Long Cơ Chiến Hồn

Chương 133: Khuất phục



Chương 133: Khuất phục

Triệu Hoài bây giờ, cho dù có c·hết, cũng có thể nhắm mắt xuôi tay, mãn nguyện mà rời khỏi trần đời. Hắn ta đây là, muốn thu về một chút lợi ích. Dù sao đôi chân trắng nõn nã này, đâu phải là ai cũng liếm được.

Trước hành động kinh tởm đến cùng cực của đối phương. Hồ Nhã liền một chân đá bay hắn ta, không cho cơ hội làm xằng. Thế là Triệu Hoài được trải nghiệm cái cảm giác lăn lộn trên mặt đất. Nhưng trên khuôn mặt đó, lại tràn ngập nét thoả mãn, không chút nào gọi là đau đớn.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi, dám vô lễ với ta!- Hồ Nhã ngay lập tức, phát động chân thân. Áp bức đó, mạnh mẽ bội phận.

- Vô lễ gì chứ? Ta đây là đang thể hiện sự trung thành của mình với cô. Chuyện này không phải là nên làm hay sao?- Triệu Hoài mỉm cười, có phần trêu chọc đối phương.

Nếu không phải là vì bây giờ, Triệu Hoài vẫn còn tác dụng với cô ta. Thì e là với hành động vừa rồi, đã đủ để Hồ Nhã băm dằm hắn ra hàng ngàn mảnh. Cô ta mặc dù cực kỳ phẫn nộ, nhưng đành nuốt xuống. Tất nhiên, c·ái c·hết có thể tha, nhưng việc trừng phạt là không sao tránh khỏi.

Chỉ thấy, một làn khí tức màu hồng, ngay lập tức xông tới bắt lấy Triệu Hoài. Hắn ta phản ứng nhanh nhẹn, bật người sang một bên mà né. Nào ngờ, làn khí tức đó lại chủ động đuổi theo, không tài nào tránh khỏi.

Giờ đây, Triệu Hoài đã bị khí tức của đối phương hoàn toàn khóa chặt, khó mà cử động. Cái cảm giác nghẹt thở đó, lại một lần nữa xuất hiện. Không những như vậy, mà toàn thân còn truyền đến những cơn đau đớn dữ dội. Khiến cho hắn ta, trải nghiệm được cái cảm giác gọi là sống dỡ c·hết dỡ.

- Thời gian Hoả Liên Hoa nở, e là không lâu nữa đâu. Cô còn ở đây dây dưa với ta, thì đến lúc đó cặn còn không có mà húp!- Triệu Hoài yếu ớt mà nói, cố gắng tìm về một đường sống cho bản thân.



Nghe tới đây, Hồ Nhã mới chịu dừng tay. Nếu không dày vò mà hắn ta phải chịu, nào đâu chỉ có như thế. Mà còn phải gấp trăm lần ngàn lần như vậy. Theo đó, Triệu Hoài từ trên cao ngã xuống, tình cảnh đúng là có chút đáng thương.

- Khụ khụ, xém tí thì c·hết! Cái mạng này, bao cứng luôn!- Triệu Hoài lẩm bẩm trong miệng, tự mình an ủi lấy mình.

Triệu Hoài lom khom đứng dậy, bước chân có phần không vững. Hắn của bây giờ, còn sống đã mai mắn lắm rồi. Huống chi mấy v·ết t·hương nhỏ này, cần gì phải bận tâm tới. Chỉ thấy, Hồ Nhã nhẹ nhàng tiếp cận, nâng trọn khuôn mặt của đối phương lên.

Hai người cứ như thế, bốn mắt nhìn nhau. Cô ta ngay lúc này, liền thi triển Hồ kĩ: Mị khống tâm hoan, hớp lấy linh hồn của người thiếu niên trước mặt. Triệu Hoài cứ như thế, say đắm mà nhìn vào đôi mắt ấy.

Mị khống tâm hoan là mật kĩ của hồ tộc, chỉ những ai huyết mạch cực kỳ tinh thuần mới có khả năng thi triển được nó. Công dụng chủ yếu, vẫn là mị hoặc đối phương từ đó sinh ra sự khống chế đối với bọn họ. Mị hoặc đó không phải ở thể xác mà linh hồn của người bị trúng chiêu. Khiến cho bọn họ trở thành nô bộc trung thành của bản thân, khó lòng mà phản kháng.

Có điều, mật kĩ này vẫn tồn nhưng mặt hạn chế nhất định. Đó là mỗi lần sử dụng, bản thân và người kia đều có một số ràng buộc khó mà diễn tả. Nếu không phải là vì sợ Triệu Hoài giở trò thì Hồ Nhã cũng không đến mức sử dụng chiêu thức này.

Triệu Hoài lúc này, toàn thân cảm giác tê dại, đầu óc có phần mụ mị. Đến khi nhận ra có điều không đúng, tất cả đều coi như đã là quá muộn. Bây giờ, hắn ta muốn đưa tay đẩy ngã đối phương, nhưng không sao làm được.



Đến khi chiêu thức này hoàn thành, Triệu Hoài mới có thể lấy lại tự do. Hắn ta ngay lập tức, lùi xa về sau tránh như tránh tà, giữ khoảng cách với Hồ Nhã. Trên khuôn mặt đó, nét hoang mang thấy rõ.

- Cô... Cô làm cái quái gì ta vậy?- Triệu Hoài lớn tiếng chất vấn.

- Ngươi... Quát ai thế hả?- Hồ Nhã đưa mắt nhìn tới, hắn ta đã không tự chủ mà quỳ xuống.

Triệu Hoài muốn đứng dậy, nhưng không sao nhúc nhích. Cứ như thể, hai đầu gối đã dính chặt vào đất, khó mà rời đi. Đây chính là tác dụng thực sự của Mị khống tâm hoan. Chỉ cần một ý nghĩ, đối phương đã là vật trong tay, khó mà làm trái ý mình.

- Đây... Đây là chuyện gì thế? Ta... Cô...- Triệu Hoài bây giờ, đã thực sự khuất phục.

Chỉ thấy, Hồ Nhã thước tha bước qua người hắn. Lúc này, Triệu Hoài mới có thể tự do hoạt động trở lại. Cái cảm giác bị kẻ khác hoàn toàn khống chế như vậy, đúng là có chút khó chịu trong người. Ánh mắt nhìn cô ta, thoạt nhiên sẽ có sự bất bình thường trong đó.

- Đi lấy Hoả Liên Hoa thôi, thời gian cho chúng ta đã không còn nhiều nữa. Phải biết nắm bắt thời cơ, tránh cho con cá thối đó được lợi!- Hồ Nhã lên tiếng, uy quyền không thôi.

Triệu Hoài biết rằng, đối phương đang nói cho hắn ta biết. 'Đã đến lúc ngươi chính minh năng lực của bản thân. Làm được, ngươi có thể sống hay không còn tùy? Còn nếu như mà làm không được, c·ái c·hết chính là điều chắc chắn, không cần phải bàn cãi!'

- Muốn lấy được Hoả Liên Hoa, chúng ta cần phải làm việc này trước đã. Theo ta!- Triệu Hoài ngay lập tức, đi phía trước dẫn đường. Hồ Nhã cũng theo đó, đi chuyển ngay phía sau hắn ta. Tránh cho trường hợp, đối phương giở trò không hay.



- Triệu Hoài, ngươi là truyền nhân của Long Thần. Người từng g·iết vô số yêu ma, tạo nên hòa bình của nhân loại. Thành tựu một đời, là nhiều vô số kể. Sao bây giờ tới ngươi, lại trở thành nô bộc cho yêu ma thế này?- Âm thanh vang lên trong đầu, tiếng DG phàn nàn không thôi.

- Ngươi tưởng ta muốn à, có còn lựa chọn khác cho ta chọn hay sao? Lại nhắc đến lúc ta bị đối phương h·ành h·ạ, sao không thấy ngươi xuất hiện thế? Bây giờ thì hay rồi, còn dám lên tiếng trách móc cả ta!- Triệu Hoài không hề kém cạnh, mạnh mẽ mà đáp. Chuyện này, còn có thể trách được ai, trách mình xui thôi.

- Vậy... Kế hoạch của ngươi là gì? Làm sao mà lấy được Hoả Liên Hoa về tay?- DG thấy tình hình không ổn, ngay lập tức chuyển đổi chủ đề.

- Kế hoạch? Làm quái gì mà có kế hoạch!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, mặt không chút gợn sóng.

- Ngươi đùa ta đấy à? Không có kế hoạch lấy gì c·ướp được Hoả Liên Hoa trong tay Ngư Minh Côn. Phải biết, ai trong số hai yêu bọn họ, ngươi của hiện tại đều không có khả năng chọc tới!- DG lúc này, đã có chút hoang mang.

- Không nói như thế, ngươi nghĩ bây giờ ta còn đứng đây nói chuyện với ngươi được à? Kệ đi, tới đâu thì hay tới đó vậy. Vả lại, chuyện này không phải là không có cách giải quyết. Thành hay bại, đều phải xem mai mắn của ta có đủ lớn hay không đã!

Thế là, dưới sự dẫn dắt của Triệu Hoài, hai người bọn họ không ngừng ngao du khắp nơi trên hoang đảo. Hết đi về bên đông lại chạy về tây, vui thì ra bắc buồn thì về nam. Chốc lát, khu rừng đã bị cả hai đi hết một lượt. Lúc này, Hồ Nhã thực sự đã mất kiên nhẫn, còn tiếp tục dây dưa như thế. Chỉ sợ rằng, Hoả Liên Hoa sẽ bị Ngư Minh Côn ăn mất.

- Ngươi rốt cuộc là muốn dẫn ta đi đâu thế? Thời gian đã không còn nhiều nữa, ngươi đây là muốn gì, cứ nói thẳng với ta là được. Không cần phải úp úp mở mở như thế này đâu!- Giọng nói của Hồ Nhã, lộ rõ sự bực tức.

- Có rồi! Thứ mà ta tìm kiếm, không ngờ nó lại nằm ở đây!- Triệu Hoài nhìn về phía trước, miệng cười nham hiểm.