Sau khi thoát khỏi nơi đầy nguy hiểm đó, Triệu Hoài còn vô tình chạm mặt Viện trưởng Viện nghiên cứu. Mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng sự lưu luyến mà nó mang tới, không gì có thể sánh bằng. Đời người gặp gỡ làm chi, để đêm về còn gặp ác mộng.
- Tên trộm kia, còn muốn chạy!- Cảnh Hào giọng điệu âm trầm, một thân khí tức kinh người không thôi.
Triệu Hoài nghe được lời đó, càng là ra sức chạy trốn. Giờ mà chậm một giây, thì kiếp này coi như bỏ. Nhưng chưa được bao xa, một quả cầu khí đã được bắn tới. Ép cho hắn ta, phải tránh né sang một bên.
- Mẹ kiếp nó, lão đại xuất hiện rồi sao? Giờ mà chạy, cũng đã không còn kịp nữa rồi!- Triệu Hoài xoay người về sau, mặt đối mặt với đối phương. Ánh mắt liền chăm chú mà cẩn thận quan sát lấy xung quanh.