Long Cơ Chiến Hồn

Chương 252: Cái trò gì đây



Chương 252: Cái trò gì đây

Mắt thấy Bích Hạ xuất hiện, kề cận còn là Nhược Tuyết. Mấy người Thanh Đạt, Lí Sự cùng với Cảnh Hoà dưới sự sắp đặt của Triệu Hoài. Đã bắt đầu hành động nhưng mà sự tình, vẫn là có cái gì đó không được đúng cho lắm.

Lí Sự cất bước đi về phía hai người con gái kia, mọi việc đều rất bình thường cho tới khi hắn ta bất ngờ ngã ra đất. Người thì liên hồi co giật, miệng còn sùi bọt mép. Tình trạng, phải nói là cực kì nguy cấp.

Dọa cho hai cô của chúng ta c·hết chân tại chỗ, nét mặt được phen hoang mang thấy rõ. Nhìn về khung cảnh trước mắt, liền trở nên lưỡng lự khó quyết. Bích Hạ cùng với Nhược Tuyết lúc này, không biết phải làm sao mới phải.

- Chuyện gì thế? Tên này bị gì vậy?- Bích Hạ cất tiếng, dáng vẻ còn là có chút sợ hãi.

- Hình như là... Bị gì đó thì phải. Chúng ta có cần trợ giúp hay không?- Nhược Tuyết đáp lời, vẻ mặt hoảng sợ cũng không kém.

Đang lúc hai người bọn họ chưa kịp hiểu rõ tình hình thì Thanh Đạt thoạt nhiên xuất hiện. Chưa gì hết, đã làm ra một màn khóc lóc thảm thương. Từng bước tiến tới gần Lí Sự, là sự thê lương đó càng tăng thêm phần nhiều.

- Ta đã bảo ngươi rồi, chui vào bụi rậm làm chi để rồi rắn nó cắn. Giờ ra nông nỗi này, ai mà cứu được ngươi. Hụ hụ, Sự ơi là Sự!- Thanh Đạt thuần thục mà quỳ xuống bên cạnh đối phương, bộ dáng đau thương khôn nguôi.

Đang khóc lóc thảm thương, ánh mắt của hắn ta liền chuyển dời. Đặt lên trên người của hai cô gái kia. Thoáng chốc, nhanh như chớp mà ôm lấy chân hai người bọn họ. Sự tình quá đổi bất ngờ, Bích Hạ cùng với Nhược Tuyết khó mà thích ứng cho kịp.



- Hụ hụ, hai người các cô làm ơn làm phước cứu bạn ta đi mà. Hắn ta sắp c·hết đến nơi rồi kia kìa, có ai không cứu bạn ta với?- Thanh Đạt bày ra một màn năn nỉ tỉ tê, không ngừng nói lời cầu xin.

- Nhà ngươi, nhìn trông rất quen, hình như là Thanh Đạt thì phải?- Trong màn đêm mờ ảo đó, Bích Hạ mơ hồ phát hiện ra có điểm bất thường.

- Tiểu tiết ấy mà, cô quan tâm tới làm gì! Có người sắp c·hết đây này, cứu người mới là quan trọng!- Thanh Đạt tức thì đáp lời, nhằm chuyển dịch sự chú ý của bọn họ.

- Cứu người, nhưng mà bằng cách nào? Bọn ta làm sao mà biết được?- Bích Hạ nhíu mày, trực giáp của phụ nữ cho cô ta biết, trong chuyện này nhất định có điềm bất thường.

- Ước gì có ai đó vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi. Anh dũng cái thế, cứu lấy người bạn của ta!- Chớp lấy thời cơ, Thanh Đạt liền lớn tiếng mà nói, như thể là đó là lời thông báo vậy.

Lời nói vừa dứt, trong ánh sáng mờ ảo đó, Cảnh Hoà tư thế hiên ngang mà xuất hiện. Bước chậm từng nhịp, khí thế phải nói là cực kì oai hùng. Thêm vào một chút nhạc đệm, càng làm cho bầu không khí thêm phần sinh động.

- Có ta đây, các ngươi không cần phải lo. Đó cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi!- Cảnh Hoà trầm giọng mà nói, còn không quên liếc mắt nhìn về Bích Hạ một cái.

Cảnh Hoà giả vờ ngồi xuống, xem xét một lượt. Khuôn mặt liền xuất hiện vài đường nhăn nhó, làm ra bộ dạng có phần khó xử. Sau khi hít lấy một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân. Hắn ta lúc này mới cất tiếng, giọng điệu còn là có chút âm trầm.

- Vết thương xem ra là cũng không nhẹ nhưng không sao, chỉ cần hút c·hất đ·ộc ra rồi uống viên thuốc này vào. Mọi chuyện đều không phải là vấn đề nữa!



Nói rồi, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người ở đó. Cảnh Hoà từ tốn mà cúi người xuống, hút lấy c·hất đ·ộc ở chân của đối phương. Từng ngụm từng ngụm máu tươi, cứ thế mà được phun ra.

Lau đi v·ết m·áu còn vươn trên miệng, Cảnh Hoà ân cần mà đút viên thuốc cho Lí Sự. Từ đầu cho đến cuối, đều là bộ dạng tận tâm tận lực, chu đáo không ít. Cốt vẫn là lấy lòng của Bích Hạ, tất nhiên phải ra sức mà diễn. Chơi chung với Triệu Hoài, đến thế là cùng.

- Hắn ta bây giờ có lẽ là không sao rồi. Nghỉ ngơi một chút nữa, xem ra sẽ sớm khỏe lại thôi!- Cảnh Hoà đứng dậy, bước chân liền không vững.

Vô tình hay là cố ý, loạng choạng mà ngã vào người của Bích Hạ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí liền trở nên mơ hồ có phần khác lạ. Ngay lập tức không để đối phương kịp thời phản ứng, hắn đã vội lùi người về sau.

- Cô không sao chứ?- Lời này nói ra, giống như là lời hỏi thăm bình thường. Không còn vẻ chân tình như là ngày xưa nữa, thậm chí còn là có chút thờ ơ trong đó.

Đây cũng chính là thứ Triệu Hoài dạy cho Cảnh Hoà và bắt buộc phải làm theo. Cứ đeo bám như đỉa đói chỉ tổ làm cho người ta chán ghét. Vì thế, phải biết ứng xử sao cho phải phép. Quăng dây dài câu cá lớn, tất nhiên là tốn không ít công sức.

- Không sao! Không sao!- Bích Hạ cả người sượng trân, gượng cười mà đáp.



Nhìn chưa đến ba giây, Cảnh Hoà đã ngay lập tức xoay mặt về hướng khác, cố tình tránh né ánh mắt của cô ta. Chỉ có như vậy mới tăng khả năng thu hút ánh nhìn của đối phương. Đây, là đang chơi trò tâm lý.

Ngay lúc này, Lí Sự bỗng nhiên bật dậy, dọa cho mọi người ở đó được phen hoảng sợ. Ánh mắt của hắn như là kẻ vô hồn vậy, chậm rãi mà liếc nhìn xung quanh. Thêm vào đó là từng cơn gió lạnh thổi qua, càng làm cho bầu không khí trở nên kì quái hơn bao giờ hết.

- Ân nhân, ân nhân của ta ơi! Là người cứu mạng ta sao?- Lí Sự thoạt nhiên ôm chầm lấy chân của Cảnh Hoà, dọa cho hắn ta được phen c·hết kh·iếp. Sau đó, tên này liền khóc lóc mà nói lời cảm tạ. Chậm thêm một giây nữa thôi, e là có kẻ đau tim mà c·hết tại đây mất.

( Vừa vừa phải phải thôi, ngươi muốn doạ ta c·hết à?) Trước tình hình này, Cảnh Hoà cũng chỉ có thể mắng thầm. Nhưng hắn ta rất nhanh đã tiếp tục phối hợp nhịp nhàng với đối phương.

- Đó cũng chỉ là một chút việc nhỏ, ngươi không cần phải cảm ơn ta đâu. Người tốt ấy mà, giúp người không cần hồi đáp. Nếu như ngươi đã không sao, vậy thì ta còn có việc bận nên đi trước đây!- Nói rồi, Cảnh Hoà xoay người, tiêu sái mà rời đi.

- Đi thôi, đi thôi! Hết chuyện rồi, ta đưa ngươi về phòng!- Thấy vậy, Thanh Đạt cũng vội dìu lấy Lí Sự. Kế hoạch đến đây là kết thúc, phải nhanh chóng rút lui tránh cho biến cố xảy ra như đêm hôm qua.

Giờ đây, chỗ này chỉ còn lại hai người Bích Hạ cùng với Nhược Tuyết, khuôn mặt ngơ ngác thấy rõ. Không hiểu chuyện gì mới vừa xảy ra, mọi thứ quá nhanh quá nguy hiểm. Cho đến hồi lâu, họ mới định thần trở lại.

- Mấy cái tên này, rốt cuộc là muốn làm gì vậy? Hôm qua làm c·ướp, hôm nay thì bị rắn cắn. Đây, là đang chơi cái trò gì thế?- Bích Hạ hai mắt tròn xoe, vẻ mặt không khỏi nghi hoặc. Sự tình cho đến hiện tại, cô ta khó mà hiểu rõ cho được.

- Có lẽ nào, là hắn ta muốn gây chú ý với bạn không? Chuyện này, cũng không phải là không thể!- Nhược Tuyết nhẹ giọng mà nói, thái độ còn là bình thản không thôi.

- Nhưng dựa vào bản tính của hắn ta trước đây thì không thể nào làm ra loại chuyện này được. Cách thức này rất quen thuộc, giống như cái tên khốn nạn kia vậy!- Lời này nói ra, Bích Hạ một mặt hoài nghi.

- Người mà cậu nói tới, lẽ nào là... Triệu Hoài!- Nhược Tuyết ấp úng mà nói, tâm tình có chút khác lạ.

- Không hắn thì ai vào đây! Tên khốn đó nếu để tớ biết chuyện này có liên quan đến hắn, nhất định phải dạy cho hắn ta một bài học mới được!- Nói tới đây, Bích Hạ liền trở nên cay nghiến không ít.