Triệu Hoài, Thanh Đạt giờ đây đang đứng giữa vòng vây của kẻ địch. Mà không phải, bọn họ mới thực sự là kẻ địch của nơi đây. Hai cái tên này, chưa gì hết đã đánh người của Học viện Ngự Quy đến mức thân tàn ma dại, tổn hại không ít.
- Hazz, thất vọng thật đấy! Đường đường là học viên trong Tứ thánh học viện, lại đuối đến như vậy. Tìm một tên đánh đấm ra hồn cũng không có, thật là khiến cho ta đây chán trường quá đi mất!- Triệu Hoài thở dài từng hơi, nét mặt thì không khỏi gợi đòn.
Đám người của Học viện Ngự Quy giờ đây, căm phẫn không thôi. Đáng tiếc bọn họ lại là những học viên bình thường, người b·ị đ·ánh cũng không ít, năng lực chống trả gần như bằng không. Hiện tại, cũng chỉ có thể cầu cứu những thiên tài khác, mong sao gỡ gạc lại mặt mũi cho học viện.
- Đáng hận mà, đều là Chiến giả cấp 3 trung cấp. Sao thực lực của tên đó, lại mạnh đến như vậy?- Một trong số họ buông lời cảm thán, siết chặt nắm đấm.
- Sao? Không có ai dám ra tiếp nhận khiêu chiến nữa à? Vậy thì, hazz, ta về đấy nhé!- Triệu Hoài vẫn là như cũ, gợi đòn trong từng hơi thở.
- Khoan đã, là kẻ nào to gan vậy? Dám đến đây làm loạn!- Lời nói vừa dứt, một thân ảnh theo đó xuất hiện. Đối phương thân thể tráng kiệt, cơ bắp săn chắc. Nét mặt nghiêm trang nhưng cũng đôi phần hào khí. Trung Kiên, một trong những thiên tài có tiếng tại Học viện Ngự Quy. Thực lực Chiến giả cấp 3 đỉnh cao, so với những người khác mà nói, không chút thua kém.
Triệu Hoài đưa mắt nhìn tới đối phương một lượt, miệng liền nở ra nụ cười đầy ẩn ý. Nhẹ gật đầu hài lòng, thái độ cũng trở nên khác hẳn. Liếc mắt ra hiệu với Thanh Đạt, để cho hắn ta tiếp đón tên kia nồng nhiệt một chút.
- Mắt của ngươi bị tật à? Sao cứ nháy nháy như đèn pha ôtô thế?- Thanh Đạt một mặt khó hiểu, liền cất tiếng dò hỏi.
- Tật cái đầu nhà ngươi, lên đánh đi kìa! Còn nhìn ta làm cái quái gì nữa?- Triệu Hoài hét lớn mà đáp, tức giận xem ra là không ít.
- Sao lại là ta? Ngươi lên đi chứ, rõ ràng ngươi mới là người kiếm chuyện mà?- Thanh Đạt nhíu mày, nhìn về đối phương b·iểu t·ình còn là có chút e ngại.
- Ngươi không biết, kẻ mạnh thường đến sau cùng à? Giờ ta lên cũng được, một chút nữa thì giao lại cho ngươi!- Nói rồi, Triệu Hoài định bước tới, liền bị đồng đội ngăn lại. Xem ra đòn tâm lý này cũng không tệ, đủ để dọa được Thanh Đạt.
- Được rồi, để ta lên trước cho, ngươi lên sau đi!- Không còn cách nào khác, Thanh Đạt đành miễn cưỡng đối chiến.
Hắn ta bước tới, khoan thai từng bước, mặt đối mặt với kẻ địch. Ánh mắt, điềm tĩnh như không. Thanh Đạt hiện tại, thực lực đạt đến Chiến giả cấp 3 cao cấp đã lâu. Trận này xem ra, là đáng để mong chờ.
Những người của Học viện Ngự Quy, sớm đã căm phẫn hai cái tên đó. Giờ đây thiên tài đã ra mặt, bọn họ vui mừng khôn xiết. Ai nấy cũng đều muốn t·rừng t·rị đối phương thích đáng. Nhưng đáng tiếc thực lực lại không có, đành hét lớn mà trợ uy.
- Trung Kiên, ngươi cố lên, nhất định phải đánh cho bọn họ phải kêu cha gọi mẹ đấy!
- Đúng vậy, hai cái tên đáng ghét sĩ nhục người của chúng ta thì thôi đi, còn muốn trêu ghẹo đồng học nữ nữa. Đáng hận!
- Đánh hắn! Đánh hắn!
Nhất thời, âm thanh hô hào cổ vũ không ngừng vang lên. Như tiếp thêm sức mạnh cho Trung Kiên vậy. Thanh Đạt trông thấy một màn này, lại đưa mắt nhìn về người đồng đội phía sau. Quả nhiên là không làm hắn ta thất vọng, mà là tuyệt vọng.
- Nhìn ta làm mẹ gì, đánh đi!- Triệu Hoài bình thản mà nói, không chút bận tâm. Thái độ ngược lại, còn là có chút cục súc.
Thanh Đạt đành ngậm ngùi mà ứng chiến, nước mắt của sự chua xót cứ thế mà lăn dài trên má. Còn Trung Kiên lúc này, hắn không quên hồi đáp những người đồng học cổ vũ phía sau. Nét mặt, là rạng ngời thấy rõ.
- Cảm ơn mọi người, ta nhất định sẽ không làm các ngươi thất vọng!- Trung Kiên mới vừa quay đầu lại, chào đón hắn ta lại là một đấm thẳng mặt đến từ vị trí của Thanh Đạt.
- Mẹ kiếp nhà ngươi, có người cổ vũ là hay lắm sao? Này thì cổ, này thì vũ! Ta cho ngươi cổ với chả vũ này!- Không chấp nhận hiện thực bất công, Thanh Đạt liền thuận thế mà tay đấm chân đá đối thủ. Nhân lúc Trung Kiên chưa kịp phản ứng, hắn ta liền ra đòn t·ấn c·ông bất ngờ. Khiến cho tên đó, nhất thời trở tay không kịp.
- Tên khốn nạn này, dám ra tay đánh lén ta!- Trung Kiên cũng không yếu thế, sau khi bắt kịp tình huống. Liền ngay lập tức phản công, không thì lại mất mặt quá.
Hai bên cận thân đối chiến, cực lực giao đấu. Thanh Đạt dựa vào việc ra tay đánh phủ đầu, liền chiếm lợi thế. Nhưng Trung Kiên cũng không kém, rất nhanh đã đưa trận chiến trở lại với thế căng bằng.
Nắm đấm giao nhau, uy lực cực mạnh, dư chấn lan xa. Đây, chỉ mới là hai người bọn họ thăm dò thực lực của nhau. Càng đánh thì càng hăng, tốc độ cũng vì thế mà càng ngày càng nhanh. Trong thoáng chốc, thăm dò đã xong. Giờ, là lúc đem thực lực chân chính ra chơi.
Với việc bản thân hơn đối phương một cấp nhỏ, Trung Kiên không khỏi có chút khinh thường Thanh Đạt. Ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, chớp lấy thời cơ mà đánh ra một đòn hiểm. Không những mạnh mà tốc độ cũng không kém.
Thanh Đạt chỉ kịp thời đưa tay đỡ lấy, cả người liền b·ị đ·ánh lùi về sau mấy bước. Cơn đau truyền tới, cánh tay liền có chút run rẩy, xem ra đòn đó là không hề nhẹ. Đối mặt với tình thế này, hắn ta e là phải trở nên nghiêm túc hơn.
- Không tệ à nha, đòn này cũng mạnh đấy. Ta, giờ chính thức xem ngươi là đối thủ. Sao nào, có hãnh diện hay không?- Thanh Đạt đưa cánh run rẩy về phía sau, cố gắng câu kéo một chút thời gian để tiêu hóa đòn đánh vừa rồi. Nhưng không quên nói lời bỡn cợt, chọc tức đối phương.
- Ngươi còn mạnh miệng được nữa à? Hay lắm, ta thật sự muốn xem, ngươi lấy gì mà mạnh miệng như vậy!- Nói rồi, Trung Kiên dùng tốc độ cực nhanh, trực tiếp xông đến kẻ địch.
Thanh Đạt kịp thời né người sang một bên, mới tránh được một kiếp. Ngay tức khắc, hắn ta ra đòn phản công. Một cước được tung ra, đá thẳng vào mặt đối thủ. Ép cho Trung Kiên, phải lùi người về sau.
- Thực lực như thế, có đủ hay không?- Thanh Đạt nở ra nụ cười ẩn ý, giọng điệu còn là có chút chế giễu trong đó.
- Ngươi... C·hết đi!- Lời nói vừa dứt, Trung Kiên lại một lần nữa hùng hổ mà xông đến.
Thanh Đạt lần này liền trở nên nghiêm túc hơn mà đối chiến, giờ mà giỡn nữa thì khác nào tự tìm đến c·ái c·hết. Ánh mắt sắc bén, nhẹ cười tránh đòn. Tụ khí vào tay, mạnh mẽ cường công. Một đòn đáp trả, uy lực không hề yếu.
Mắt thấy kẻ địch đánh tới, Trung Kiên ngay lập tức đưa tay đón chặn. Cả người liền lùi về sau mấy bước, cơn đau truyền khắp toàn thân. Khiến cho hắn ta, không khỏi nhăn nhó lên vì đau. Lần này xem ra, là không còn khinh thường nữa rồi.
- Hazz, đúng là như hắn ta nói mà, các ngươi cũng yếu quá đấy. Có thể nào, đổi cho ta người khác mạnh hơn một chút có được không?- Thanh Đạt cao hứng, liền gáy bẩn vài câu. Nét mặt ung dung tự tại, trên khóe môi còn là nụ cười đắc ý. Mà cái ngu nào cũng đều phải trả giá, tất nhiên là hắn ta cũng không ngoại lệ.