Triệu Hoài cứ thế mà lảng vảng bên Viện nghiên cứu, đi tới đi lui một lượt, thăm dò tình hình xung quanh. Giờ, hắn ta đang bắt đầu lên kế hoạch cho bản thân. Quan sát địa hình chính là ưu tiên bắt buộc cần phải làm. Tiện cho sau này, dễ dàng hành động.
- Đây là đâu thế nhở?- Đi một hồi, Triệu Hoài không hiểu vì sao bản thân lại lạc.
Nhìn về xung quanh, lại là căn phòng chứa đầy những dụng cụ thí nghiệm. Hắn chưa kịp hiểu rõ tình hình, từ cánh cửa bước vào là hàng trăm những học viên khác. Thế là đành bất đắc dĩ mà ngồi vào một bàn bất kì.
- Lại là tiết học của bà chằn đó, đúng là khổ quá mà!- Một học viên trong đó lên tiếng, giọng điệu còn là có chút mệt mỏi.
- Nhỏ tiếng lại một chút đi, để bà ta nghe được thì ngươi lại khổ đấy!- Một người khác nói lời nhắc nhở, vẻ mặt thì không khỏi lo sợ.
Mắt thấy, mọi người đều ngồi vào bàn ngay ngắn. Nhận thấy thời cơ đã tới, Triệu Hoài liền âm thầm tiến đến cửa muốn nhân cơ hội này mà rời đi. Nhưng nào đâu có dễ đến như thể, cánh cửa vừa được mở ra bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện.
Trước mặt bản thân giờ đây, chính là người phụ nữ ban nãy, hai bên ánh mắt chạm nhau. Đối phương tay cần xấp tài liệu, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ mà nhìn về Triệu Hoài. Doạ cho hắn ta phải vội lùi người về sau mấy bước, lần này xem ra là khổ nạn không nhỏ.
- Là ngươi!- Cô ta trầm giọng mà nói nhưng không kém phần dọa người.
- Ngươi ngươi ta ta gì chứ? Bộ quen nhau lắm sao mà kêu gọi thân mật như vậy? Hừ, ta biết là ta đẹp trai nhưng cô không cần phải thèm khát đến thế đâu!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, thậm chí lớn gan mà bỡn cợt đối phương.
- Wa, tên đó là ai thế? Chán sống rồi sao? Lại dám nói như vậy với Bà La Sát!- Đám người xung quanh được phen hóng hớt, chăm chú mà dõi theo tình hình phía trên.
- Ngươi là học viên lớp nào lại dám ăn nói như vậy với ta? Loạn hết cả rồi!- Cô ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt giống như b·ốc k·hói vậy.
- Ta lớp nào thì kệ ta, thắc mắc ý kiến cái giề? Tránh ra!- Mắt thấy sự tình có phần không ổn, Triệu Hoài liền muốn rời đi.
Cánh tay mới vừa đặt lên cửa, nào ngờ phía sau đã có một đòn đánh tới. Xoay người đưa tay bắt lấy thuận thế mà gạt chân đối phương té ngã ra đất. Đám người kia thấy vậy, liền được một trận cười to.
( Cũng mai đây là Viện nghiên cứu, sức chiến đấu không cao. Nhưng mà, phiền phức lớn rồi đây!) Triệu Hoài thở dài một hơi, nét mặt ngao ngán không thôi.
- Không sao chứ, khi không lại ra tay đánh lén làm gì không biết nữa. Cũng mai là ta nương tay, không thì cô b·ị t·hương không nhẹ đâu!- Triệu Hoài tiến tới, định đưa tay kéo cô ta dậy. Nào ngờ biến cố lại xảy ra.
Cô ta chớp lấy thời cơ đó, nhân lúc đối phương không đề phòng. Quét chân khiến cho Triệu Hoài ngã sấp mặt ra đất, thành thục mà lộn một vòng trên không, bẻ lấy cánh tay hắn ta, khó lòng mà nhúc nhích.
- Đau đau đau... Ta có lòng tốt muốn đỡ cô dậy, cô lại là bậc tiểu nhân nham hiểm. Nhân lúc ta không để ý, ra tay đánh lén. Làm vậy mà coi được hả?- Triệu Hoài lớn tiếng mà chất vấn nhưng nét mặt không khỏi nhăn nhó vì đau.
- Các em thấy gì không? Đây chính là kết cục của những kẻ thiếu văn hóa, không tôn trọng bậc trưởng bối. Sau này có em nào như thế, đều đáng bị trừng phạt!- Cô ta nhìn về đám người hóng chuyện kia, hét lớn mà thị uy.
- Vậy còn kẻ tiểu nhân nham hiểm, ra tay đánh lén người khác thì sao?- Triệu Hoài thấy thế liền buông lời đùa cợt, đây là đang đem mạng sống của mình ra chơi.
Đổi lại là một cái tát thẳng vào miệng của hắn ta, đau đớn nhưng đành ủy khuất. Đối phương lấy ra hai cái còng tay, khóa chặt tay chân Triệu Hoài lại. Tránh cho tên này làm xằng, rồi lại đá hắn vào một góc.
- Bạn học này quá vô lễ, thế thì hôm nay dạy cho ngươi một bài học vậy. Nằm đó mà tự mình kiểm điểm đi!- Tình cảnh này, sát thương vật lí bằng không nhưng tính vũ nhục thì lại rất cao, Triệu Hoài làm sao mà chịu cho được.
- Con mẹ già kia, mau thả ta ra. Có biết ta là ai hay không hả?- Triệu Hoài gằn giọng mà nói, điên cuồng mà vùng vẫy.
- Ngươi là ai thì ta không biết nhưng mà viên thuốc này có công dụng ra sao thì ta hiểu rất rõ. Một khi uống vào rồi, cơ thể đều tê dại đi vì đau. Toàn thân ngứa ngáy, như là hàng ngàn hàng trăm con kiến cắn lấy vậy!- Đối phương từ trong người lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ, khí tức phát ra liền trở nên khủng bố đến lạ thường.
Từng bước tiến gần đến Triệu Hoài, sự đáng sợ đó càng là tăng thêm bội phần. Cho dù có ra sức lùi về sau tránh né nhưng tất cả cũng chỉ là điều vô ích. Giờ đây, hắn ta như cá nằm trên thớt vậy.
- Đừng có qua đây, cái con mẹ già kia!- Triệu Hoài hét lớn phản kháng nhưng miệng lại bị đối phương túm chặt.
- Ngươi cũng độc mồm độc miệng lắm chứ? Ta cũng muốn xem thử, so với viên thuốc này cái nào độc hơn đây!- Thế là cô ta thô bạo mà ép Triệu Hoài uống vào, cho dù hắn có chống cự như thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng thay đổi được gì.
- Nói rồi mà, chọc vào Bà La Sát chỉ có con đường c·hết!- Một trong đám người hóng chuyện kia lên tiếng, như thể cảnh tượng trước mắt quá quen thuộc.
- Nhỏ tiếng một chút đi, đến lượt ngươi giờ!- Một người lên tiếng nhắc nhở, bầu không khí liền yên tĩnh đến lạ thường.
Triệu Hoài thì không cần phải nói tới nữa, thảm phải biết. Miệng sùi bọt trắng, toàn thân co giật liên hồi. Cái cảm giác như bị hàng trăm hàng ngàn con kiến cắn lấy vậy, nó ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Nhưng tay chân thì lại bị khóa, càng làm cho cho sự khó chịu tăng lên bội phần. Chỉ thấy hắn ta, cứ trườn lê bò lết trên nền gạch nhằm giảm thiểu cơn ngứa.
- Aaa, con mẹ nó, ngứa c·hết ta mất... Con mẹ già... Hừ hừ!- Triệu Hoài lời chưa kịp nói hết, đã bị đối phương dùng băng keo dán chặt miệng lại. Bầu không khí lúc này, chỉ còn là những thanh âm không rõ thành tiếng. Tung hoành ở Viện chiến đấu đã lâu, không ngờ tới bản thân mới vừa qua bên đây lại chịu khổ sở như thế này. Triệu Hoài đúng là không cam tâm mà, nhưng hiện tại lại không thể làm gì được hơn.
- Có ai có ý kiến gì không? Không thì, chúng ta bắt đầu tiết học!- Cô ta nhìn về đám đông, trầm giọng mà nói. Uy thế phải nói là ngút trời.
- Hazz, lâu lâu lại có mấy tên không biết sống c·hết chọc vào Bà La Sát đó làm gì không biết nữa? Kết cục, thực sự là thảm thương quá đi!- Quần chúng cho hay.
Thế là cô ta tiếp tục công cuộc giảng dạy của mình, mặc cho Triệu Hoài đau thương nằm đó. Đây là kết cục của hắn ta khi mà chọc giận phụ nữ. Bởi vậy chơi gì cũng ngu chỉ có chơi ngu là giỏi. Làm gì không làm, cứ thích gợi đòn.
Thời gian dần trôi, cuối cùng tiết học cũng kết thúc. Học viên lũ lượt ra về, lúc này cô ta mới để ý tới hắn. Bộ dáng Triệu Hoài giờ đây sống dỡ c·hết dỡ, thôi thóp mà thở. Tuy nhiên, ẩn sâu trong đó lại là dáng vẻ ngoan cường đến lạ. Dù sao đối phương ra tay ít nhiều cũng biết cân nhắc.
- Hazz, không biết là học viên của lớp nào đây, lại ăn nói thô tục đến vậy?- Cô ta thở dài từng hơi, vẻ mặt mệt mỏi thấy rõ.