Triệu Hoài sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ý định bàn giao. Nào ngờ lại bị đối phương làm khó làm dễ. Trước tình hình này, thực lực không có để mà phản kháng. Đành ủy khuất bản thân, đem đồ của chính mình, hai tay dâng lên.
Nhưng như vậy là vẫn chưa đủ, ông Hoàng còn muốn hơn thế. Là triệt để phục tùng, chứ không phải là qua loa cho có. Một màn thị uy này, chính là để cho đối phương biết. Ai, mới thực sự là kẻ làm chủ nơi đây.
- Lão nhân gia, người nói gì thế? Ta tâm tính lương thiện, nào đâu biết lừa gạt ai bao giờ. Giả vờ gì đó, nào đâu có biết!- Triệu Hoài gượng cười mà nói, dáng vẻ hiện tại thì thảm thương vô cùng.
- Vậy sao? Nếu không phải là ngươi còn có giá trị lợi dụng, ta thực sự là muốn một tay xé rách cái miệng của ngươi đấy! Ngươi có thể khôn lỏi với người khác, nhưng đối với ta mà nói là hoàn toàn vô dụng. Triệu Hoài, tự cho mình là thông minh, kết cục thường sẽ không tốt lắm đâu. Những lời ngày hôm nay, mong ngươi nhớ lấy!- Ông Hoàng nói lời giáo huấn, bước từng bước chậm tới trước mặt đối phương. Tư thế hay ngữ điệu, còn là khoan du·ng t·hư thái không ít.
Nghe được lời đó, Triệu Hoài không nói lời nào, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý. Bởi vì hắn biết, không có thực lực thì sẽ không có gì bảo đảm cho lời mà bản thân nói cả. Hiện tại im lặng, mới là phương án tốt nhất. Khung cảnh này, chỉ cần nhớ kĩ là được.
Thoạt nhiên một cơn gió thổi qua, viên thuốc và máu người cá đã lần lượt nằm trong tay ông Hoàng từ bao giờ. Vẻ mặt lúc này, còn là hài lòng không thôi. Còn tiện tay mà ném viên thuốc khác xuống trước mặt đối phương.
- Đây là thuốc giải, hiệu dụng chỉ có sáu tháng. Cầm lấy đi, lúc nào lại có nhiệm vụ thì ta liên hệ với người sau! Tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút, không ai lại thích kẻ dưới trướng, dấu diếm đủ điều đâu!- Ông Hoàng nói rồi thì bước vào trong, đầu không ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Nơi đây, chỉ còn một mình Triệu Hoài, trên miệng còn treo một nụ cười khắc khổ. Tâm tình có phần không vui, nhưng như vậy thì sao chứ? Hắn cũng đã quá quen rồi, mạnh được yếu mất. Đó chính là quy tắc sinh tồn mà bản thân phải chấp nhận, cho dù có là ở đâu đi chăng nữa.
- Hazz, xem ta như con chó vậy đó à? Chà đạp không thương tiếc, lấy hết những gì ta có, rồi văng cho cục xương. Khẹt phụt, còn bảo ta phải nghe lời nữa à?- Triệu Hoài lom khom đứng dậy, miệng còn phun ra một ngụm máu tươi. Thái độ có phần bất cần nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn.
- Xì, dâng tận miệng còn không biết ăn, đúng là lũ vô dụng mà!- Triệu Hoài nhỏ giọng nói lời đầy ẩn ý, khốn đốn mà rời đi.
Ở một bên khác, Viện nghiên cứu. Sau khi hai Siêu Việt giả đem thứ đồ đó giao cho Triệu Hoài, bọn họ ngay lập tức quay về báo cáo với Cảnh Hào. Từ đầu cho đến cuối, không thiếu sự tình nào.
- Bẩm Viện trưởng đại nhân, theo thuộc hạ thấy, thiếu niên đó chỉ tầm 18 tuổi. Cả người khỏe mạnh, khí tức ổn định. Không có gì gọi là khả nghi cả!
- Vậy à? Thế thì tại sao, Cảnh Hoà lại nhất quyết muốn đem viên thuốc đó tặng cho thằng nhóc kia? Các ngươi có biết hay không?- Cảnh Hào trầm ngâm lên tiếng, giọng điệu không khỏi nghi hoặc.
- Theo thuộc hạ tìm hiểu, kẻ đó tên là Triệu Hoài, danh tiếng ở Viện chiến đấu không được tốt cho lắm. Những ngày vừa qua, thiếu gia đều đi theo hắn ta làm không ít việc. Dẫn đến sự thay đổi tính cách của thiếu gia hiện tại, một phần cũng do tên đó mà ra!- Hai người bọn họ, một lời tường thuật.
- Nhắc mới nhớ, cái thằng cháu vô dụng của ta, nó đâu rồi?- Nói tới đây, thái độ của Cảnh Hào còn là ẩn hiện sự quan tâm.
- Thiếu gia vì lời hứa với người, giờ có lẽ là đang khắc khổ luyện tập. Xem ra, ngài ấy lần này, có vẻ là rất quyết tâm!
- Thế thì cũng tốt, mong là nó đừng làm ta thất vọng! Còn về chuyện tên trộm đó, e là trong thời gian ngắn không có manh mối gì rồi. Vậy thì các ngươi chuyên tâm luyện tập cho thiếu gia nhiều một chút đi!- Cảnh Hào sau khi nói lời dặn dò, nét mặt vẫn là lộ ra một tia hài lòng mà rời khỏi nơi đây.
Ở một nơi khác, chỉ thấy một thiếu niên đang điên cuồng đánh đấm với robot. Hàng trăm hàng ngàn những vật vô tri ấy đang nằm vật vờ trên đất, hư hỏng không hề nhẹ. Cảnh Hoà giờ đây, ánh mắt không chỉ kiên định mà còn là chứa đựng ý chí của bản thân. Vì để thay đổi, hắn ta không ngại bất kì gian khó hay là thử thách nào. Khắc khổ mà luyện tập để một ngày thành tài, chứng minh chính mình.
Thời gian yên bình cứ thế dần trôi, cho đến một ngày, thử thách mới cuối cùng cũng bắt đầu. Lần này, không chỉ là rèn luyện thông thường, mà còn là ảnh hưởng đến tính mạng của bản thân. Không biết những học viên kia, làm sao mà đối mặt đây?
Đào Hoa Đảo Quốc, một quốc gia lệ thuộc vào Liên Bang Bách Lạc. Nằm ở phía Đông Nam, trải dài trên bốn hòn đảo lớn. Hằng năm, sẽ có một số lượng lớn yêu ma nhất định t·ấn c·ông vào lãnh thổ quốc gia. Vì thế, mới cần đến sự trợ giúp của liên bang.
Yêu ma t·ấn c·ông, thực lực không có gì đáng nói, chỉ là số lượng lại quá đông. Nhận thấy đây là cơ hội rèn luyện tốt, những học viện lân cận đều đề nghị trợ giúp. Mục đích, chính là muốn cho học viên của mình lấy đây làm nơi lịch luyện.
Đám người Học viện Long Cơ hiện tại, đang ở trên một hòn đảo phụ phía đông. Lần này dẫn dắt lớp C, ngoài thầy Mạnh ra còn có cô Nguyệt. Không thì với sức một người, khó mà bảo đảm an toàn cho tất cả học viên được.
Triệu Hoài lúc này, vẫn còn thảnh thơi mà xơi trà. Lưng tựa trên ghế dài, tư thế thì khoan thai ung dung không thôi. Nhìn về đám người bận rộn phía bên kia, cực lực xây dựng nơi trú ngụ. Hắn ta không khỏi cảm thán trong lòng, nào đâu có biết, bản thân phía sau sẽ thảm thương thế nào.
- Hazz, đời người ấy mà, phải biết nổ lực phấn đấu, mới có thể xây dựng lên tổ ấm của riêng mình. Còn ta, hazz, không biết bao giờ mới có được đây?- Triệu Hoài thở ngắn thở dài, nói lời oán than.
- Hừ hừ, em còn nằm đây thì tới tối cũng không có lều đâu mà ở. Xàm ít thôi, lo mà dựng lều đi kia!- Cô Nguyệt một bên lên tiếng, giọng điệu còn là có chút quở trách.
- Hazz, cô không biết gì cả, chúng ta tồn tại ở thiên nhiên thì phải biết hòa mình vào thiên nhiên. Nhà cửa gì đó thì em không cần đâu, tối rình mò, kiếm đại lều nào chui vào là được rồi!- Triệu Hoài nói lời nham nhở, ánh mắt liền liếc qua trên người của những bạn học nữ kia.
- Thằng nhóc c·hết tiệt nhà em, cái hay thì không học, toàn học ba cái gì đâu không! Còn không mau đi dựng liều!- Cô Nguyệt tức giận mà nói, kèm theo đó là vài cú đấm thân yêu tặng cho đối phương. Đau như trời giáng, đầu liền u lên mấy cục.
- Aaa, cô muốn g·iết học viên của mình à? Có gì thì từ từ nói, sao lại động tay động chân như thế? Thảo nào, tới từng tuổi này rồi mà còn ế chỏng ế chơ!- Triệu Hoài hai tay ôm đầu, khuôn mặt nhăn nhó không thôi nhưng không quên nói lời bỡn cợt.
- Cái thằng nhóc c·hết tiệt này, em nói gì?- Cô Nguyệt nghiến răng mà nói, xem ra bực tức không ít. Dọa cho Triệu Hoài phải ngay lập tức bỏ chạy, không thì lại no đòn.