Long Cơ Chiến Hồn

Chương 257: Nhiệm vụ bất thành



Chương 257: Nhiệm vụ bất thành

Triệu Hoài thành công đột nhập vào căn phòng bí mật của Viện trưởng Viện nghiên cứu nhưng thời gian dành cho hắn ta lại không còn nhiều. Trước tình hình này, phải biết nắm bắt thời cơ, càng nhanh càng tốt. Không thì hậu hoạn, e là khôn lường.

Đưa mắt nhìn về xung quanh một lượt, ngay trung tâm căn phòng đó là thứ mà Triệu Hoài cần tìm. Hình dáng hay là kích thước, đều hoàn toàn trùng khớp với những gì mà hắn ta nhận được. Một viên thuốc màu tím, còn phản phất ánh kim. Giờ, chỉ cần lấy được nó, nhiệm vụ xem như là hoàn thành.

Ngay lập tức, Triệu Hoài không nhiều lời. Trực tiếp xông thẳng đến nơi đó, định đưa tay bắt lấy. Nào ngờ, một dòng điện chạy qua toàn thân, cái cảm giác ấy y chang như lần cố xâm nhập vào kí túc xá nữ vậy. Tê dại cả người, quằn quại đi không ít.

Xung quanh viên thuốc ấy, còn có một lớp màn bảo vệ. Triệu Hoài vô tình kích hoạt phải, khiến cho trí tuệ nhân tạo ở đây thức tỉnh trước thời hạn. Hệ thống phòng trộm cũng theo đó mà được kích hoạt, khiến cho hắn ta lâm vào tình trạng nguy nan bội phần.

- Phát hiện có kẻ xâm nhập, bắt đầu triển khai chế độ bảo vệ!- Âm thanh vang lên, dư chấn khắp cả căn phòng.

- Mẹ kiếp, có lộn không vậy?- Triệu Hoài đôi phần ngỡ ngàng nhưng giờ không phải là lúc.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Triệu Hoài liền nhanh chân mà chốn khỏi căn phòng này. Chậm một giây, hậu quả khó mà nghĩ tới. Trở về căn phòng cũ, cánh cửa cũng dần đóng xuống. Cũng mai là hắn ta kịp thời phản ứng, như nước chảy mây trôi, vào giây cuối cùng thoát khỏi nơi đây.

Bên ngoài căn phòng, đèn báo hiệu không ngừng vang lên. Chưa kịp hiểu rõ tình hình hàng chục con robot đã bắt đầu truy lùng hắn ta. Triệu Hoài giờ đây, thảm không kể siết. Phải dùng hết tốc lực, mới có thể tạm thời ngắt đuôi được bọn chúng.

- Phù phù, nguy hiểm quá!- Triệu Hoài núp vào một bên, hơi thở từng nhịp gấp gáp.



- Triệu Hoài, bên trái!- DG bất ngờ lên tiếng, nhắc nhở đối phương.

- Hở?- Hắn ta đáp lời, vẻ mặt không khỏi ngỡ ngàng.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì không biết từ đâu bắn tới từng tia laze, uy lực cực mạnh. Cũng mai là hắn ta phản xạ nhanh nhẹn, cảm ứng được nguy hiểm. Kịp thời rụt cái đầu xuống, mới tránh được một kiếp. Chỉ mới vừa nhìn rõ, đã có hàng trăm phát súng khác được bắn tới.

Việc này, dọa cho Triệu Hoài phải vắt chân lên cổ mà chạy. Không thì, trên người xuất hiện thêm mấy cái lỗ nữa cũng không phải là không thể. Trong mưa tên bão đạn đó, thân hình của hắn ta cứ thế mà thoát ẩn thoát hiện.

Việc quan trọng nhất hiện tại chính là làm sao thoát khỏi nơi đây. Nếu không đợi người khác đến, đời hắn ta xem như tàn từ đây. Triệu Hoài chỉ có thể một đường chạy trốn, một đường tính cách.

Triệu Hoài sau một hồi chạy trốn, thì bất ngờ phía trước xuất hiện một đám robot khác. Trước sau đều bị bao vây, tiến không được mà lùi không xong. Giữa vòng vây kẻ địch, hắn ta không còn cách nào đành đối chiến một phen.

- Đây, là các ngươi ép ta đấy!- Triệu Hoài hít lấy một hơi dài, ánh mắt liền trở nên sắc bén đến đáng sợ.

Kim thương xuất hiện, tất nhiên là đã được hóa trang cẩn thận, một thân đen tuyền. Từng tia laze bắn tới, hắn ta một thương đánh trả, từng v·ụ n·ổ lớn cứ thế mà diễn ra. Từ trong ánh lửa đỏ đó, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện. Tư thế oai nghiêm nhưng không kém phần uy phong lẫm liệt.



Từng thương từng thương xuất ra, những con robot cũng theo đó mà ngã xuống. Mỗi một đòn đánh tới, uy lực kinh người. Giữa mưa tên bão đạn, một mình hắn ta chấp nh·iếp tất cả. Kim thương trong tay, không sợ bất kì một ai.

Nhưng sức người có hạn, xung quanh lại là vô vàn robot. Trong thời gian ngắn Triệu Hoài có thể miễn cưỡng đối chiến nhưng còn tiếp tục kéo dài, e là không khả quan cho mấy. Thế là hắn ta vừa đánh vừa lui, di chuyển đến vị trí cửa ra vào.

Dưới thế cường công của robot, mưa tên bão đạn liên hồi bắn tới. Triệu Hoài cũng chỉ có thể cực lực chống trả. Xoay người đánh ra một thương, liền đâu một lưỡi kiếm chặn lại.

Ngước đầu nhìn lên, một con robot cận chiến xuất hiện ngay trước mặt hắn ta. Hai tay của nó, chính là hai thanh trường kiếm. Không chỉ sắc bén mà uy lực đánh ra càng là kinh người.

- Kẻ xâm nhập, g·iết không tha!- Robot phát ra tiếng kêu, hai mắt liền hóa đỏ.

Triệu Hoài chưa kịp định hình, đối phương đã một kiếm chém tới. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, hắn ta đầu liền lìa khỏi cổ. Cũng mai là đưa thương chặn kịp, mới tránh được một kiếp. Nhưng sức mạnh của nó, cũng không phải là thứ có thể xem thường.

Lấy chân làm trụ, Triệu Hoài đáp trả bằng một cước. Nhưng đối với con robot đó mà nói, hoàn toàn không gây ra tổn hại gì. Mà ngược lại, chân của hắn ta đau đớn không thôi. Khuôn mặt liền nhăn nhó lên vì đau.

- Mẹ kiếp, ngươi làm bằng cái quái gì thế? Đau c·hết ta mất!- Triệu Hoài đưa tay ôm chân, nói lời oán than.

Nhưng nó nào đâu quan tâm đến, chỉ một lòng muốn tiêu diệt kẻ địch trước mặt. Liên tiếp là những nhát chém đầy uy lực được xuất ra. Triệu Hoài liền đưa thương đánh trả, không chút kém cạnh.

Hai bên giao chiến, thương kiếm giao nhau. Âm thanh vang rền, dư chấn lan xa. Tốc độ của robot càng ngày càng tăng nhanh, Triệu Hoài khó lòng mà bắt kịp. Ánh mắt liền trở nên sắc bén, ý định một đòn kết liễu kẻ địch.



Đối phương ra đòn liên hồi, một kiếm giơ lên cao. Chớp lấy thời cơ này, Triệu Hoài ngay lập tức phản công. Một thương đáp trả liền chém đứt cánh tay nó. Sau đó thì tiếp tục ra một đòn nữa, đánh bay đầu của đối thủ. Con robot này cuối cùng cũng b·ị đ·ánh bại, cơ thể trực tiếp đổ gục xuống.

- Phù phù, một đống sắt vụn mà muốn đánh với ta, ở đó mà nằm mơ đi!- Triệu Hoài thở hổn hển, cả người xuống sức thấy rõ.

Chưa kịp nghỉ ngơi, đã có hàng trăm phát bắn laze khác xông đến. Triệu Hoài cũng chỉ có thể tiếp tục tránh né. Nào ngờ mới chỉ vừa nhảy lên, đã có hai con robot cầm kiếm khác xuất hiện. Trái phải kết hợp t·ấn c·ông, đánh hắn ta văng ra xa.

- Còn nữa à? Muốn g·iết người chắc?- Triệu Hoài lom khom đứng dậy, tình cảnh phải nói là thê lương vô cùng.

Bên ngoài, Viện trưởng Viện nghiên cứu, Cảnh Hào. Sau khi nghe được tiếng báo động, liền gấp gáp xuất hiện trước phòng nghiên cứu trung tâm. Cánh cửa chỉ mới vừa được mở ra, một thân ảnh đã xẹt ngang qua mặt ông ta.

Triệu Hoài đang đối mặt với tình thế nguy cấp, là bị bao vây bởi vô số robot. Đã vậy, nơi đây còn xuất hiện thêm hai con cầm kiếm, cực kì lợi hại. Đang không biết phải làm sao. Cánh cửa kia lại được mở ra, chớp lấy thời cơ hắn liền một đường t·ẩu t·hoát.

- DG, gia tốc!- Triệu Hoài tụ khí vào chân, tay cầm chặt kim thương. Dáng vẻ, một mặt nghiêm túc. Cơ hội thoát ra chỉ có một, không thể nào bỏ lỡ được.

Dồn lực, bật nhảy thật mạnh, dưới chân để lại chính là một hố lớn. Kim thương chém g·iết mở đường, nhanh như chớp đã thành công thoát khỏi nơi đó. Nhưng như thế, khổ nạn vẫn là chưa có kết thúc.

Triệu Hoài trước khi rời đi, còn đối mặt với một người râu trắng bạc phơ. Ánh mắt của đối phương không chỉ sắc bén mà còn là uy nghiêm hơn người. Dáng vẻ có phần điềm đạm đó lại mang đến cảm giác áp bức cực kì mạnh mẽ.

- Tên trộm nào to gan thế? Lại dám đến nơi đây làm loạn!- Cảnh Hào lên tiếng, giọng điệu có phần âm trầm nhưng khí tức phát ra, lại chấn kinh mọi vật xung quanh.