Triệu Hoài đang tu luyện, liền bị hai Siêu Việt giả gõ cửa. Còn tưởng rằng thân phận bản thân đã bị bại lộ, doạ cho hắn ta được phen c·hết kh·iếp. Không ngờ tới, bọn họ vậy mà lại là người giao đồ. Biết rõ mọi chuyện, mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần vài lần như vậy thôi, cũng đủ để đau tim mà c·hết rồi.
Nhìn vào hộp nhỏ trong tay, Triệu Hoài cẩn thận mà mở ra. Sợ rằng lại có điều không hay, kẻo lại toang. Mắt thấy, chỉ có viên thuốc nhỏ màu tím và một tờ giấy. Nhìn kĩ lại, đây là không phải là thứ mà bản thân ngày đêm trông mong hay sao, Viên tăng cường sinh lực.
- Tên Cảnh Hoà đó, đúng là không làm ta thất vọng mà!- Triệu Hoài cẩn thận mà xem xét viên thuốc, ánh mắt thì hài lòng không ít.
- Cái gì đây?- Lúc này, hắn ta mới để ý tới tờ giấy còn lại.
Triệu Hoài thờ ơ mà nhìn vào tờ giấy kia viết gì, chỉ thấy vài dòng chữ nhưng chứa đầy tâm tư của Cảnh Hoà. Từ trạng thái thờ ơ ban đầu, cho đến cảm xúc có phần lẫn lộn phía sau. Nội tâm của hắn, dường như có sự chuyển biến rõ rệt.
" Ông Bụt, gặp được người con rất vui. Trước đây, một đời nhẫn nhục, chịu bao cay đắng. Nhờ vào sự chỉ dạy của người, một bước thay đổi, vững tin bản thân. Đồ mà người muốn, con đã lấy được rồi, cẩn thận mà giữ lấy. Hiện tại, con còn có việc khác quan trọng hơn cần phải làm, khó mà đồng hành cùng người cho được. Việc tán gái ấy mà, tạm thời gác lại sau, bảo trọng!"
- Một người vất vả biết bao, không sao lấy được. Một người chỉ cần mở lời, đã là vật trong tay. Người so với người ấy mà, chung quy thân phận vẫn là quá cách biệt!- Triệu Hoài thở dài một hơi, buông lời cảm thán. Tâm tình, quả thật là có chút khó nói.
Hắn ta trầm ngâm đứng đó hồi lâu, ánh mắt suy tư lộ rõ. Miệng bất giác mà nở ra nụ cười thoả mãn, nét mặt vẫn là gian tà không thôi. So với ban nãy mà nói, bây giờ bản thân mới thực sự gọi là hài lòng.
- Ngươi cười cái quái gì mà ghê thế?- Nhìn vào những biểu hiện bất thường trên, DG không khỏi lo lắng trong lòng.
- Đứa trẻ ấy cuối cùng cũng đã dần trưởng thành. Ngươi nói xem, người có tư cách là đại ca của người ta như ta đây, có nên vui mừng một chút hay không?- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp nhưng không kém phần ẩn ý.
- Ý ngươi nói là... Cảnh Hoà, hắn ta làm sao?- DG một mặt nghi hoặc, khó mà hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Trưởng thành rồi, trưởng thành rồi!- Triệu Hoài chỉ nói ra những lời này, không nói thêm lời nào nữa, sau đó thì vội vã mà rời đi.
Đồ đã về tay, nhiệm vụ đã thành, giờ chỉ cần bàn giao nữa là xong. Không cần dây dưa thêm nhiều, Triệu Hoài liền tìm đến ông Hoàng. Vẫn là tiệm phở quen thuộc ấy, nhưng giờ thân phận đã khác.
Vào sâu bên trong, tại một căn phòng bí mật. Ông Hoàng sớm đã chờ đợi sẵn, còn hắn ta thì từ tốn bước vào. Mắt thấy đối phương uy nghiêm ngồi tựa lưng vào ghế. Mặc dù như thế, một thân lại chính là bá khí, người người kinh sợ.
- Đến rồi à?- Ông Hoàng từ từ mở mắt ra, trầm giọng mà nói.
- Nhiệm vụ đã thành, nay đến để bàn giao!- Lời nói vừa dứt, Triệu Hoài thẳng tay ném mạnh hộp nhỏ.
Đối phương ngược lại, nhẹ đưa tay bắt lấy. Nhìn vào đồ vật bên trong, ánh mắt biểu thị hài lòng không ít. Nhưng sắc mặt thoạt nhiên lại trở nên khó coi, khác hẳn với lúc ban đầu. Sự tình, e là nghiêm trọng rồi đây.
- Thứ ta muốn là công thức, chứ một viên như thế này, ai ăn ai nhịn!- Ông Hoàng giọng điệu âm trầm, nhẹ tay mà ném trả hộp nhỏ.
Triệu Hoài đưa tay bắt lấy, cả người trực tiếp đều bị đẩy về sau mấy mét. Nếu không phải là bản thân hắn ta dùng hết sức, e là còn thảm thương hơn nhiều. Khuôn mặt của tên đó, liền mang sắc thái một màu âm ưu. Giờ, trở mặt không phải là lúc, đành nhịn nhục mà nuốt xuống vậy.
- Ông nói như thế là sao? Không phải ban đầu chỉ cần ta đem thuốc về thôi à? Hiện tại còn đòi cả công thức, thì tìm ở đâu ra? Trộm trứng còn chưa đủ, còn muốn trộm gà nữa sao? Làm gì thì cũng đừng nên tham lam như thế chứ?- Triệu Hoài bình thản mà đáp nhưng thái độ lại có phần lồi lõm. Nét mặt, còn là gợi đòn không ít.
- Giờ, ta đổi ý lại rồi, không được sao?- Ông Hoàng nhìn lấy đối phương một cái, thoạt nhiên cả căn phòng đều phải chịu lấy một cổ uy áp cực kì khổng lồ.
Trong giây lát, nó gần như nghiền nát thân thể của Triệu Hoài. Không phải là trước đây đã từng trải qua khổ luyện rất nhiều thì hắn ta khó mà trụ nổi. Hơi thở nặng trĩu, cả người cứng đờ, không sao nhúc nhích cho được.
( Mẹ kiếp, làm lớn làm láo. Có ngày, ta phá luôn cái tà giáo của ông cho xem!) Triệu Hoài cắn răng chịu đựng, trong lòng không khỏi căm phẫn. Nhưng hiện tại thực lực không cho phép bản thân làm liều, đành nhịn nhục mà sống.
- Ông đổi ý như vậy, ai mà chịu cho được!- Triệu Hoài gằn giọng mà nói, khí thế dâng tràn. Nhưng so với đối phương, như muối bỏ biển, không đáng nhắc đến.
- Ồ, vậy là ngươi có ý kiến gì sao?- Ông ta nhẹ nhấc tay, bầu không càng thêm phần nặng nề. Đây là đang biểu thị quyền uy cũng như thực lực chân chính của lão.
Sức nặng tăng lên gấp đôi, cảm giác hiện tại ngột ngạt đến khó thở. Triệu Hoài phải dùng đến Bất khuất chi ngạo, mới có thể tạm thời chịu đựng được. Cảm giác ấy, nó khủng bố đến mức như muốn nghiền ép con người ta ra từng mảnh vậy.
- Người làm lớn, nói con mẹ gì mà không đúng. Người làm nhỏ, chỉ có thể khuất phục nghe theo. Hay lắm, rõ ràng là ông muốn chèn ép ta mà!- Triệu Hoài nghiến răng, khó khăn mà nói ra từng chữ.
- Đạo lí này, ngươi nên thông suốt từ lâu mới phải, chứ không phải đợi tới giờ này mới hiểu. Giấu giếm ta, không phải là chuyện nên làm. Ngươi nói xem, máu người cá thứ tốt như thế kia, sao lại không có phần của ta!- Ông Hoàng nghiêm giọng mà nói, áp bức cũng giảm đi phần nào.
- Máu người cá? Thứ đó là gì thế? Ông nói điều chi, ta nghe không hiểu? (Sớm đã biết các ngươi trung thành, không ngờ tới lại trung thành đến mức độ như vậy. Đồ tốt, không biết giữ xài, còn dâng lên cho được. Báo hại giờ đây, ta phải chịu khổ như thế này. Hazz, xem ra muốn mua chuộc bọn họ còn khó hơn ta nghĩ!)- Triệu Hoài giả vờ như không biết gì, một mặt ngu ngơ lộ rõ. Nhưng trong lòng, sớm đã không ngừng mắng thầm đối phương.
- Muốn giả khờ qua ải, không dễ như thế đâu!- Lời nói vừa dứt, uy áp đột nhiên tăng mạnh.
Triệu Hoài bất ngờ, khụy một chân xuống, nôn ra không ít máu tươi, sắc mặt kém đi thấy rõ. Cảm giác, giống như là một ngọn núi lớn đè lên toàn thân vậy. Áp bức đến mức nghẹt thở, cơn đau khó mà chịu được. Thương cũ chỉ mới vừa lành, thương mới liền nặng hơn gấp đôi. Hắn ta, đúng là số hưởng mà.
- Lão nhân gia, người cần gì nóng giận. Là thuộc hạ quên mất, bản thân thực sự có thứ đồ đó. Nay, thuộc hạ xin hiếu kính, mong người thứ tội!- Triệu Hoài khổ sở mà nói, từ trong người lấy ra một bình nước nhỏ, chứa đựng dung dịch màu đỏ. Không cần nói cũng biết, đây là máu người cá mà hắn ta có được. Vì mạng sống, đành hai tay dâng tặng.
- Ồ, cuối cùng cũng lấy ra rồi sao? Không thích giả vờ nữa à?- Ông Hoàng nói lời bỡn cợt, uy áp cũng theo đó mà giảm bớt phần nào. Còn tiếp tục duy trì như vậy, e là đối phương lại c·hết lúc nào không hay.