Hai người bọn họ, núp lùm chờ đợi. So với biến thái thực sự mà nói, không khác gì là mấy. Cái này mà để người khác bắt gặp, ăn đập là điều không thể tránh khỏi. Dù sao muốn bắt được cọp con, thì vào hang cọp là việc không thể thiếu. Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục.
Tiếng muỗi vo ve, theo đó cứ vang lên, âm thanh ấy đúng là thật sự có phần khó chịu. Thang Đạt liên tục đưa tay đập lấy, nhưng bị Triệu Hoài cản lại, tránh cho phát ra tiếng động quá lớn. Nếu để cho người khác phát hiện ra được hai người bọn họ đang ở đây, thì bị hiểu nhầm là điều không thể tránh khỏi.
- Đập đập cái quái gì? Muốn để người ta phát hiện ra bọn mình à? Đến lúc đó, tắm cạn cả dòng sông thì oan tình này rửa không sạch nổi đâu?- Triệu Hoài nhỏ tiếng mà mắng mỏ.
- Nhưng mà nó ngứa, ta không tài nào chịu được! Sao số khổ thế không biết, phải ra đây gánh hoạ cùng với nhà ngươi?- Thanh Đạt phàn nàn không ít, khuôn mặt đã đôi phần nhăn nhó.
- Nói ít thôi, lo mà rình đi!- Triệu Hoài ánh mắt sắc bén, có phần lạnh lùng trong đó. Điều này khiến cho đối phương, không dám nói thêm lời nào nữa.
Giữa lúc hai người bọn họ cãi vã, một bóng hình lặng lẽ xuất hiện. Thân ảnh kia, cứ lấp lấp ló ló trước kí túc xá nữ. Nhìn vào, thì không cần phải nghi ngờ gì nữa. Không đầu trộm thì cũng là đuôi c·ướp, chẳng phải hạng tốt lành gì.
- Yên lặng đi, tới rồi kìa!- Triệu Hoài nhỏ tiếng mà nói, đưa mắt nhìn sang, chăm chú không thôi.
Hai người bọn họ cứ thế mà yên lặng quan sát, nhất cử nhất động của đối phương, tất cả đều được thu vào trong tầm mắt. Chỉ cần đợi kẻ đó phạm tội, thì lập tức ra tay bắt giữ. Hàm oan gánh chịu, có thể một lần rửa sạch.
Chỉ thấy, dáng vẻ người đó mười phần thập thò. Tới rồi lại đi, đi rồi lại tới, cứ đi qua đi lại một chỗ. Dường như đang phân vân việc gì đó, nữa muốn nữa không. Nhìn vào tình thế này, đúng là có phần khiến cho con người ta khó lòng mà dò xét.
- Tên đó làm cái gì thế? Sao không trộm đồ đi, để chúng ta còn bắt nữa. Nửa đêm nửa hôm thế này, buồn ngủ quá rồi đấy!- Thanh Đạt ló cái đầu ra ngáp dài một cái, liền bị Triệu Hoài nhấn xuống, thô bạo mà kéo vào.
- Ngươi làm cái quái gì thế? Yên lặng một chút thì c·hết à? Nếu để tên đó biết được, không phải là uổng công hay sao? Đối phương mà chạy mất, chúng ta lấy gì mà bắt?- Triệu Hoài nghiến răng ken két, khuôn mặt mười phần đáng sợ không thôi.
Mắt thấy, đối phương ngẩng đầu lên cao, nhìn chằm chằm vào ban công của kí túc xá nữ. Theo sau đó, dậm chân thật mạnh, thuận thế mà nhảy lên. Chưa kịp hành động, thì từ đâu xuất hiện, hai người bọn họ đã nhanh như chớp khống chế người ta. Một người dùng dây trói lấy, người còn lại cầm gậy đánh tới tấp. Mặc kệ đúng sai, cứ ra tay trước là được.
Đầu tiên là trói chặt, sao đó thì xô ngã đối phương. Chưa kịp để hắn ta phản ứng, thì gậy sắt đã tới tấp đánh xuống. Tiếng 'bốp bốp' cứ thế mà phát ra giữa trời đêm, phá tan đi bầu không khí yên tĩnh lúc ban đầu.
- C·hết đi, cái đồ khốn nạn này!- Kèm theo sự đ·ánh đ·ập đó, là những tiếng mắng chửi không thôi.
- Các ngươi là ai thế? Sao lại ra tay đánh người thế này?- Đối phương đôi phần bất ngờ trước hành động này, đến khi kịp thời phản ứng đã bị hai người họ đánh đến mức sống dỡ c·hết dỡ.
- Còn dám lên tiếng cái tên biến thái c·hết tiệt nhà ngươi. Hôm nay gặp phải bọn ta, thì coi như ngươi xui xẻo!- Thanh Đạt càng đánh càng hăng, nụ cười gian ác cứ theo đó mà vang lên.
- Biến thái gì chứ? Ai là biến thái? Các ngươi nói gì thế? Ta nghe không hiểu?- Đối phương mười phần ngơ ngác, giọng nói có phần bất lực trong đó.
Nhận thấy có điều không đúng, Thanh Đạt ngay lập tức dừng tay. Tránh cho mọi việc đi quá xa, đến lúc đó e là lại khổ. Đưa đôi mắt nhìn về Triệu Hoài, nhằm trao đổi ý kiến. Xem xem, mọi chuyện tiếp theo nên giải quyết như thế nào.
- Nhìn cái quái gì nữa? Đánh đi! Có đời nào biến thái lại tự nhận mình là biến thái hay không? Dáng vẻ thập thò của tên này, trông giống người tốt sao?- Triệu Hoài mỉm cười ác ý, ra hiệu cho đối phương tiếp tục công việc. Dù có hậu quả đi chăng nữa, thì hắn cũng có gánh đâu mà sợ. Kẻ nào làm, người đó chịu.
Nghe được lời này, Thanh Đạt như tiếp thêm máu gà. Giơ gậy lên cao, ánh mắt hoá sáng. Một đòn này mà đánh xuống, không c·hết thì cũng mất nửa mạng. Khiến cho đối phương, phải lên tiếng mà xin tha.
- Các ngươi biết ta là ai không? Ông ta là viện trưởng, bố ta...
Lời chưa kịp nói hết, một gậy đã trực tiếp đánh xuống. Khiến cho đối phương ngay lập tức ngất xỉu, khó mà nói tiếp thành lời. Chỉ còn hai người bọn họ đứng đó, nở ra nụ cười gian manh. Cuối cùng cũng có kẻ gánh tội thay, không sợ phải ăn... Nữa rồi.
- Ta nghe hình như là hắn ta nói cái gì đó, ông hắn là... Viện trưởng thì phải?- Thanh Đạt mười phần nghi hoặc mà nhìn về Triệu Hoài, mong muốn kiểm chứng lời mà bản thân nghe thấy.
- Viện cái quái gì? Mà trưởng cái quái gì chứ? Yên tâm đi! Hắn ta cùng lắm chỉ là một tên biến thái người người khinh bỉ mà thôi. Nào đâu phải là con ông cháu cha gì, đừng có mà lo lắng!- Triệu Hoài miệng nở nụ cười, nét gian xảo theo đó hiện rõ mồn một trên mặt.
- Waa, ngươi nói ra lời này. Không sợ người khác báo thù hay sao? Chuyện này đi hơi bị xa rồi đấy. Ta không chơi nữa, ta muốn về nhà!- Thanh Đạt thấy tình hình có phần không ổn, ngay lập tức muốn thoái lui.
- Ngươi thử đi đi! Đừng có quên đấy, ai mới là kẻ thật sự ra tay. Đến khi bị truy cứu, ngươi liệu có thoát khỏi trách nhiệm này. Lùi một bước chính là vực sâu không đáy, khó mà quay đầu cho đặng. Bây giờ, chỉ có con đường theo ta mới được coi là chính đạo!- Triệu Hoài tính người mất dần, ép cho đối phương không còn đường lui.
- Ngươi...- Thanh Đạt hai mắt trợn tròn, tức giận đến mức khó mà nói thành lời. Hắn ta ngàn lần không ngờ tới, bản thân một ngày nào đó, lại bị đối phương tính kế. Chuyện này, đúng là nằm ngoài dự đoán.
- Ngươi ngươi ta ta cái quái gì? Lo mà làm việc đi! Thành hay bại, sống hay c·hết thì đều phải coi vào lần nữa đấy!- Triệu Hoài giọng điệu tàn ác đến mức cực điểm, hắn của bây giờ đã chẳng còn quan tâm đến cái gọi là đúng sai nữa. Cứ giống như trước đây, trực tiếp vu oan giá họa cho người khác là được.
- Cái tên trời đánh thánh đâm này, ngươi sống kiểu như vậy chắc lòng thanh thản lắm nhỉ?- Thanh Đạt chịu không được nữa, lên tiếng chế giễu đối phương.
- Thanh thản hay không thì ta không biết, chỉ có một điều là ta rất rõ. Ta không thích ăn c*t!- Triệu Hoài nghiến răng mà nói, ánh mắt đó kiên định không thôi. Cơ mặt đã không tự chủ mà liên tục co giật, nở ra nụ cười có chút quỷ dị.
- Ngươi không muốn thì sao lại hứa?- Thanh Đạt nhíu mày, khuôn mặt mười phần ngờ nghệch.
- Ngươi nghĩ ta muốn à? Ta là bị ép, ngươi cũng như ta thôi, có khác gì nhau. Cái cảm giác đó, khó chịu vô cùng. Nhưng còn cách nào khác sao, chúng ta làm quái gì có lựa chọn. Chỉ có thể miễn cưỡng đi tiếp, cho dù phía trước có chông gai gì đi chăng nữa, cũng không được phép quay đầu!- Ánh mắt cùng với lời nói của Triệu Hoài bây giờ, đáng sợ vô cùng. Cái cảm giác mà hắn ta mang tới, là một màu ưu tối. Khiến cho người ta, khó mà cảm nhận được cái gọi là ánh sáng trong đó.