"Rồi, phần còn lại để anh làm, em đi làm bài đi." Hạ Nam Diên giành lấy xẻng hót rác trong tay Lê Ương, đuổi cậu nhóc lên tầng.
Trông Lê Ương chẳng bằng lòng lắm, nhưng cuối cùng nó vẫn đi lên tầng dưới ánh nhìn nghiêm nghị của Hạ Nam Diên.
Nguyên tầng dưới chỉ còn lại tôi, Hạ Nam Diên, với con cừu nhỏ tiên khí ngời ngời kia.
Thấy con cừu đang ăn lạc dưới đất, tôi hớt hải bước tới nhấc nó lên: "Sao mày ăn bậy thế?" Tôi hỏi Hạ Nam Diên, "Cừu ăn được lạc không bị sao chứ?"
Hạ Nam Diên nhìn con cừu, đáp:「Không sao. 」
Tôi sững người, thót cả tim, "Sao... sao tự nhiên em nói tiếng Tằng Lộc thế?"
Hạ Nam Diên cười khẩy, "Không phải ông vẫn hiểu à?"
Tôi ngẫm lại, nhận ra chắc là ban nãy mình đã để lộ trong lúc nói chuyện với Lê Ương. Cậu nhóc Lê Ương ngây thơ không hiểu, nhưng Hạ Nam Diên lại lập tức phát giác ra vấn đề.
"Ờ thì anh cũng chỉ biết chút xíu thôi." Tôi cười gượng.
"Ông nghe hiểu mà sao cứ phải vờ vịt trước mặt cậu tôi? Rốt cuộc ông có ý đồ gì?" Hạ Nam Diên đanh mặt, ánh mắt lại dấy lên sự đề phòng cảnh giác.
Hay rồi, tiến một bước lùi mười bước luôn.
(*)Gốc 一招打回解放前 chỉ việc đang ở trong trạng thái tốt, có tiến bộ nhưng vì một lý do nào đó mà mọi thứ trở nên vô ích, trở về con số không hay thậm chí còn tệ hơn.
"Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi." Tôi thở dài, thử ngụy biện: "Thật sự anh chỉ hiểu được một ít thôi. Anh không muốn lừa cậu em đâu. Anh lừa cậu ấy làm gì, đúng không, hiểu hay không cũng có gì khác?"
Hạ Nam Diên vẫn không tin, "Ai biết người Hạ các ông muốn làm gì? Điêu hết lần này đến lần khác, chẳng bao giờ nghe được một câu thật lòng từ miệng các người cả."
Tôi chợt thấy chột dạ, nhưng nếu bảo mình đã học tiếng Tằng Lộc từ lâu và có thể trò chuyện vô tư với thằng bé, nghe nói không gặp khó khăn gì, tôi sợ nó sẽ nghi ngờ động cơ khi học tiếng Tằng Lộc của tôi mất. Nếu Nghiêm Sơ Văn có thể nhìn ra sự bất thường giữa tôi và Ma Xuyên thì khó đảm bảo được rằng một đứa trẻ thông minh như Hạ Nam Diên lại không nhận ra.
"Anh khác bố em." Tôi thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
Hạ Nam Diên nhíu mày, ghét ra mặt, "Lão không phải bố tôi! Lão là... một tên cặn bã."
Tôi nhớ hồi trước thằng bé từng nói ấn tín của má nó vẫn nằm trong tay tên cặn bã kia.
Người Tằng Lộc rất coi trọng ấn tín, thậm chí họ còn xem nó như một phần không thể thiếu của cơ thể. Sau khi mất, người đã kết hôn sẽ được chôn cất cùng ấn tín đã trao đổi, còn người chưa kết hôn thì sẽ được chôn cất cùng với ấn tín của mình. Nói chung kiểu gì cũng phải có ấn tín.
Bạch Trân đã qua đời mấy năm nhưng vẫn chưa tìm được ấn tín, đây là điều cấm kỵ với người Tằng Lộc nghĩa là linh hồn không thể yên nghỉ. Chẳng trách cứ nhắc đến tên cặn bã người Hải thành đó, Hạ Nam Diên với Ma Xuyên lại nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy em, có nghĩ đến việc đi tìm tên cặn bã đó không?" Tôi hỏi.
Hạ Nam Diên quét sạch chỗ vỏ hạt dưa cuối cùng dưới sàn, giọng nhỏ dần: "Cậu không cho."
"Tại sao?"
"Tôi không biết, nhưng cậu nói cậu sẽ tìm cách, bảo tôi không cần lo."
Tôi ôm bé cừu ngồi xuống sô pha, "Em có ảnh hay tên của lão sở khanh đó không? Dù gì anh cũng có mọt vài người bạn ở Hải Thành, chắc sẽ hỏi thăm được chút chút giúp em đấy?"
Hạ Nam Diên thoáng chần chừ, thằng bé dựa chổi với xẻng hót rác vào tường rồi chạy phắt lên tầng.
Chưa tới hai phút, Hạ Nam Diên đã trở xuống, trong tay cầm một chiếc vòng cổ kim loại.
Thằng bé thở hổn hển đi tới trước mặt tôi, xòe lòng bàn tay ra, "Chỉ có cái này thôi, là tín vật định tình mà lão để lại cho má tôi."
Trong tay thằng bé là mặt dây chuyền bằng bạc hình trái tim, do bị oxi hóa nên bề mặt đã gỉ sét. Tôi cẩn thận cầm lên, nhấn nhẹ một bên, hình trái tim lập tức mở ra như một cuốn sách, để lộ bức ảnh một người đàn ông đã phai màu.
Người này tầm hơn hai mươi tuổi, sở hữu một gương mặt đào hoa. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng xét về khí chất... đúng là tôi với người này có một vài điểm nào đó giống nhau.
Đặc biệt là khi cười, có cảm giác không màng thế sự, xa rời khổ đau trần tục và tùy ý làm bậy mà gia thế tốt đẹp chất đống ra.
Thảo nào Hạ Nam Diên lại có ác cảm gay gắt với tôi như thế, ra là nhìn thấy bóng dáng của tên cặn bã trong tôi...
"Lão nói lão là người làm nghệ thuật, tên Hạ Quân, là người Hải thành," Hạ Nam Diên cụp mắt nói, "Tôi lên mạng tra nhưng không tìm thấy nhà nghệ thuật tên Hạ Quân nào ở Hải thành cả. Không chừng chỉ là tên giả thôi."
Tôi lấy điện thoại ra, chụp lấy hai tấm hình của tên cặn bã rồi trả dây chuyền cho Hạ Nam Diên, "Để anh hỏi bạn anh giúp em, công ty họ hay làm công tác quảng bá cho triển lãm nghệ thuật, chắc sẽ có thông tin gì đó."
Hạ Nam Diên nhận lại dây chuyền, nghe thế thì gật đầu.
Lúc này, ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân, ngay sau đó, cánh cửa gỗ đang khép chặt bị đẩy ra, Ma Xuyên bước vào.
Anh lập tức chú ý đến tư thế một đứng một ngồi của tôi với Hạ Nam Diên, mắt quét từ trên xuống dưới, nét mặt không hề thay đổi nhưng ánh mắt lại như đang dò hỏi.
"Tôi..." Tôi đang định giải thích với anh thì Hạ Nam Diên đã ngắt lời.
"Ông ta hiểu chúng ta nói đấy, cậu thẩm vấn kĩ ông ta đi." Nói rồi thằng bé phóng nhanh lên lầu.
Tôi: "..."
Không phải chứ, tôi tưởng vụ này xong rồi, sao chưa qua cầu đã rút ván thế?
Căn phòng im phăng phắc, con cừu nhỏ mới sinh chưa lâu, còn đang tuổi ăn tuổi ngủ, vừa nếm tí lạc đã thấy buồn ngủ, ngủ ngon lành trong vòng tay tôi.
Ma Xuyên chậm rãi đi đến cạnh bàn trà rồi ngồi xuống, vẫn là vị trí đối diện cửa sổ mà anh ngồi ban nãy.
"Con cừu ở đâu ra thế?"
Tôi vuốt ve bộ lông tơ mềm mại xoăn xoăn của cừu con, cười đáp: "Nhà bà lão dưới núi ấy." Tôi nâng đầu bé cừu cho anh xem, "Anh thấy nó xinh không?"
Ma Xuyên trầm ngâm một lúc, khó hiểu hỏi: "... Không phải con cừu nào cũng như này ư?"
Câu này giống hệt câu "Người châu Á nào cũng giống nhau" mà mấy người ngoại quốc luôn nói hồi tôi ở nước ngoài, nó khiến tôi bất giác muốn tranh luận với anh một phen: "Sao mà giống được? Anh nhìn kỹ đi. Đôi mắt to tròn này, bộ mi cong dài này, cái miệng cái mũi trắng nõn này nữa! Nó giống anh lắm đấy, sao anh có thể nói nó giống mấy con cừu khác được?"
Lần này Ma Xuyên còn im lặng lâu hơn, "Vậy là, vì nó giống anh, nên em mới bế nó lên?"
"Em hỏi bà lão rồi." Tôi đưa con cừu cho Ma Xuyên, "Anh ôm nó đi, nó ngoan lắm á."
Ma Xuyên nhìn chằm chằm con cừu kia suốt một lúc lâu mới đưa tay nhận lấy nó, ôm nó vào lòng. Tôi bảo anh đừng nhúc nhích, cứ giữ nguyên tư thế này, sau đó lấy điện thoại ra nháy cả tá ảnh.
Chụp xong, Ma Xuyên bế con cừu về chính điện cùng tôi.
"Sao tự dưng hôm nay lại mở họp vậy?" Tôi hỏi.
"Vốn dĩ ba tháng sẽ mở họp một lần." Ma Xuyên vuốt ve con cừu trong lòng, nói: "Gần như lần nào cũng giống lần nào – anh đề xuất, họ phản đối, cuối cùng quở trách anh."
Vừa nghĩ đến cảnh anh phải chịu đựng những lời mắng chửi như thế nhiều lần, tôi lại nghiến răng kèn kẹt, "Mấy lão già đó nói chuyện khó nghe thật đấy."
"Người trẻ nhất trong số họ cũng sắp bảy mươi rồi, chắc anh... có thể chịu đựng cho đến lúc mấy ổng chết hết." Ma Xuyên lại rất lạc quan, "Cứ từ từ thôi, có những chuyện không phải ngày một ngày hai là giải quyết được."
Về đến chính điện, Ma Xuyên đặt con cừu xuống tấm đệm bồ hương cho nó ngủ rồi bắt đầu "thẩm vấn" tôi.
"Em học tiếng Tằng Lộc từ bao giờ?"
Anh làm công việc chuẩn bị trước khi chép kinh, giở kinh sách, mở giấy tuyên. Thấy vậy, tôi vội tiến tới mài mực hộ anh.
"Thì... hồi năm tư đại học."
Anh cầm bút lên, chờ mực của tôi, "Học đến trình độ nào rồi?"
Tôi quan sát nét mặt của anh, thấy không giống như đang giận thì đáp: "Mong em tránh xa triền cái, được vô ngại giải thoát; mong em vĩnh viễn thoát khỏi nghiệp ác, được phước đức vô lậu."
Anh thoáng sững sờ, có lẽ không ngờ tôi có thể hiểu được cấu trúc câu phức tạp như vậy.
Ma Xuyên vẫn giữ tư thế cầm bút chuẩn chỉnh, quay sang nhìn tôi như muốn nói "tên nhóc nhà em giấu nghề giỏi đấy".
Tôi bị anh nhìn mà thấp thỏm không thôi, bèn bổ sung thêm: "Thật ra cũng không thạo lắm, nghe thì hiểu chứ nói thì không tốt được thế đâu."
Hàng mi anh chấp chới, anh cụp mắt xuống, chìm vào suy tư. Tuy tôi không phải con giun trong bụng Ma Xuyên nhưng dựa theo những gì tôi biết về anh, hẳn là anh đang nhớ lại xem mình đã nói bao nhiêu lời không nên nói trước mặt tôi.
Anh im lặng suốt một lúc lâu, sau khi tôi mài mực xong, anh nghiêng bút chấm mực, đặt bút lên giấy, nhanh chóng hạ xuống nét chữ đầu tiên, lúc này mới nhẹ nhàng thốt ra một câu tiếng Tằng Lộc:「Người Hạ xảo quyệt. 」
Tôi móc trong túi ra một cái gói giấy nhỏ rồi niềm nở đưa tới trước mặt anh, "Chẳng phải tại em chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói ra ư? Anh đừng giận mà, xem em mua gì cho anh này?"
Tôi mở gói giấy ra, bên trong là một chiếc khuyên tai nhỏ bằng bạc có hình dạng trông như từng lớp hoa mẫu đơn đang nở rộ, vừa tinh xảo lại vừa độc đáo.
Ướm nó lên tai Ma Xuyên, tôi hài lòng nói: "Lúc thấy nó ở tiệm trang sức em đã biết anh đeo lên sẽ rất đẹp rồi."
Ma Xuyên nhìn, đặt bút xuống rồi tháo chiếc khuyên cũ ra, đổi sang chiếc khuyên tai mẫu đơn màu bạc tôi mua.
Chiếc khuyên có kích thước gần bằng bằng một móng tay út, kích thước này thường rất khó để kiểm soát được từng chi tiết, nhưng người thợ thủ công già của tộc Tằng Lộc lại chạm trổ từng cánh hoa thành hính dáng sống động như thật, có thể thấy nó công phu dường nào.
"Đẹp không?" Đeo xong, Ma Xuyên đặt tay xuống, hỏi.
Ngoại hình anh vốn đẹp, đẹp đi với đẹp thì lại đẹp gấp đôi, lý nào lại xấu được.
"Đẹp lắm." Tôi đảo mắt ra cửa, thấy không có ai thì nhanh chóng hôn chụt một cái lên mặt anh.
"Không được làm bậy trên chính điện." Anh sờ mặt mình, ngoài miệng răn đe nhưng trên mặt lại chẳng có dấu hiệu gì là tức giận.
Tôi "ò" một tiếng, lời nói đi từ tai này ra tai kia.
Trong lúc anh chép kinh thì tôi ngồi mài mực, thi thoảng lại trò chuyện đôi câu.
"Đàn ông Tằng Lộc có tục lệ nuôi tóc, em thấy mấy ngôn quan đời trước trong nhà nhỏ đều để tóc dài, sao anh lại cắt tóc ngắn thế?"
Lúc thấy anh năm mười một tuổi, hình như anh đã để tóc ngắn rồi, hôm nay mấy lão già kia mà không nói thì tôi cũng chẳng thấy có gì lạ, giờ nghĩ lại, đúng là sao anh lại để tóc ngắn nhỉ?
Ma Xuyên không giấu giếm mà thẳng thắn trả lời tôi: "Hồi bé anh cũng để tóc dài, nhưng sau này đến trường của người Hạ, họ thấy tóc anh quái đản quá, nói mãi không chịu hiểu rồi còn bắt đầu xa lánh, cô lập anh. Anh bực nên tự cắt tóc mình luôn."
Sau khi cắt, đến kỳ nghỉ anh quay về, lão ngôn quan thấy thế thì giận tái mặt, quật anh một trận rồi nhốt vào phòng tối. Lần đó, anh bị giam ba ngày ba đêm.
Từ nhỏ anh đã phải chịu những trận đòn roi, mắng nhiếc của lão ngôn quan, thế nhưng anh chưa bao giờ nhận sai. Chỉ cần nghĩ mình không sai thì anh vẫn sẽ giữ vững lập trường, kể cả người khác có bảo anh là không đúng, anh cũng sẽ tuyệt đối không nghe.
Ngôn quan phải cắt đứt quan hệ với người thân cõi trần, anh khăng khăng không chịu; đàn ông Tằng Lộc phải nuôi tóc dài, anh xẻo ngắn luôn; Tần Già phải thánh khiết, không nuôi ham muốn, anh lại yêu đàn ông.
Tất cả, từng điều một, đều không hợp nghi thức, trái với lời dạy tổ tiên.
Trước đây tôi từng nghĩ anh là kẻ phong kiến hủ lậu, giờ xem ra, rõ ràng anh là con ngựa hoang khó thuần phục.
Tôi gửi ảnh lão già cặn bã của Hạ Nam Diên cho Thẩm Tĩnh ngay đêm đó. Chị ấy làm việc cho một công ty quảng cáo nổi tiếng ở Hải thành, năm nào công ty họ cũng phải đảm nhận công việc quảng bá cho rất nhiều triển lãm nghệ thuật toàn quốc. Tôi nghĩ có thể chỗ chị sẽ có thông tin hữu ích.
【Chị làm bên quản lý tài chính, thú thực mảng khách hàng không thuộc phạm vi của chị. Để chị hỏi Tưởng Bác Thư hộ cậu nhé.】
Lúc tôi đọc được tin nhắn của chị ấy thì chị ấy đã đi hỏi Tưởng Bác Thư từ lâu rồi, đã thế anh ta cũng đã gửi tin cho tôi.
【Người em tìm mang họ Hạ phải không?】
Vừa thấy có hy vọng, tôi gọi thẳng luôn cho anh ta.
Tôi cứ tưởng việc tìm ra lão già cặn bã sẽ tháo gỡ được phiền muộn trong lòng Ma Xuyên và Hạ Nam Diên, hẳn là một việc tốt. Kết quả lại nằm ngoài dự tính, không ngờ nó lại trở thành trận cãi vã đầu tiên sau khi tôi và Ma Xuyên yêu nhau.