Long Cơ Chiến Hồn

Chương 255: Rút cốt



Chương 255: Rút cốt

Cô ta từ tốn ngồi xuống bên cạnh Triệu Hoài, nhẹ tay mà tháo miếng băng keo trên miệng đối phương. Hắn ta thở từng hơi gấp gáp nhưng hai mắt thì lại sáng như tương, chăm chú mà nhìn về phía trước.

- Màu hồng à? Cũng không tệ!- Lời nói vừa dứt thì một cú đấm như trời giáng liền đánh thẳng lên đầu Triệu Hoài. Khiến cho hắn ta kêu lên từng tiếng đau đớn.

- Aaa, đau c·hết ta mất, cô muốn g·iết người à? Có biết ta là ai hay không mà cả gan như vậy?- Triệu Hoài lớn tiếng mà hét, vẻ mặt còn là có chút giận dữ.

- Thằng nhóc nhà ngươi là ai ta không cần biết. Nhưng mà đắc tội với ta, kết cục e là không tốt lắm đâu!- Đối phương cất tiếng, giọng điệu không khỏi âm trầm.

- Vừa hay, những kẻ đắc tội với ta kết cục thì rất là thê thảm. Cô nói thử xem, là ta hay cô, ai mới là người thê thảm hơn đây!- Triệu Hoài mạnh miệng mà đáp, nào đâu để ý đến tình hình hiện tại của bản thân.

- Hừ, ngươi nói nghe hay nhỉ? Không biết nhìn lại bản thân, đã thành cái bộ dạng nào rồi. Còn ở đấy mà nói phét!- Cô ta nói lời chế giễu, thậm chí đôi phần mỉa mai.

- Chỉ một chút nữa thôi, ai khóc ai cười còn chưa biết đâu!- Triệu Hoài nở ra nụ cười nham nhở nhưng không kém phần ẩn ý.

Đang lúc đối phương không hiểu chuyện gì, hắn ta thoạt nhiên lại có thể thoát khỏi sự trói buộc của còng khóa. Một màn này, cô ta ngỡ ngàng không thôi nhưng như thế là vẫn chưa đủ. Triệu Hoài còn tiện thể mà đem lệnh bài của bản thân ra, chấp nh·iếp người con gái trước mặt.

- Đùa như thế là đủ rồi, có biết đây là thứ gì không?- Lời này nói ra, Triệu Hoài liền trở nên cao cao tự đại. Mặt thì hất ngược lên trời, một thân bá khí.



- Thủ Hộ Lệnh? Thủ Hộ Sứ? Không lí nào?- Cô ta được phen ngơ ngác thấy rõ, như thể không tin điều trước mắt là thật.

- Còn không mau quỳ xuống, Yến, đây là cách cô chào đón ta đấy à?- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, ánh mắt không khỏi sắc bén.

- Là thuộc hạ ngu nguội không biết Thủ Hộ Sứ giá đáo quan lâm, mong người thứ tội!- Nhanh như chớp, cô ta đã quỳ một chân xuống, dáng vẻ mười phần cung kính.

( Duma, tấm lệnh bài này ngon vậy à? Mà Thủ Hộ Sứ là cái quái gì thế? Mặc kệ nó đi, xem ra là đời ta lên hương từ đây. Mà lên nhanh thì xuống cũng dễ, e là sau này phải sử dụng nó một cách cẩn thận mới được!) Triệu Hoài cố ý phô trương thanh thế, mục đích chính là muốn thử xem, tấm lệnh bài này rốt cuộc là lớn đến cỡ nào. Không ngờ tới, lại có thể khiến cho đối phương khuất phục dễ dàng đến như vậy.

Yến, là nội gián mà Thần Giáo cài vào Học viện Long Cơ. Tuy tuổi mới ngoài hai mươi nhưng nhờ vào thiên phú chế tạo cũng như thành tựu nghiên cứu ra các loại dịch dược. Từ đó, trở thành một trong những giáo viên danh dự trẻ tuổi của học viện.

- E hèm, ta vốn dĩ là chưa muốn tiết lộ thân phận của mình. Nhưng ngươi thì lại ba lần bảy lượt p·há h·oại chuyện tốt của ta. Ép ta đến bước đường này, ngươi đã biết tội của mình chưa?- Triệu Hoài gằn giọng mà nói, buông lời trách phạt. Đây là đang thị uy với đối phương, nhằm tạo ra uy nghiêm cho riêng mình.

- Là thuộc hạ tất trách, mong người trách tội!- Cô ta nhẹ giọng mà nói, khác xa hoàn toàn với dáng vẻ trước đây.

- Trách tội thì thôi đi mà cô cũng đứng lên luôn đi. Để người khác nhìn vào, thì cũng không hay lắm đâu! Thế nào rồi, tình báo đã thu thập được bao nhiêu, nói ta nghe xem!- Triệu Hoài lời nói ôn tồn nhưng nét mặt vẫn uy nghiêm như cũ. Mắt thấy đối phương biết nhận lỗi, hắn ta cũng không làm khó để làm gì.



- Đây là những gì mà thuộc hạ tìm hiểu được, bao gồm địa hình và các cơ quan. Nhưng tỉ lệ chính xác chỉ khoảng 70% mong người xem xét!- Cô ta đưa ra một tấm bản đồ, hai tay dâng lên.

- Vậy sao? Thế thì ta tự mình kiểm tra vậy. Ta về trước đây, nào có việc thì lại tìm đến cô sau. Nhớ lấy, trước mặt người khác thì phải giả vờ như không biết nhau tránh làm hỏng đến chuyện lớn của ta!- Triệu Hoài nói lời căn dặn, khoé miệng còn lộ ra nụ cười đắc ý.

- Thuộc hạ xin ghi nhớ, chúc người thượng lộ bình an!- Cô ta vừa dứt lời, hắn ta cũng theo đó mà biến mất. Không gian trong giây lát, rơi vào yên tĩnh không thôi.

- Kì lạ, từ lúc nào Thủ Hộ Sứ lại có người thực lực chỉ đạt đến Chiến giả cấp 3, đã vậy còn là có chút vô lại nữa nhưng lệnh bài đó lại là thật. Khó hiểu!- Cô ta thở dài từng hơi, vẻ ưu sầu hiện rõ trên mặt.

- Cô nói xấu ai thế?- Bỗng nhiên Triệu Hoài xuất hiện sau lưng đối phương, dọa cho cô ta được phen hết hồn.

- Thuộc hạ không dám!- Ngay lập tức, Yến khụy một gối xuống, vẫn là cái dáng vẻ cung kính đó.

- Thật không? Nói cho cô biết, ta thù dai lắm đấy nhé!- Triệu Hoài hạ thấp người xuống, mặt đối mặt với cô ta. Cố tình trêu đùa đối phương trút giận cho việc ban nãy.

- Không biết, người quay lại có việc gì dặn dò!- Mắt thấy tình hình không ổn, Yến liền chuyển đổi chủ đề.

- Khụ khụ, thứ thuốc hồi nãy ấy, cô còn không? Cho ta vài viên!- Triệu Hoài ghé sát người đối phương, nhỏ giọng mà nói, còn cố tình phà hơi vào tai cô ta.

- Còn! Nhưng mà... Người định làm gì?- Mặc dù có phần khó hiểu nhưng cô ta cũng chỉ có thể nghe theo. Từ trong người lấy ra một lọ thuốc, hai tay dâng lên.



- Không tệ! Cô lo chuyện của mình cho tốt đi, có nhiều việc đừng nên hỏi thì hơn!- Triệu Hoài nhìn vào lọ thuốc, nhẹ gật đầu hài lòng. Hắn có đồ chơi rồi, không biết lại gây ra hoại gì nữa đây.

- Thuộc hạ tuân lệnh!- Đợi hồi lâu lại không có hồi đáp, Yến ngẩng đầu nhìn lên mới nhận ra đối phương đã biến mất từ bao giờ.

Còn Triệu Hoài lúc này, tay cầm lọ thuốc không ngừng tung lên không trung, vẻ mặt đắc ý không thôi. Miệng còn ngân nga câu ca, nhưng ánh mắt thì lại đăm chiêu thấy rõ. Từ thời khắc này, hắn ta biết rằng bản thân muốn rút lui an toàn khỏi Thần Giáo là việc hoàn toàn không thể nào.

- Xem ra đêm nay, lại là một đêm không ngủ nữa rồi!- Triệu Hoài thở dài, thái độ vẫn là có chút mệt mỏi.

Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng soi sáng. Cũng là lúc Triệu Hoài bắt đầu hành động. Vẫn là phong cách cũ, thân mang đồ đen, tay cầm đồ nghề. Len lỏi trong màn đêm đó, thân cô độc hành.

- Hazz, không ngờ tới, lại là làm cái nghề này nữa. Đúng là nghề chọn người mà!- Triệu Hoài buông lời cảm thán nhưng không quên đưa mắt dõi theo tình hình xung quanh.

Mắt thấy phía trước không có ai, hắn ta liền nhanh tay nhanh chân mà hành động. Rất nhanh, đã đến được nơi cần đến. Chỉ thấy phía trước chính là một căn phòng nguy nga tráng lệ. Được bảo vệ bởi tầng tầng lớp lớp công nghệ cao, phải nói là cực kì nghiêm ngặt.

Triệu Hoài nhìn ngó xung quanh liên hồi, khẳng định rằng không có ai. Hắn ta mới bắt đầu hành động. Lộn một vòng, thành công tiếp cận ống thông gió. Tay chân thành thục mà tháo từng con ốc vít ra.

Nhìn vào lỗ thông gió trước mặt, kích thước chỉ vừa đủ cho một trẻ nhỏ chui vào. Triệu Hoài thở dài một hơi đầy ngao ngán, chuyện này đối với hắn ta mà nói cũng không phải là việc khó. Nhưng tôn nghiêm, e là tổn hại không ít. Nhưng mà hắn, làm quái gì có tôn nghiêm.

- Cũng mai là học được kĩ năng rút cốt từ mấy chị tập Yoga. Không thì kèo này lại khó nữa rồi!- Thế là lời nói vừa dứt, Triệu Hoài thực hiện một màn uốn xương của bản thân, thành công trong việc thâm nhập vào trong.