Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 58: Thư đe dọa



Không biết từ bữa đó anh học từ ai mấy việc làm xến súa, như là viết thư, tặng hoa,... Mà ngày nào cũng có một bó hoa kèm theo một bức thư tình được đặt ở trong phòng làm việc của cô. Tính đến nay là 20 bó hoa đã được gửi đến rồi, nhưng mà lần nào số phận của những bó hoa đó cũng là đều bị cho vào sọt rác haizzz

Hôm nay cô tiếp tục đi làm, vừa mới mở cửa thì lại thấy một bó hoa yên vị trên bàn của cô, kèm theo một bức thư.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nay cô lại muốn mở bức thư đó ra xem thử anh ta viết gì trong đó. Cô ngồi xuống lấy bức thể được kẹp trong bó hoa mở ra xem. Nhưng khi đọc qua nội dung thì lại khiến cô bất ngờ, wtf, anh ta gửi gì thế?

"Chào,

Lâu rồi không gặp, cô nhớ tôi chứ? Mà tôi e là cô sẽ không nhớ đâu, vì chúng ta đã gặp nhau từ rất rất lâu rồi kìa.

Cô biết tại sao tôi lại gửi bức thư này cho cô không?

Vì tôi có một món quà vô cùng bất ngờ chỉ dành riêng cho cô thôi, tôi chắc chắn cô sẽ thích nó. Nó sẽ tiết lộ tất cả các bí mật liên qua đến cô mà phải khiến cho cô hứng thú đấy! Nếu muốn nhận được quà thì hãy làm theo tôi.

Tối ngày 20 tháng 8, lúc 7 giờ, hãy đến nơi xxx. Đến đó đi, nếu cô muốn khám phá những bí mật đã ẩn sâu trong nhiều năm qua."

Quái lạ! đây là thư của ai đây? Đang lúc cô đang suy nghĩ coi ai là người gửi bức thư này thì điện thoại cô đột nhiên reo lên, cô bắt máy.

"Alo, Minh Thư à, em đã nhận được bức thư rồi à?" Là Lục Minh Thành.

Cô: "Hả? Sao anh biết tôi vừa nhận được thư? Là của anh à? Nếu là của anh thì anh cũng quá đáng thật đấy! Tại sao lại viết úp úp mở mở rồi còn là bí mật nữa hả?"

Anh: "Minh Thư em bình tĩnh đã, đó không phải của anh. Nhưng trong thư viết gì em có thể thuật lại cho anh được không?"

Cô: "Tại sao tôi phải nghe lời anh chứ? Nếu không phải của anh thì cũng không nhất thiết phải thuật lại."



Anh: "Minh Thư à, anh không đùa với em đâu. Có người đang muốn hại em, làm ơn nói cho anh biết đi có được không?"

Cô: "Hại tôi? Hơ,cảm ơn anh đã nhắc nhở nhưng tôi vẫn có thể tự bảo vệ mình được. Cảm ơn." Sau khi nói xong cô tắt máy luôn.

Anh ở đầu dây bên kia thì đang lo lắng vô cùng. Vừa mới nãy thôi, anh đã nhận được tin từ vệ sĩ, họ nói mẹ của anh đã biết được vụ Minh Thư trở về, còn nói bà đã gửi một bức thư đến công ty của cô. Anh nhận được tin liền lập tức gọi cho cô ngay nhưng ai ngờ cô lại không cho anh biết bức thư viết gì.

Anh nghĩ ra cách là sẽ cho vệ sĩ đi theo bảo vệ cô trong thời gian này, có chuyện gì phải báo với anh ngay.

(….]

Ngày xxx

Hôm nay chính là ngày mà người bí ẩn kia đã gửi cho cô, bây giờ đã là 6h30 phút rồi, còn 30 phút nữa thôi là sẽ đúng 7 giờ, cô vẫn đang ngồi ở nhà suy nghĩ coi có nên đi hay không. Nếu như đúng như lời của Minh Thành nói thì nếu đi sẽ có người hại cô chăng? Nhưng nếu không đi thì lại không biết được bí mật mà người kia nói, mà còn liên quan đến cô!

Suy đi nghĩ lại thì cô vẫn quyết định là đi, dù biết là sẽ nguy hiểm nhưng mà tò mò quá!

Cô lấy xe chạy đi, sau khi xe cô vừa khuất thì đằng sau lại có một chiếc xe khác bám theo cô.

Cô chạy đến nơi mà người kia đã nói, đây là một con hẻm khá nhỏ, ở đây cũng không có nhà cửa gì hết, xung quah cũng tối do không có đèn đường. Cô đứng ở đó đượi tầm 5 phút nhưng vẫn không thấy ai, thời tiết bây giờ cũng lạnh nên cô tính đi vào xe ngồi chờ, ai ngờ vừa mới bước gần lại xe thì đột nhiên có một đám người dùng khăng bịt miệng cô lại, cô cố gắng chống cự nhưng không được.

Tưởng đâu là xong đời rồi nhưng lúc này có một nhóm người áo đen chạy đến, đó là vệ sĩ mà Minh Thành phái đi để bảo vệ cô, họ chạy lại đánh đám người kia, nhưng một trong số chúng lại có súng, hắn ta lấy sung bắn gần nửa số người trong đám vệ sĩ. Lúc này do chiếc khan có tẩm thuốc mê nên cô đã ngất đi, lợi dụng tình huống dang hoảng loạn, hắn ta nhanh chóng lôi cô vào chiếc xe của chúng, đồng bọn của hắn cũng nhanh chóng rút lui.

Những vệ sĩ còn lại do bị bắn nên cũng không thể đuổi theo.