Triệu Hoài với v·ết t·hương trên người, khó khăn trong việc di chuyển. Đã vậy, còn là trong trường hợp bị ba người đối phương truy đuổi. Trước mắt, cần tìm một nơi đủ an toàn để bình tâm trị thương. Không thì đêm nay, e là có đi không về.
Thế là bốn người bọn họ, chơi trò trốn tìm trong đêm. Một người trốn, ba người tìm. Tình hình hiện tại của Triệu Hoài, phải nói là nguy nan vô cùng. Trong màn đêm đó, thân ảnh của hắn ta cứ thế mà thoát ẩn thoát hiện.
- Mất máu mà cứ chạy kiểu này hoài, thứ gì chịu nổi!- Dây dưa hồi lâu, cơ thể của Triệu Hoài dường như suy kiệt đến mức cực độ. Khó có thể tiếp tục duy trì trạng thái ẩn thân được nữa.
- Bên này!- Thanh âm vang lên, vị trí quả thật là có chút gần. Đành hết cách, hắn ta cũng chỉ có nép mình vào một bên.
Bước chân càng lúc càng gần, hơi thở của Triệu Hoài liền trở nên dồn dập hơn. Sự tình cho tới hiện tại, đã không còn khả năng trốn tránh. Tưởng chừng như sắp b·ị b·ắt gặp tới nơi, thì có một bóng hình giúp hắn ta giải vây.
- Hai vị, đêm đã khuya rồi còn vội vã như thế, không biết là có việc gì?- Yến bất ngờ xuất hiện, chặn hai Siêu Việt giả kia lại.
- Ồ là cô Yến à? Có điều cô không biết thôi, đêm hôm nay có kẻ đột nhập. Hai người chúng ta, chỉ là truy bắt một k·ẻ t·rộm!- Một trong hai người, dáng vẻ không khỏi niềm nở.
- Còn cô, đêm hôm khuya khoắt, còn đi đâu thế này?- Người còn lại lên tiếng, thái độ thì nghi hoặc không ít.
- À, đêm nay khó ngủ nên đi dạo một chút ấy mà!- Cô ta nhẹ giọng mà đáp, b·iểu t·ình còn là có chút e ngại.
- Đêm nay không an toàn, cô nên trở về trước thì hơn. Nếu có nguy hiểm thì chỉ cần la lên hai người bọn ta lập tức có mặt. Thân mang nhiệm vụ, không thể trò chuyện được lâu với cô. Thất lễ!- Nói rồi, người này kéo người còn lại vội vã rời đi.
- Way, đi nhanh thế, ở lại một chút nữa đi. Ta còn có nhiều chuyện chưa nói hết với Yến tiểu thư mà!- Người còn lại cực lực phản kháng nhưng tất cả cũng chỉ bằng không.
Mắt thấy hai người bọn họ dần xa, cô ta mới ngay lập tức tìm đến Triệu Hoài. Hắn ta giờ đây, ngáp ngáp mà thở, từng nhịp khó khăn, tình trạng phải nói là cực kì tệ. Chỉ cần chậm một giây nữa thôi, e là khó mà nhìn thấy mặt trời ngày mai.
- Thủ Hộ Sứ, người không sao chứ, Thủ Hộ Sứ?- Yến nhỏ giọng mà quan tâm, vẻ mặt đôi phần lo lắng.
- Hiện tại thì không sao, tầm nửa tiếng nữa thôi thì có sao thật đấy!- Triệu Hoài thều thào mà đáp, ánh mắt trông rõ vô hồn.
Thế là không kịp nghĩ nhiều, Yến liền đem hắn ta về phòng của mình. Tại đây, dưới sự chăm sóc tận tình cẩn thận chu đáo của bản thân, đối phương mới có thể vượt qua cơn nguy kịch. Mặc dù cơ thể vẫn còn yếu, nhưng tạm thời đã an toàn.
Gần sáng, Triệu Hoài mới mơ màng tỉnh lại. Nhìn về căn phòng xa lạ, hắn ta vẫn là có chút bỡ ngỡ. Nhưng có điều là cơn đau ở bụng không biết đã biến mất từ bao giờ. Đang lúc ngỡ ngàng, thì một giọng điệu quen thuộc vang lên bên tai.
- Thủ Hộ Sứ, người tỉnh lại rồi sao? Lại nhanh hơn dự kiến?- Đưa mắt nhìn tới hướng âm thanh phát ra, bóng hình của Yến liền xuất hiện.
- Là thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mới khiến người ra nông nỗi này. Mong người trừng phạt!- Nói rồi, cô ta khụy một chân xuống. Dáng vẻ thành tâm không ít.
- Hở tí là trừng phạt, hở tí là trừng phạt. Nhìn ta giống loại người thích trừng phạt người khác lắm à?- Triệu Hoài vô lực mà đáp, trạng thái vẫn là có chút tệ nhưng thừa sức mà nói lời bông đùa.
- Người... Thuộc hạ không dám bình phẩm!- Yến khẳng khái mà nói, nét mặt khó xử không thôi.
- Thôi được rồi, ta không làm khó cô nữa. Lui xuống đi!- Triệu Hoài trầm giọng mà ra lệnh. Đùa như thế là đủ rồi, giờ cần phải nghiêm túc trở lại.
- Vâng!- Nói rồi, Yến đi đến góc tường. Đứng ở đó, cẩn thận mà quan sát lấy đối phương.
- Ta bảo là lui xuống chứ không phải là đứng đó nhìn ta, cô nghe không hiểu à?- Triệu Hoài vốn dĩ muốn đuổi đối phương đi, để bản thân dễ dàng trị thương một chút. Nào ngờ tới cô ta lại làm như vậy, mắt thấy việc không thành hắn ta liền buông lời quở trách.
- Bẩm Thủ Hộ Sứ, đây là nơi ở của ta, nó là phòng đơn. Không có chỗ để lui xuống mà hiện tại trời còn chưa sáng. Ta lại ra ngoài, ắt hẳn sẽ sinh nghi cho người khác. Nên không còn cách nào khác, đành đứng ở đây vậy!- Yến một lời giải trình, bình thản như thường.
- Xem ta kìa, b·ị t·hương đến nổi lú lẫn đầu óc. Vậy thì cô úp mặt vào tường đi, tránh cho ta phải chướng mắt!- Đối phương dù sao nhan sắc cũng chẳng kém gì ai, người người theo đuổi. Thế mà Triệu Hoài lại nói lời phũ phàng đến thế, đúng là thứ không có mắt mà.
- Ngươi... Thuộc hạ tuân mệnh!- Mặc dù tức giận nhưng Yến cũng chỉ có thể kiềm chế bản thân lại. Ai bảo, chức vụ của hắn ta lại cao hơn cô. Cục tức này đành miễn cưỡng nuốt xuống, ngậm ngùi mà quay người vào tường.
Chỉ thấy trên miệng Triệu Hoài nở ra nụ cười hài lòng. Với tình trạng hiện tại của bản thân, trị thương mới là điều quan trọng nhất. Nhưng những bí mật trên người hắn ta lại không thể để cho người khác biết được. Mặc dù có chút phũ nhưng mà nó cần thiết, nào cần thì mình làm thôi.
- DG, đã đến lúc rồi, máu người cá!- Triệu Hoài liên hệ với DG, bắt đầu quá trình trị thương của chính mình.
Lời nói vừa dứt, từng giọt từng giọt máu người cá thông qua huyết quản ở tay được truyền vào trong cơ thể hắn ta. Lại thông qua quá trình điều khí, tịnh tâm tinh thần. Tất nhiên là không thể thiếu, Thanh tâm tịnh nguyên pháp. Cơ thể vốn dĩ đang suy nhược, cũng dần dần khởi sắc trở lại.
Hít thở từng hơi chậm rãi, xung quanh hắn ta chính là sinh mệnh chi lực cuồng cuộn phát ra. Đến ngay cả Yến đang úp mặt vào tường cũng có thể cảm nhận rõ ràng thứ sức mạnh ấy. Điều này khiến cho cô ta, đôi phần ngạc nhiên. Không ngờ tới trên đời này lại còn có thứ chứa đựng sinh mệnh lực mạnh đến như này.
- Cái gì thế? Sao lại chứa đựng sức sống mãnh liệt đến như vậy?- Cái cảm giác tò mò đang bao trùm lấy tâm trí của Yến. Cô ta muốn quay người về sau để nhìn rõ mọi chuyện, chỉ là mới vừa cử động nhẹ, đối phương đã trầm giọng mà lên tiếng.
- Nếu không muốn c·hết thì tốt nhất là giữ nguyên hiện trạng. Biết nhiều thứ, không tốt cho cô đâu!- Triệu Hoài hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng những chuyển đổi xung quanh. Nhận thấy có điều bất thường, ngay lập tức nói lời đe doạ.
Nghe được ngữ khí lạnh lùng ấy, cô ta mơ hồ nhận thấy sự c·hết chóc mà nó mang lại. Trực giác của người phụ nữ cho Yến biết, đó không phải là lời nói đùa. Cả người liền cứng đờ, không dám cử động thêm nữa.
Thời gian cứ thế dần trôi cho đến khi trời đã sáng, Triệu Hoài mới từ từ mở hai mắt ra. Cơ thể hồi phục được không ít, thương thế trên người đã vơi đi phần nào. Nhưng ánh mắt đó, vẫn là vô hồn như cũ.
- Được rồi, không cần phải đứng đó nữa!- Triệu Hoài cất tiêng, giọng điệu vẫn là có chút bề trên.
Lời nói vừa dứt, Yến liền ngã khụy xuống. Đứng trong thời gian dài, chân cô ta sớm đã mềm nhũn ra rồi. Chỉ là chưa được phép nên mới cố chịu đến giờ này. Nhìn về một trước mặt, Triệu Hoài vẫn là dáng vẻ thờ ơ như thường.