Đám người Học viện Long Cơ đang tất bật chuẩn bị cho việc đối chiến với yêu ma. Ngay lúc này, Triệu Hoài lại thong thả mà thăm thú xung quanh. Đối với hắn ta mà nói, chỉ khi thông thuộc địa hình, lợi thế mới vào tay.
- Ta lang thang giữa người, ta phiêu bồng giữa đời, ú ye,...- Nhìn về cảnh vật nơi đây, Triệu Hoài liền cảm thấy tâm tình có phần thư thái hơn nhiều.
Trước là biển rộng mênh mông, sau là rừng cây bạc ngàn. Từng cơn gió thổi nhẹ qua, Triệu Hoài đứng trên một thác nước có thể quan sát toàn cảnh xung quanh. Dòng nước cuồn cuộn cứ thế mà chảy xuống, trong đầu hắn ta lại không ngừng truyền tới âm thanh của sự thúc giục.
- Nhảy đi! Nhảy đi! Nhảy đi!
- Wa, thực sự là phải nhảy sao? Từ đây xuống đó, cao lắm chứ đùa. C·hết người như chơi!- Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Hoài liền nói lời thoái lui.
- Ngươi có phải là đàn ông con trai hay không thế? Đã là đàn ông, thì phải biết thử thách bản thân. Nhảy đi!- Nội tâm của hắn ta, nói lời thích thú. Bảo sao, tuổi thọ của đàn ông lại thấp hơn phụ nữ.
Nhìn về dòng nước siết đó, Triệu Hoài không khỏi ngán ngẫm. Nhưng âm thanh kia lại cứ vang lên liên hồi. Ép cho hắn ta không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc miễn cưỡng làm theo. Cảm giác mạnh ấy mà, ai mà không thích thử qua một lần.
- Ya huuuuuuuu!- Thế là Triệu Hoài không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, trực tiếp từ trên đầu thác nước mà nhảy xuống. Nhảy lầu bản thân cũng đã từng thử qua rồi, thì cái này ăn thua gì. Sự phấn khích ấy, đều thể hiện hết trên mặt của hắn ta.
Cảm giác ma sát tốc độ cao với gió, không gì có thể diễn tả thành lời. Chớp mắt, một tiếng 'Bùm' phát ra rền trời, nước thì văng tung tóe khắp nơi. Nhưng một màn này của hắn ta, thực sự là quá dọa người mà.
Trở lại một khoảng thời gian trước, có những cô gái thước tha đang tắm dưới thác nước. Cười cười nói nói vui vẻ, sắc mặt ai nấy cũng đều rạng ngời. Ngâm mình trong làn nước mát, thực sự là không có gì sánh bằng, một mặt hưởng thụ.
Bỗng nhiên không biết từ đâu trên trời xuất hiện một vật thể lạ, rơi trúng vào thác nước mà họ đang tắm. Âm thanh vang dội, làm cho ai ở đó cũng được phen ngỡ ngàng đến ngơ ngác, đứng hình mất 5 giây.
- Cái gì thế?
- Yêu ma t·ấn c·ông à?
- Tất cả chuẩn bị!
Đang lúc bọn họ hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra. Thì giữa trung tâm, nơi mà vật thể lạ rơi xuống. Lờ mờ có một bóng người đang trồi lên. Nhìn kĩ lại, hóa ra đối phương là một người con trai. Điều này khiến cho đám con gái ở đó, phẫn nộ không thôi.
Triệu Hoài lúc này, vẫn còn hồn nhiên ngây thơ lắm, chưa biết nguy hiểm đang cận kề đến gần. Đưa tay vuốt nhẹ đi những giọt nước còn lăn trên mặt, lại đưa mắt nhìn về xung quanh. Lúc này hắn ta mới nhận ra điểm bất thường.
Mắt thấy, bao quanh mình là hơn mười người con gái, thân hình mảnh mai, dáng vẻ xinh đẹp. Đã vậy, còn là bán khoả thân nữa. Làn da trắng tinh đó ẩn ẩn hiện hiện trong nước, cảnh sắc này không phải là ai cũng có thể thấy được.
- Xin chào!- Trong bất kì tình huống nào, chỉ cần một nụ cười rạng rỡ tràn đầy tự tin là được. Triệu Hoài cũng không ngại mà mở lời chào với đối phương.
- Tên biến thái c·hết tiệt này, dám rình lén chị em bọn ta tắm. Đã vậy thì thôi đi, còn xuống đây tắm chung nữa chứ. Đáng hận!- Nhưng đáp lại hắn ta, là những vẻ mặt không được thân thiện cho lắm. Ai nấy cũng là một thân nộ khí, b·iểu t·ình tức giận đều thể hiện hết trên khuôn mặt.
- Gặp nhau là duyên, tương phùng là phận. Hôm nay chúng ta gặp nhau, không duyên thì phận. Nhưng số kiếp an bài, lần này chỉ đến đây thôi. Lần sau gặp lại, ắt hẳn là có chuyện khác để nói!- Mắt thấy sự tình có phần không ổn, Triệu Hoài liền tìm cách mà chuồn đi.
- Ồ, vậy sao? Vậy là bây giờ ngươi đi c·hết phải không? Chị em đâu, g·iết hắn!- Một trong bọn họ ra lệnh, giọng điệu không khỏi lạnh lùng.
Triệu Hoài giữa vòng vây đó, như con mồi lạc giữa bầy sói. Nhưng thái độ của hắn ta, lại bình thản như thường. Dù sao chuyện này trải qua, cũng không phải là lần đầu. Không cần gấp gáp, từ tốn mà đối phó với bọn họ là được rồi.
Từng người từng người bơi đến, vây công lấy hắn ta. Ai nấy, cũng đều là phẫn nộ tột cùng. Còn Triệu Hoài, như cá gặp nước. Thoát ẩn thoát hiện trong làn nước mát đó, còn tiện thể mà trêu đùa đối phương.
- A, tên khốn kiếp đó còn dám sờ mông ta?
- C·hết tiệt, ta phải g·iết hắn!
Cứ thế, một đám người con gái bọn họ không ngừng vây bắt Triệu Hoài. Nhưng với kinh nghiệm trước đây của bản thân, việc lẫn trốn đối với hắn ta mà nói, là cực kì dễ dàng. Chẳng cần tốt sức đã thoát khỏi vòng vây đó.
- Hôm nay ta không rảnh, tạm biệt trước vậy. Có duyên thì ngày sau gặp lại!- Lúc này, Triệu Hoài đã đứng trên bờ từ bao giờ. Thong thả mà nhìn xuống đám người đối phương đang vui đùa dưới nước kia. Trên miệng, còn là nở ra nụ cười gian tà.
- Tên khốn kiếp kia, đứng lại!- Một trong bọn họ lên tiếng, thái độ tức giận thấy rõ.
Ngay lập tức, cô ta từ dưới nước bật nhảy lên không trung, trực tiếp t·ấn c·ông đến. Chỉ thấy Triệu Hoài thở dài một hơi, bình thản như thường. Ánh mắt thì chăm chú không thôi, bởi vì cảnh quan trước mắt, quả thật là quá hùng vĩ.
- Hình như cô quên mất, bản thân đang tắm thì phải? Wao, thân hình cũng không tệ à nha!- Triệu Hoài lên tiếng nhắc nhở, nhưng không kém phần bỡn cợt.
Nghe được lời đó, đối phương mới nhìn xuống. Ngay lập tức cô ta hét lớn một tiếng, lấy tay vội vã che thân. Nét mặt giờ đây e ngại lộ rõ, nhanh như chớp mà mặc đồ vào. Đến lúc nhìn về xung quanh, hắn ta đã biến mất từ bao giờ.
- Đáng hận cái tên biến thái đó, còn để ta gặp được ngươi, nhất định sẽ g·iết không tha! Tức c·hết ta mà!- Cô ta nghiến răng mà nói, sắc mặt căm phẫn không thôi.
Còn về Triệu Hoài lúc này, sớm đã trở về nơi cấm trại của mình. Lần nào cũng vậy, đi ra ngoài một chút đều là có chuyện. Xem ra là sau này gặp lại, khó mà tránh khỏi một màn huyết hải thâm thù.
- Hazz, số ta đào hoa thật, có điều lần nào gặp gái cũng đều bị ghi thù. Không biết là nên vui hay nên buồn nữa đây!- Triệu Hoài thở dài từng tiếng, nét mặt đôi phần ngao ngán. Dù sao đời người, đều là phúc hoạ song hành.
- Wa, nhìn mặt ngươi thế kia, rốt cuộc đã làm chuyện xấu gì rồi? Khai mau!- Lời nói vừa dứt, Thanh Đạt bất ngờ xuất hiện sau lưng đối phương. Dọa cho Triệu Hoài một phen kinh ngạc, hồn bay phách lạc.
- Cái tật thích xuất hiện bất thình lình sau lưng người ta này, ngươi còn chưa chịu bỏ nữa à? Muốn hù ta c·hết hay sao?- Triệu Hoài buông lời quở trách, có tật nó thường giật mình ấy mà.
- Đùa với ngươi một chút cho vui thôi! Nói nhỏ nghe nè, ta điều tra qua rồi. Lần này trong Tứ thánh học viện, hợp tác với chúng ta còn có Học viện Ngự Quy. Bên đó gái đẹp cũng không thiếu, ta định rủ ngươi bây giờ qua đó dạo chơi một phen!- Thanh Đạt câu cổ đối phương, thủ thỉ vào tai. Nét mặt còn là có chút đê tiện.
Nghe được tới đây, Triệu Hoài bắt đầu có cảm giác bất an trong lòng. Sợ rằng chuyến này đi, lành ít dữ nhiều, có đi không về. Dù sao bản thân cũng mới vừa đắc tội với một đám con gái. Giờ mà đi tiếp, khác gì chui đầu vào chỗ c·hết.
- Nhìn khuôn mặt nham nhở của ngươi kìa, chuyện chính không lo đâu, toàn lo ba cái tào lao không?- Nói rồi, Triệu Hoài xoay người rời đi.
- Ngươi đi đâu thế?
- Tất nhiên là đi chào hỏi người ta rồi, cho phải phép ấy mà!