12 giờ trưa, cái giờ mà người người nhà nhà nghỉ ngơi. Triệu Hoài cũng không ngoại lệ, sau một đêm quần quật chạy trốn. Buổi sáng thì lại được phen bỡ ngỡ. Khó khăn lắm, mới được chợp mắt một tí. Nào ngờ, lại có âm thanh như mổ lợn vang lên bên ngoài cửa phá tan đi mộng đẹp của bản thân.
- Ông Bụt, ông đâu rồi? Mau ra đây!- Tiếng kêu không ngừng phát ra, kèm theo đó là từng hồi đập cửa.
- Cái quái gì thế? Đòi nợ à? Hay là ăn c·ướp?- Triệu Hoài từ trong cơ mê tỉnh dậy, nét mặt không khỏi bàng hoàng.
- Ông Bụt, mở cửa ra! Người đâu rồi?- Cánh cửa cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, bị đối phương đạp văng ra một bên.