Long Cơ Chiến Hồn

Chương 256: Thành công đột nhập



Chương 256: Thành công đột nhập

Triệu Hoài thông qua ống thông gió, tiến hành xâm nhập vào trong. Mặc dù có chút khó khăn nhưng bao nhiêu đó là không đủ để làm khó hắn ta. Nhìn về khung cảnh nơi đây, hắn ta vẫn là có chút cảnh giác.

Nhìn trái liếc phải một lượt, cẩn thận mà quan sát. Dựa vào bản đồ được cung cấp, rất nhanh hắn đã tìm đến căn phòng của Viện trưởng Viện nghiên cứu. Trước mặt Triệu Hoài giờ đây, chính là một cánh cửa kiên cố. Việc cần làm nhất lúc này, là làm sao đột nhập được vào trong.

Sau khi thăm dò một phen, bản thân hắn ta không có cách nào mở ra được. Phá, tất nhiên là không thể làm. Sợ rằng chưa kịp thu hoạch thành quả, đã bị người ta phát hiện ra. Hiện tại chỉ đành hạ giọng cầu xin DG, mong sao nó thương tình hợp tác. Không thì chuyến này đi, xem như tốn công vô ích.

- DG, ngươi mở nó ra có được hay không?- Triệu Hoài nhỏ giọng mà nói, thái độ cầu khẩn không ít.

- Không phải ngươi giỏi lắm sao? Trên đời dưới đất, làm gì có chuyện làm khó được ngươi. Sao, giờ lại tìm đến ta thế?- DG buông lời chế giễu, thậm chí là có phần mỉa mai. Cũng phải, ai bảo hắn ta trước đây đắc tội với nó. Giờ, chính là lúc nếm trải trái đắng.

- Là ta trước đây có mắt như mù, không thấy thái sơn. Ngươi dù gì cũng đã hơn trăm tuổi, cần gì chấp nhặt với người trẻ như ta!- Triệu Hoài nói lời sám hối nhưng không kém phần bông đùa.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi nếu đã nói như thế, vậy thì tự mình mở cửa đi, cần gì phải nhờ đến ta!- DG bực tức lộ rõ, nhất quyết không chịu giúp đỡ.

- Ngươi tưởng ta làm không được sao? Đây là ngươi ép ta đấy, xem đây!- Triệu Hoài từ trong người lấy ra một viên Phích lịch hoả pháo, miệng liền nở ra nụ cười hài lòng.



- Chỉ dựa vào thứ đồ chơi đó mà muốn mở cánh cửa này ra, ngươi đây là người si nằm mộng à?- DG thấy vậy, cũng không ngại mà tiếp tục nói lời bỡn cợt.

Triệu Hoài vốn dĩ muốn dùng cách này, ép DG phải hợp tác. Không ngờ tới chút mánh khóe nhỏ đó, lại bị nó nhìn thấu. Hiện tại, đã không còn cách nào khác đành thấp giọng mà cầu xin. Nhưng sĩ diện của hắn vẫn còn đó, khó mà làm cho được. Nhưng hết cách, cũng chỉ đành hạ mình một phen.

- DG là ta có lỗi với ngươi, ta không nên xem thường ngươi. Ngươi xem, nếu như chuyến này thành công. Ta sẽ tiếp tục như trước đây, cung cấp Urimi tinh luyện cho ngươi, có được hay không?- Triệu Hoài ra sức mà vỗ về đối phương, giọng điệu còn là có chút thành khẩn.

- Thật không?- Nghe được lời này, DG tâm tình đã bắt đầu lung lay.

- Thật, lời mà ta nói ra còn có thể là giả hay sao? (Có cái bíp ấy, muốn nằm không mà ăn tiền của ta, ngươi nằm mơ đi!)- Thái độ của hắn là trong ngoài khác nhau. Dù sao đối với Triệu Hoài mà nói, lời hứa vốn dĩ là thứ không đáng tin.

- Hình như là ngươi quên rằng, chúng ta tâm ý tương thông thì phải? Cái đồ chó c·hết này, ngươi dám lừa ta!- DG hiện tại, tức giận là càng thêm phần nhiều.

- Ngươi nói gì thế? Ta và ngươi sống c·hết có nhau, cho dù có lừa người khắp thiên hạ đi chăng nữa. Chẳng lẽ, ta lại lừa đến ngươi. Ta có tệ, cũng đâu tệ đến mức đó!- Triệu Hoài uốn ba tấc lưỡi, vận dụng hết tài ăn nói của bản thân. Chỉ có như vậy, mới có khả năng lừa được đối phương cho qua chuyện.



- Ngươi... Chính là khốn nạn như thế, lừa người lừa mình. Chuyện gì mà ngươi làm ra không được, ta còn lâu mới mắc mưu của ngươi!- DG đanh thép mà đáp trả, không chút xiêu lòng. Dù sao hơn ai hết, nó mới là kẻ thực sự hiểu rõ hắn ta.

- Không đùa với ngươi nữa, nói vậy cho nó gọn nè. Mở cánh cửa này ra thì có Urimi tinh luyện mà xài, không thì nhịn. Cả đời này, ngươi cũng đừng hòng mơ tới nó nữa!- Mắt thấy khuyên nhủ không thành, Triệu Hoài liền giở giọng uy h·iếp.

- Ngươi... Thôi được rồi, đặt tay trái lên cánh cửa đi, ta thử xem sao!- Đành bất đắc dĩ, DG chỉ có thể phục tùng. Ai bảo hiện tại, nó quá phụ thuộc vào hắn ta.

Chỉ thấy chiếc bao tay phát sáng, DG thì không ngừng thâm nhập vào trong. Đến khi ánh sáng tắt đi, cũng là lúc cánh cửa được mở ra. Dù sao chuyện này đối với nó mà nói, không khác gì việc trong tầm tay.

- Đấy, cửa mở rồi đấy, thích gì thì làm đi!- DG lên tiếng, thái độ bực tức xem ra là không ít.

- Được rồi, được rồi! Đừng có dùng giọng điệu đó với ta nữa. Đợi mọi việc xong xuôi hết, ta tìm cho ngươi Urimi tinh luyện có được chưa?- Nhìn về cảnh tượng trước mắt, hắn liền nở ra nụ cười gian tà nhưng không quên nói lời dỗ dành đối phương.

- Coi như ngươi có chút lương tâm, lần này tha cho ngươi đấy! Nói cho ngươi biết, ta đã vô hiệu hóa trí tuệ nhân tạo trong căn phòng đó. Thời gian chỉ có 15 phút, tranh thủ lên. Vốn dĩ không định nói cho ngươi biết nhưng thấy sự thành tâm của ngươi. Đúng là không đành lòng mà!- Nghe được lời ấy, DG không khỏi hài lòng.

- Mé nó, phòng ngày phòng đêm, phòng nhiều nhất vẫn chính là người nhà mà!- Hắn buông lời cảm thán, b·iểu t·ình còn là có chút khó nói.

Triệu Hoài cẩn thận mà bước vào trong, đưa mắt nhìn về xung quanh một lượt. Trước mặt là vô vàn nghiên cứu, cùng với đó là những dụng cụ đặc biệt. Hắn ta nhìn đến hoa cả mắt nhưng chưa rõ đâu mới là thứ bản thân cần tìm.



Nhanh chân chạy đến bàn làm việc, ngó nghiêng ngó dọc một phen. Lục tung hết tất cả lên, nhưng kết quả đổi lại là bằng không. Hắn ta nhăn mặt, không khỏi khó hiểu trong lòng. Rốt cuộc là công thức của thứ thuốc đó, nó tồn tại ở phương nào.

- DG ngươi thử quét xung quanh một lượt, xem xem thứ mà chúng ta cần tìm, nó nằm ở đâu thế?- Triệu Hoài trầm giọng mà nói nhưng không quên đưa mắt quan sát lấy xung quanh.

- Ngươi... Hơi b·ị đ·ánh giá cao ta rồi đấy. Ta có phải là toàn năng đâu mà việc gì làm cũng được. Nhưng để ta thử xem sao!- Trước tình hình này, DG đành miễn cưỡng mà nghe theo.

Triệu Hoài cũng không rảnh tay, tiếp tục công cuộc tìm kiếm. Sau hơn mười phút lục lọi, ông trời quả thực là không phụ người có lòng, đến cặn thuốc hắn ta còn tìm không thấy, nói chi đến công thức.

- Giấu gì mà kĩ thế, còn hơn là giấu vàng nữa. Có biết làm như vậy, tổn thương đến lòng tự trọng của một tên trộm như ta hay không hả?- Triệu Hoài nói lời oán than, thở dài từng hơi ngao ngán.

- Triệu Hoài, bức tường bên trái có một căn phòng ẩn. Mau đặt ta lên đó, thời gian không còn nhiều nữa đâu!- DG bất ngờ lên tiếng, thái độ vẫn là có chút gấp gáp.

Thời gian dần trôi, DG mất gần ba phút mới có thể mở ra cánh cửa đó. Trước mắt Triệu Hoài giờ đây, chính là một căn phòng hoàn toàn khác xa với căn phòng trước đó. Không những công nghệ tiên tiến hơn, mà còn mang hơi thở của thời đại mới. Trong giây lát, hắn ta dường như choáng ngợp, cả người đều khựng lại một nhịp.

- Triệu Hoài, không có thời gian đâu, đừng đứng ngây ra đó nữa. Mau lên, tìm thứ đồ kia. Trí tuệ nhân tạo của nơi đây, sắp tỉnh lại rồi đấy!- Cũng mai là DG kịp thời nhắc nhở, hắn ta mới có ý thức trở lại.

Trong đầu Triệu Hoài giờ đây, đang có một ý tưởng vô cùng táo bạo. Chính là dựa vào không gian lưu trữ của DG, đem tất cả đều thu lại hết. Nhưng hậu quả phải đối mặt là vô cùng lớn, lợi ích thì chưa rõ thiệt hơn nên không đáng để làm như vậy. Khiến cho ý nghĩ đó, cũng tan theo làn mây khói.