Trước mắt hai người bọn họ, chính là Rắn Cạp Xích đang cuộn mình phơi nắng. Sau khi điên cuồng truy đuổi Triệu Hoài, kết quả lại để đối phương chạy mất. Nó không có việc gì làm, liền trở về đây mà nằm nghỉ cho khoẻ.
- Thứ ta tìm chính là nó, có lấy được Hoả Liên Hoa hay không? Tất cả đều phải dựa vào nó rồi!- Triệu Hoài đưa tay chỉ về Rắn Cạp Xích, miệng không tự chủ mà nở ra nụ cười gian xảo. Hắn đây là, muốn mượn đao g·iết rắn trả lại mối thù xưa.
- Rắn Cạp Xích? Yêu thú cấp 4? Chúng ta cần nó để làm gì?- Trong ánh mắt của Hồ Nhã, lộ rõ vẻ nghi hoặc.
- Chất độc của Rắn Cạp Xích, đó là thứ không thể coi thường. Chúng ta chỉ cần dùng thứ này, độc c·hết con cá kia là được!- Triệu Hoài cố gắng làm ra dáng vẻ tự tin mà đáp, còn trong lòng thì chuyện này tự mình biết rõ. Là thành hay bại, thì xem vào độ mai mắn của bản thân.
- Ngươi đùa với ta à? Lớp da của Ngư Minh Côn cứng cáp vô cùng. Đến ngay cả ta, đánh còn không xuyên qua thì làm cách nào độc c·hết được nó?- Hồ Nhã tưởng rằng đối phương có chủ ý gì hay. Không ngờ tới dây dưa với hắn ta lâu đến như vậy. Kết quả lại không như ý muốn, liền có chút bực tức trong người.
- Gấp gáp cái quái gì chứ? Nếu độc không được bên ngoài, vậy thì chúng ta ra tay từ bên trong. Đến lúc đó, nó không c·hết thì e là cũng còn nữa mạng. Cô còn sợ, đánh không lại nó hay sao?- Triệu Hoài nhảy số cực nhanh, liền khiến cho tâm tình của cô ta dịu đi phần nào.
Lời nói vừa dứt, Hồ Nhã đưa ánh mắt nhìn tới đối phương. Từ trên xuống dưới, đều đánh giá qua một lượt. Chỉ thấy, cô ta nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý. Mà cái nhìn đó, lại mang đến cho Triệu Hoài cái cảm giác bất an trong lòng.
- Cô nhìn ta như thế, rốt cuộc là có chuyện gì đây?- Triệu Hoài bây giờ mới biết, bản thân đang tự đào hố chôn mình.
- Không ngờ tới đấy, ngươi lại chủ động hiến thân đến như vậy. Tự mình làm mồi, để con cá c·hết bằm đó ăn thịt!- Hồ Nhã nhẹ nhàng mà nói, lời đó không khác gì sát muối vào tim hắn ta.
- Chuyện này, ta cũng muốn lắm! Nhưng mà thực lực của ta có hạn, e là chưa tiếp cận đối phương. Đã bị cái nóng đó, thiêu cháy mất rồi!- Triệu Hoài ngay lập tức, tìm cách phó thác. Miệng cố nở nụ cười, làm ra dáng vẻ thân thiện.
Nghe được lời này, Hồ Nhã có chút khựng lại. Hắn ta dù sao cũng chỉ là cấp 3 sơ cấp, đúng là không thể chịu được cái nóng mà dung nham mang tới. Huống chi là tiếp cận Ngư Minh Côn, kế hoạch này xem ra là vẫn còn nhiều điều thiếu xót.
- Vậy, làm sao độc c·hết con cá đó?- Hồ Nhã nhíu chân mày lại, b·iểu t·ình có chút mơ hồ.
- Tất nhiên là phải dựa vào cô rồi!- Triệu Hoài đưa ánh mắt nhìn ngược lại đối phương. Có điều là không phải đánh giá, mà tập trung quan sát vào một điểm.( Ùi, trắng thế!)
- Ta? Ngươi muốn con cá c·hết tiệt đó, ăn thịt ta? To gan!- Một uy áp cực lớn, cứ như thế mà ghì chặt lên từng chân tơ kẽ tóc trên người Triệu Hoài. Khiến cho hắn ta khó lòng mà thở, sức mạnh đó thậm chí còn không ngừng gia tăng lên.
Hồ Nhã đây là muốn đối phương phải quỳ xuống cho bằng được. Nhưng Triệu Hoài ngay lập tức, bật lên trạng thái Bất khuất chi ngạo. Bày ra tư thế hiên ngang, lại có phần lẫm liệt trong đó, mới có thể miễn cưỡng mà chống đỡ. Cho dù có thế nào đi chăng nữa, cũng nhất quyết không chịu thua trước cô ta.
- Thời gian không còn nhiều nữa, cô tự mình mà suy nghĩ đi. Có được hay không, mọi việc đều nằm ở cô!- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, không ngừng thúc dục lấy Hồ Nhã. Khiến cho cô ta, nhất thời lưỡng lự.
- Không chịu hi sinh, làm sao đạt được kết quả mà mình mong muốn?- Nhận thấy uy áp có phần giảm đi, Triệu Hoài liền tiếp tục buông lời khiêu khích.
Chỉ thấy, ánh mắt của Hồ Nhã liền trở nên sắc bén, mười phần lạnh lùng mà nhìn hắn ta. Tay nhẹ đưa lên cao, từ đầu ngón tay bắn ra thứ sức mạnh đủ g·iết Triệu Hoài hàng trăm lần. Nhanh như viên đạn, xẹt qua người hắn ta, xuyên thẳng qua đầu của Rắn Cạp Xích đang nằm gần đó. Ngay lập tức, nó vùng vẫy trong đau đớn, không ngừng kêu la những âm thanh thảm thiết.
- Vậy... Ta giữ ngươi lại, thì có được lợi ích gì?- Hồ Nhã lời nói nhẹ nhàng, nhưng đủ để khiến cho đối phương phải sợ hãi.
Cô ta đây là, đang muốn thị uy với Triệu Hoài, cũng như một lời cảnh báo. Nếu không muốn c·hết, thì phải chứng minh được năng lực của bản thân. Hơn ai hết hắn ta hiểu rõ tình hình của bản thân bây giờ, là vô cùng bất lợi.
- Tất nhiên là có rồi, thật ra ta vẫn còn một biện pháp nữa. Đó là, trong lúc cô cùng con cá kia giao đấu. Ta sẽ nhân lúc nó không chú ý, âm thầm lấy đi Hỏa Liên Hoa. Đến lúc đó, nó chính là đồ trong tay của cô!- Mặc dù trán đã đổ đầy mồ hôi, Triệu Hoài vẫn cố gắng giữ lấy nét bình tĩnh.
- Vậy... Tại sao không sử dụng cách đó ngay từ ban đầu mà phải tìm đến nọc độc rắn? Hay là ngươi cố tình, muốn làm chậm trễ thời gian của ta?- Khuôn mặt của Hồ Nhã tối sầm lại, trên người toả ra khí tức vô cùng đáng sợ.
- Đó chỉ là biện pháp phụ, nhằm tăng thêm tỉ lệ thành công của chúng ta mà thôi. Ta đây là vì cô, hiến ngàn mưu kế. Chỉ cần là thứ đồ mà cô muốn, bất kể dùng đến thủ đoạn nào đi chăng nữa, ta cũng phải đoạt nó về cho bằng được. Cho dù đó là nước sôi lửa bỏng, thì có xá chi!- Triệu Hoài khí thế hào hùng, nói lời ngon ngọt, như là rót mật vào tai đối phương.
- Ngươi tốt nhất là nói được làm được, nếu khiến ta thất vọng. Hậu quả... Tự mình gánh lấy!- Hồ Nhã chỉ đưa tay phất nhẹ, Rắn Cạp Xích đã tự động đầu lìa khỏi cổ.
Thân trai mười hai bến nước, trong nhờ đục chịu chứ biết sao giờ. Triệu Hoài lúc này, miệng cười có phần bất lực. Hiện tại có thể đi được bước nào thì hay bước đó. 'Biết vậy ngay từ ban đầu, đã không ham vui làm gì. Để bản thân, phải chịu khổ thế này!' Hắn ta cũng chỉ có thể, than thân trách phận mà thôi.
Trở lại với trung tâm của ngọn núi lửa, nơi mà Hoả Liên Hoa sắp nở rộ. Ngư Minh Côn một đường canh chừng, không chút lơ là. Chứng kiến thành quả ngay trước mắt, chỉ riêng điều này thôi đã khiến cho nó vui mừng khôn xiết.
Hoả Liên Hoa là một bông sen nhỏ màu đỏ, khí tức mà nó toả ra không chỉ mãnh liệt mà còn mang đến cái cảm giác diễm lệ bội phần. Từng cánh hoa đều ẩn chứa trong đó là hoả thuộc tính vô cùng mạnh mẽ, khiến ai ai cũng khát khao có được.
Mắt thấy, xung quanh Hoả Liên Hoa không ngừng tập kết năng lượng, đây là báo hiệu cho việc hoa sắp nở. Khí tức mà nó biểu hiện ra ngoài, cũng vì lẽ đó mà không ngừng mạnh lên theo giây phút. Không những như thế mà nó còn toả ra hương thơm ngào ngạt, có phần say đắm lòng người.
- Hà hà, sắp nở rồi sao? Giây phút mà ta chờ đợi, cuối cùng cũng tới. Không uổng công, ta đuổi con hồ ly kia đi. Hoả Liên Hoa này, chỉ thuộc về riêng một mình ta. Ngày mà ta tẩy luyện huyết mạch, e là không còn xa nữa!- Nhìn về cảnh này, Ngư Minh Côn không khỏi mừng rỡ.
- Thứ đó thuộc về ai, thì chưa nói rõ được đâu?- Một âm thanh vang lên, theo đó bóng hình của Hồ Nhã xuất hiện, lượn lờ trên không.
- Con yêu hồ nhà ngươi, còn dám quay trở lại đây. Đúng là không s·ợ c·hết mà!- Ngư Minh Côn hống lên một tiếng, thanh âm rền trời.
- Đồ tốt như vậy, ta làm sao có thể, để ngươi một mình hưởng trọn cho được?