái, đóng cửa xe cái "rầm". Anh quay lại chỗ ngồi của mình thản nhiên lái xe đi.

Cô bức xúc nhưng cũng không muốn nói chi cho mệt hơi, nói chuyện với anh á? Im thì hơn.

(...)

Sau một lúc thì xe cũng dừng trước nhà cô, cô nhanh chóng xuống xe, mở cửa chuẩn bị vào nhà nhưng lúc này lại có một lực mạnh kéo cô lại, đứng không vững liền ngã vào lòng của anh, anh dùng vòng tay của mình ôm trọn cô vào lòng, nói:

"Về rồi cũng không cảm ơn anh một tiếng à? Không muốn nhìn thấy anh đến vậy sao?"

"Anh đang nói cái quái gì vậy? Mau buông tôi ra!"

"Em cảm ơn anh một tiếng không được à?"

Cô mất mệt với anh mà! "Cảm ơn!" Cô nói xong thì đẩy anh ra, quay đi vào nhà, nhưng chưa gì lại bị anh nắm tay lại, cô bực bội hỏi: "Gì nữa đây? Cảm ơn cũng nói rồi, anh muốn gì nữa?"

Anh im lặng một hồi, nói: "Anh... Tệ lắm đúng không?"



Cô ngạc nhiên trước câu hỏi đó của anh, nhưng ngay lập tức khinh bỉ trả lời: "Hơ, người như anh mà cũng biết hỏi câu này sao? Nếu anh muốn biết, được! Tôi nói cho anh nghe! Anh rất rất tệ, thậm chí còn không bằng cầm thú.

Khoảng thời gian anh bắt nhốt tôi, anh còn không bằng một con chó, anh ác độc, tàn nhẫn, không xứng làm người!"

Cô nói hết những lời cay nghiệt cho anh nghe, anh vẫn im lặng không trách khứ gì cả, anh ngập ngừng nói:

"Trong mắt em... Anh... tệ hại đến vậy sao?"

"Đúng!" cô không chần chừ mà trả lời dứt khoát.

Đột nhiên lúc này anh quỳ xuống trước mặt cô nói:

"Minh Thư, anh biết... Trong mắt em anh rất tệ, anh không bằng cầm thú là đúng, anh... Thật sự... Cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Anh biết... Anh có lỗi với em, chính bản thân anh hứa.... Sẽ bảo vệ, yêu thương em cả đời... Nhưng cuối cùng vẫn là... Không làm được. Minh Thư à, em... Cho anh một cơ hội nữa được không? Anh sẽ bù đắp tất cả cho em, em nói gì anh cũng nghe, em kêu anh làm gì anh làm đó, chỉ cần em cho anh một cơ hôi thôi, được không em? Mình... Bắt đầu lại, nhé em?"

Lúc này trên gương mặt cô đã giàn giụa nước mắt. Làm sao không đau, không khóc được chứ! Dành hết yêu thương cho người ta, nhưng cuối cùng vẫn không đến bên nhau được. Nỗi đau vẫn còn đó, vẫn không vơi đi bao nhiêu.

"Minh Thành, anh biết rõ mà, gương đã vỡ, anh dù có dán lại thì những vết nứt vẫn còn đó kể cả khi nó bị bỏ đi, vẫn không tài nào xóa được. Tôi với anh đã đường ai nấy đi từ 5 năm trước rồi. Những năm qua tôi và anh đều sống rất tốt, hà cớ gì phải một lần nữa trói buộc nhau chứ? Hãy buông bỏ đi, có những thứ phải biết buông bỏ mới có thể sống hạnh phúc được!"

Anh lắc đầu nói: "Không, anh có thể buông bỏ mọi thứ, nhưng trừ em, thiếu em anh không sống được đâu, trong 5 năm qua anh luôn sông trong ân hận, đau khổ, nhớ em đến nỗi cả ngày chỉ uống rượu đến mức phải nhập viện.

Cuộc sống của anh không hạnh phúc chút nào cả! Xin em, cho anh một cơ hôi thôi, được không em?"'

Cô lắc đầu, gỡ tay anh ra rồi đi vào nhà. Cái lắc đầu nhẹ nhàng nhưng tại sao khi anh nhìn thấy lòng lại nặng như có tản đá đang đè lên thế, trái tim cũng đau nhói.

Anh vẫn quỳ ở đó, đến tận tờ mờ 2 giờ sáng trời bắt đầu mưa, mưa vô cùng lớn. Cứ như Ông Trời đang khóc, thương xót cho mối nghiệt duyên của hai người. Những năm tháng hạnh phút bên nhau đã kết thúc trong vỏn vẹn 3 tháng chỉ vì những hành động sai lầm của anh.