Thế là sáng hôm sau, chuyện mà Triệu Hoài đòi ăn c*t đã lan ra khắp cả trường. Nơi mà hắn ta đi qua, ai ai cũng dùng cặp mắt mười phần khinh bỉ, cái nhìn miệt thị mà dò xét lấy người thiếu niên đó.
Giữa làn sóng chỉ trích của đám đông, lời gièm pha của thế nhân. Triệu Hoài cứ đạp lên dư luận mà sống. Dù sao da mặt của hắn ta cũng đủ dày, mấy chuyện này làm sao ăn thua đến hắn. Vậy mới thấy, chỉ cần da mặt đủ dày, thì mọi chuyện trên đời đều có thể xem như nhẹ tựa lông hồng.
- Sao người nào người nấy đều dùng cặp mắt thèm khát mà nhìn về ta thế? Đúng là đẹp trai có khác, đi đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người cho được!- Triệu Hoài dương dương tự đắc, khuôn mặt hất ngược lên trời, lấy đó làm niềm tự hào của bản thân.
- Không phải đâu, bọn họ là muốn xem dáng vẻ của súc vật là như thế nào? Nên mới nhìn ngươi như thế, đừng có ở đó mà ảo tưởng nữa!- Thanh Đạt đột nhiên xuất hiện từ phía sau Triệu Hoài. Điều này khiến cho hắn ta có phần giật mình.
- Tên khốn nhà ngươi, từ cái ngõ nào mà chui ra thế, doạ ta hết cả hồn. Đêm qua còn chưa đủ nữa sao, hôm nay lại muốn gì nữa đây?- Triệu Hoài nhìn về đối tượng, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận. Dù sao chuyện tốt của bản thân, bị hắn ta p·há h·oại cũng tính là không ít.
- Chẳng có gì cả, chỉ là muốn hỏi thăm ngươi một chút thôi. Rốt cuộc đêm qua có chuyện gì thế, tại sao lại không trở về phòng? Đừng có với ta, là đi làm chuyện ác nữa đấy!- Thanh Đạt miệng cười nham nhở, ánh mắt đó lộ rõ nét gian tà.
- Ta còn có thể làm gì được nữa, chuyện tốt thì bị ngươi p·há h·oại, chuyện xấu thì lại không dám làm. Chỉ có thể, đi hóng gió một đêm mà thôi!- Triệu Hoài thở dài một hơi, dáng vẻ đúng là có chút ưu sầu.
- Ngắm đêm cái kiểu quái gì, mà ai ai cũng nói ngươi là biến thái thế? Chuyện này, đúng là vượt ngoài sự hiểu biết của ta mà!- Thanh Đạt đưa tay sờ cằm một cái, b·iểu t·ình hoài nghi hiện rõ.
- Cái đó à, xui thôi! Ta nói với ngươi là ta bị oan, ngươi liệu có tin hay không? Đợi đến lúc ta bắt được tên biến thái c·hết tiệt kia, thì... Khà khà, muốn sống không được mà c·hết không xong, tất cả những trải nghiệm đau đớn mà ta đã nếm, thì tên đó nhất định phải trải qua một lượt!- Triệu Hoài nở ra nụ cười tàn ác, dáng vẻ đó đúng là có chút đáng sợ.
- Wa, sao ta càng nhìn mặt ngươi, thì càng cảm thấy ngươi mới thật sự là biến thái thế? Đây liệu có phải là tâm sinh tướng mà người ta thường hay nhắc tới phải không?- Thanh Đạt nhìn kĩ đối phương một lượt, miệng lại bất giác đã không tự chủ mà mỉm cười.
- Ngươi nói cái quái gì thế? Tâm ta trong như nước, sáng như gương. Là người mà ai ai cũng mến, hoa sắc kém phần. Thử hỏi trong thế gian này, mấy ai được như ta? Sao trong miệng lại trở thành biến thái mà người người khinh miệt thế?- Triệu Hoài vuốt nhẹ mái tóc, bày ra tư thế đẹp trai. Đúng là nói về khoảng làm màu, thì khó ai mà vượt qua được hắn.
- Xì, lời như vậy cũng chỉ có mình ngươi mới dám nói ra. Còn về chuyện đó, ngươi định giải quyết thế nào?
- Đêm nay chúng ta sẽ hành động, ta không tin là tên biến thái c·hết tiệt đó còn thể thoát khỏi nanh vuốt sắc bén của ta. Thiên la địa võng ta đã bày sẵn, chỉ cần đợi đối phương sập bẫy nữa là được!- Triệu Hoài nghiến răng mà nói, sắc mặt lộ rõ nét hung tàn.
- Khoan đã! Chúng ta? Chúng ta nào ở đây? Ngươi đừng có nói là, chuyện này còn kéo thêm cả ta vào nữa đấy?- Thanh Đạt xua tay, biểu thị việc không đồng ý.
- Ngươi nói gì thế? Anh em chúng ta, có phúc thì mạnh ai nấy hưởng nhưng có hoạ thì cùng chia. Đó là quy tắc làm người, sao mà làm trái cho được?- Triệu Hoài miệng nhếch mép mỉm cười, đê hèn không kém.
- Ẩu rồi đó, vũng nước đục này ngươi tự mình mà chơi. Đừng có kéo ta xuống làm gì, tổn hại danh tiếng dữ lắm. Nghe đâu, ngươi còn đòi ăn... Nữa chứ! Nghe tới đây, cũng đủ biết không phải là chuyện tốt gì rồi!- Thanh Đạt nhất mực từ chối. Dù sao chuyện này, lợi ít hơn hại, ngu gì mà làm.
- Sao thế bạn tôi ơi, muốn chơi trò thấy khó thì lui à? Ngươi đừng có quên, chúng ta đã từng hoạn nạn có nhau. Không ít lần, cùng nhau làm việc ác. Ngươi có tin không, chỉ ngay ngày mai thôi. Tất cả mọi việc xấu xa trước đây ngươi từng làm, người người nhà nhà đều biết. Bao gồm cả việc rình lén Thanh Hằng tắm, hay là chuyện ăn c·ướp trước đây, ta sẽ một hơi kể sạch. Đến lúc đó ngươi muốn sống yên ổn, đừng hòng. Dù sao cũng là c·hết, ta không ngại kéo thêm một người theo đâu!- Triệu Hoài mỉm cười mất hết tính người, biểu cảm bày ra là cực kỳ đáng sợ. Nếu khuyên nhủ không thành, thì trực tiếp đe doạ là được.
Triệu Hoài bây giờ, làm sao tha được cho ai. Cùng lắm thì ôm nhau c·hết chung, đã đường cùng khuất lối thì cần gì phải sợ. Bất quá, kéo thêm được người nào thì hay người nấy. Trên đường đi xuống suối vàng, cũng có ma đệm lưng cho.
- Tên khốn nhà ngươi, muốn c·hết cũng đừng kéo theo ta nữa chứ? Chuyện tốt thì không thấy đâu, chuyện xấu thì ngày nào cũng có. Biết vậy ngày đó không chơi với ngươi rồi, để rồi giờ đây... Than ôi!- Thanh Đạt bất lực mà cản thán, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi. Đã phóng lao thì phải theo lao, đành nhắm mắt làm liều đi theo đối phương. Còn Triệu Hoài thì miệng cười không ngớt, dáng vẻ hả hê không ít.
- Người ta đã nói rồi, muốn chơi thì phải lựa bạn mà chơi. Ngươi hiện tại muốn quay đầu, nào đâu có cửa. Theo ta, mới là tương lai sáng suốt nhất ngươi nên chọn!- Triệu Hoài khuôn mặt tràn đầy thoả mãn, lộ rõ nét gian xảo của bản thân.
- Ngươi...- Trước hành động vô sỉ đến mức cùng cực này, Thanh Đạt cũng trở nên bất lực ngôn từ.
Thế là, dưới sự ép buộc của đối phương, Thanh Đạt không còn cách nào khác. Chỉ đành thuận thế làm theo, miễn cưỡng mà đồng ý. Dù sao việc mà Triệu Hoài có thể làm được, phải nói là cực kỳ khó lường. Chớ nên chọc tới hắn ta thì hơn, đó mới là phương án tồn tại tốt nhất.
Thời gian một ngày cứ thế trôi đi, cho đến khi màn đêm buông xuống. Hai người bọn họ, một lần nữa cùng nhau hành động. Lần này đổi lại, không phải là việc ác mà là cứu thế độ nhân, diệt trừ cái xấu.
Anh hùng thì không thấy đâu nhưng làm mồi cho muỗi đốt thì có hai người. Tiếng vo ve ấy, không ngừng q·uấy n·hiễu lấy bọn họ, không sao mà tập chung cho được. Cái cảm đó, khiến cho con người ta không tự chủ mà tức giận.
Vì muốn ngụy trang bản thân thật tốt, hai người bọn họ liền ẩn mình trong bụi rậm. Cũng chính vì lẽ đó, mà biết thế nào gọi là khổ. Không chỉ có muỗi, côn trùng cũng tính là không ít. Cứ thế mà làm phiền lấy hai người họ, không sao yên tĩnh cho được.
- Mé nó, muỗi đâu mà khinh thế? Có tin là ta, lấy lửa đốt cháy t·hiêu r·ụi cả nhà chúng mày hay không? Cái hoạ này, tự nhiên phải gánh lấy. Đúng là khổ quá mà!- Thanh Đạt mới đó mà đã chịu không nổi, bắt đầu lên tiếng phàn nàn.
- Than cái quái gì? Sao lúc đi rình người ta tắm, không thấy ngươi nói một lời nào thế? Bây giờ thì hay rồi, chỉ mới một chút khổ cực đã không chịu được là sao? Đúng là kém cỏi mà!- Triệu Hoài nói lời chế giễu.