Hôm sau, hai người bọn vẫn là tiếp tục tụ tập với nhau. Cảnh Hoà thì một mặt vui sướng, ánh mắt thì tràn đầy mong chờ vào tương lai. Triệu Hoài thì ngược lại, thái độ bình thản không thôi. Sự tình cho tới hiện tại, đang dần đi theo hướng mà hắn ta dày công sắp đặt.
- Ông Bụt, chúng ta cần phải làm gì tiếp theo đây?- Cảnh Hoà mở lời, dáng vẻ vẫn là có chút gấp gáp.
- Đợi? Chúng ta không hành động nữa sao? Không phải là không có thời gian à?- Cảnh Hoà giọng điệu nghi hoặc, chân mày bất giác mà nhíu lại từ bao giờ.
- Ngươi gấp gáp gì thế? Tán gái là cả một quá trình kì công. Hiện tại cần nhất chính là khoảng lặng. Để chuẩn bị cho một màn lớn phía sau cùng!- Triệu Hoài nở ra nụ cười nham hiểm, nét mặt gian tà thấy rõ.
- Một màn sau cùng? Đó là gì thế? Có thể nói cho ta nghe được không?- Cảnh Hoà nhỏ giọng mà cầu xin, hai mắt thoạt nhiên phát sáng.
- E hèm, cũng được thôi nhưng mà ngươi phải trả lời ta trước mới được! Gần đây ta nghe nói, Viện nghiên cứu dường như là chế tạo ra loại thuốc nào đó, rất có ích với nhân loại. Ngươi có biết hay không?- Triệu Hoài thấy thời cơ đã đến, liền mở lời thăm dò. Dù sao, đây mới là nhiệm vụ chính mà hắn cần phải hoàn thành.
- Chuyện này... Hình như, đó có phải là viên Tăng cường sinh lực hay không?- Cảnh Hoà mơ hồ nhớ lại, nét mặt vẫn là có chút ngờ ngệch.
- Viên Tăng cường sinh lực? Đó là thứ gì vậy? Nói rõ xem nào! (Wa, không ngờ cái lão già ấy lại cần đến loại thuốc này. Đúng là tuổi già nó yếu nhiều thứ mà!)- Lời này nói ra, Triệu Hoài cảm thán không ít.
- Đó là thứ do ông nội ta chế tạo ra, nhằm nâng cao thể chất của Chiến giả. Ngươi phải biết, chúng ta tu luyện chủ yếu vẫn là khí. Cơ thể thoạt nhiên sẽ trở nên yếu hơn dẫn đến mất cân bằng, vì thế mới cần đến loại thuốc này để tăng cường sức mạnh của nhục thân. Còn cụ thể như thế nào, thì ta không rõ lắm!- Cảnh Hoà một lời tường tận, thái độ thì tự mãn đôi phần.
- Vậy sao? Thế thì, ngươi có hàng mẫu không? Không thì công thức cũng được!- Triệu Hoài được nước thì càng lấn tới, mong sao nhanh chóng hoàn thành cái nhiệm vụ c·hết tiệt này.
- Wa, anh hai à, tưởng thứ đó là hàng từ trên trời rơi xuống sao? Muốn có là có! Thực ra loại thuốc ấy vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, muốn hoàn thiện thì cần ít nhất một tháng nữa mới có thể hoàn thành!- Cảnh Hoà thản nhiên mà nói, không chút bận tâm.
- Vậy thì, nơi chế tạo là ở đâu thế?- Triệu Hoài ra sức mà dò hỏi, dáng vẻ không khỏi gian xảo.
- Sao người hỏi nhiều thế? Có ý đồ gì à?- Cảnh Hoà bắt đầu cảnh giác, ánh mắt hoài nghi thấy rõ.
- Hazz, mẹ nó, hỏi thì trả lời đi còn bày đặt hỏi ngược lại nữa. Đây rõ ràng là muốn ăn đập mà!- Triệu Hoài thở dài một hơi, liền thuận thế mà vén tay áo lên. Một màn này, dọa cho đối phương s·ợ c·hết kh·iếp.
- Ta nói, ta nói! Hình như là ở trung tâm của Viện nghiên cứu thì phải!- Cảnh Hoà gãi đầu, vẻ mặt vẫn là có ngây ngô.
- Nơi đó à, có bảo mật gì không?- Triệu Hoài hơi nhíu chân mày nhưng vẫn cố giữ nét điềm tĩnh của bản thân.
- Có, muốn tiến vào trong đó không những phải trải qua những kiểm tra nghiêm ngặt. Mà cánh cửa cuối cùng còn cần phải có dấu vân tay của ông ta, mới có thể tiến vào!- Cảnh Hoà một lời tường thuật, mơ hồ nhớ lại chuyện xưa
Ngày còn nhỏ, Cảnh Hoà đã từng được ông nội của mình đưa đến đây vô số lần. Lúc mà, anh trai của hắn trở thành thiên tài gia tộc. Từ đó, cuộc sống của hắn ta mới trở thành cái dáng vẻ hiện tại.
- Ông Bụt, có phải là ngươi tiếp cận ta là vì chuyện này hay không?- Cảnh Hoà thoạt nhiên lên tiếng, bầu không khí cũng vì lẽ đó mà trầm lắng lạ thường.
- Ồ, ngươi biết gì à?- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, không chút lo lắng.
- Ta mặc dù không biết gì cả nhưng cũng hiểu rõ một nguyên tắc. Tồn tại giữa người với người, không có giúp đỡ đơn thuần mà là lợi dụng lẫn nhau. Với một tên vô dụng như ta mà nói, đã quá lâu rồi mới có người nhớ tới. Ngươi, rốt cuộc là muốn ta làm gì? Ắt hẳn là có liên quan đến viên thuốc kia!- Cảnh Hoà buông lời chất vấn, vẻ mặt thì ẩn hiện một nổi buồn man mác.
- Vô dụng? Trên đời này, chỉ có những kẻ xem mình là bất tài mới thực sự là kẻ vô dụng! Ở ngoài thiên hạ rộng lớn kia, phế vật nghịch thiên cũng không thiếu. Vì một cơ duyên xảo hợp liền chuyển mình trở thành thiên tài người người kính ngưỡng. Ngươi nói thử xem, ngươi gặp được cơ duyên của mình chưa?- Triệu Hoài cố tình nghiêng đầu bày ra dáng vẻ nghiêm trang, trầm giọng mà nói với đối phương.
- Cơ duyên, hình như là chưa thì phải?- Cảnh Hoà khuôn mặt đượm buồn, nhỏ tiếng mà đáp.
- Cái đồ ngu này, cơ duyên của ngươi là ta đây này. Còn ở đó mà không tin, nghi thần nghi quỷ cái quái gì nữa!- Triệu Hoài tặng cho đối phương một cái kí đầu thật đau, thái độ còn là có chút bực tức.
- Ây yao, đau quá! Nhưng...- Cảnh Hoà lời chưa kịp nói hết, đã bị đối phương trực tiếp cắt ngang.
- Nhưng nhị cái quái gì nữa, cho ngươi nghỉ ngơi vài ngày, về mà cảnh tỉnh lại đi. Chứ còn như vậy hoài, sau này khó mà thành đại sự cho được!- Nói rồi Triệu Hoài xoay người tiêu sái rời đi, trên miệng còn mơ hồ xuất hiện nụ cười có phần nham hiểm.
Cảnh Hoà giờ đây, vẫn còn suy nghĩ về những lời giáo huấn vừa rồi của Triệu Hoài. Trong lòng liền có chút biến đổi, khuôn mặt lộ ra nụ cười vui vẻ. Ngước nhìn lên trời cao, ánh mắt không khỏi chăm chú.
Còn Triệu Hoài hiện tại đang lảng vảng bên Viện nghiên cứu. Mục đích, chính là muốn tìm hiểu địa hình nơi đây. Tiện thể cho sau này dễ dàng hành động. Không thì một khi b·ị b·ắt, e là khó mà toàn thây.
Sau một hồi rình mò lén lút, tất nhiên là hành động kì quái này thành công thu hút sự chú ý của một cô gái. Đối phương bất ngờ vỗ lên vai hắn ta một cái, Triệu Hoài theo phản xạ mà giật bắn cả người.
- Ngươi là ai thế? Sao lại xuất hiện ở đây?- Đối phương nghiêm giọng mà nói, cứ như thể bắt gian vậy.
Triệu Hoài xoay người về sau, mặt đối mặt với cô ta. Mất thấy một người con gái, đeo chiếc kính dày cộm, thân mang đồ công sở. Thậm chí còn là có chút lượm thuộm, trên tay thì cầm một xấp giấy tờ. Hắn ánh mắt thờ ơ lộ rõ, chẳng đoái hoài quan tâm tới.
- Hỏi nhiều như thế làm gì? Chuyện nhà cô à? Ta thích đứng đây đó, cô làm gì được ta?- Triệu Hoài dùng thái độ có phần lồi lõm mà đáp trả, thách thức cũng không ít.
- Wa, ngươi là học viên lớp nào đấy? Lại dám ăn nói như vậy với ta, chán sống rồi à?- Đối phương tức giận mà nói, bộ dáng không khỏi phẫn nộ.
- Hỏi làm gì? Cô thích ý kiến lắm à?- Nói rồi, Triệu Hoài đưa tay hất văng xấp giấy của đối phương. Theo đó nhanh chân mà chuồn đi, không thì lại no đòn.
- Cái tên c·hết tiệt kia, còn không mau đứng lại! Đừng để ta biết được ngươi là ai đấy, nếu không hậu quả ngươi gánh không nổi đâu!- Cô ta hét lớn trong bất lực, tâm trạng hiện tại phải nói là cực kì tệ.