Mặc dù đối phương thực lực có phần hơn, nhưng lợi thế trận chiến lại do Thanh Đạt nắm giữ. Điều này, khiến cho hắn cao hứng không thôi. Vì thế liền liên tục buông lời giễu cợt, nhằm khiêu khích kẻ địch. Bởi vì càng nóng giận, thì càng dễ phạm phải sai lầm. Bản thân, mới có thể dễ dàng tiếp tục chiếm lấy phần hơn.
Sau khi nghe được những lời chế giễu đó, không ngoài dự liệu Trung Kiên hiện tại bộ dạng như là tức điên lên. Một thân nộ khí, sức mạnh gia tăng kinh người. Trạng thái của hắn ta lúc này, mơ hồ giống như Bích Nhi khi chiến đấu với Thủy Nguyệt Quái đầu đàn trước đây vậy.
Thấy thế, ánh mắt Triệu Hoài liền trở nên chăm chú, tận tình mà quan sát lấy đối phương. Lần trước, hắn ta đã cảm nhận qua sức mạnh kia có phần khác lạ. Lần này đổi lại, dễ dàng hiểu thấu hơn. Thì ra, là đem khí của bản thân bạo phát rồi phóng thích ra ngoài. Làm như thế, liền có thể tăng vọt thực lực của chính mình.
- Thanh Đạt à, ngươi tốt nhất là nên cẩn thận, không thì no đòn đấy!- Triệu Hoài mắt thấy tình hình không ổn, liền tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
- Yên tâm đi, chuyện trong tầm tay ấy mà. Ta lo được!- Thanh Đạt khẳng khái mà nói, miệng còn nhếch mép lộ ra nụ cười đắc ý.
Lời nói vừa dứt, Trung Kiên nhanh như chớp mà xông tới đấm cho đối phương một đấm thẳng vào miệng. Chưa gì hết, Thanh Đạt đã văng xa mấy mét. Khóe môi còn là chảy ra một ít máu, trông hắn hiện tại lại có đôi phần thảm hại.
Nhìn về một màn trước mắt, Triệu Hoài không khỏi đau dùm. Mặt thì nhăn nhó, trông khó coi vô cùng. Cũng mai người b·ị t·hương không phải là hắn, không thì lại ảnh hưởng đến dung nhan của bản thân rồi.
- Nói mà không nghe, ngu thì c·hết chứ bệnh tật gì!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, giọng điệu chế giễu còn là không ít.
- Mẹ kiếp, ngươi ra tay đánh lén, có phải là đàn ông hay không vậy?- Thanh Đạt lúc này mới kịp định thần lại. Lớn tiếng mà chất vấn, nét mặt hậm hực không thôi.
- Ngươi cũng ra tay đánh lén người khác, giỏi giang mẹ gì mà nói!- Trung Kiên mạnh mẽ mà đáp, theo đó là một đòn đánh tới.
Thanh Đạt lao đi vệt máu trên miệng, ánh mắt liền trở nên nghiêm túc hơn. Ngay lập tức chặn lấy đòn đánh của đối thủ, lấy nhu khắc cương. Mượn lực trả lực, ra đòn đánh trả. Liền đem kẻ địch, đánh ra xa mấy mét.
Chưa kịp để đối phương định thần, Thanh Đạt lần này liền chủ động công kích. Chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đối thủ, dồn lực vào tay. Mạnh mẽ mà đánh ra một đòn, nhắm thẳng vào mặt của kẻ địch mà tới.
Mắt thấy đối phương dồn dập đánh đến, Trung Kiên cũng không chịu kém cạnh. Xoay người sang một bên tránh né, còn thuận tiện mà tung ra một cước phản đòn. Hắn ta không chút nhân nhượng, lấy ra mười phần thực lực mà đáp trả.
Thanh Đạt đưa tay bắt lấy chân đối thủ, mượn lực trả lực. Lợi dụng quán tính, trực tiếp ném văng đối phương ra xa. Chưa kịp để kẻ địch định thần, hắn ta nhanh như cắt mà xông đến. Một đấm uy lực kinh người cũng theo đó mà xuất kích.
Kẻ địch cũng không kém, ngay lập tức một đấm đáp trả. Hai bên giao nhau, dư chấn lan xa. Chỉ thấy Thanh Đạt cả người đều lùi lại về sau, cánh tay rỉ máu. Dáng vẻ lúc này, còn là có chút thảm bại.
- Mẹ nhà ngươi, đang chơi tay không lại lôi v·ũ k·hí ra đánh, làm vậy mà coi được hả?- Thanh Đạt lớn tiếng mà mắng mỏ, ánh mắt căm phẫn lộ rõ.
Mắt thấy Trung Kiên giờ đây, hai tay đều đeo nắm đấm gấu. Mỗi đòn đánh ra cũng vì lẽ đó mà uy lực đều trở nên mạnh mẽ bội phần. Một đấm, liền khiến cho đối thủ trở thành cái dáng vẻ hiện tại. Đau đớn, quằn quại lại không thể làm được gì.
- Ai cấm? Có luật nào giao không cho chơi v·ũ k·hí à? Có không? Có không? Anh mày thích chơi đấy, làm gì nhau nào?- Tới lượt Trung Kiên làm ra bộ mặt gợi đòn, thậm chí còn là buông ra không ít lời thách thức.
- Mẹ kiếp nhà ngươi! Hay lắm! Giỏi lắm! Nói cho ngươi biết, ngoài tên khốn họ Triệu đang cắn hạt dưa kia ra, ta chưa từng phải chịu thiệt trong tay ai như thế này. Hôm nay, ngươi khổ rồi!- Thanh Đạt trầm giọng mà nói, nét mặt liền trở nên lạnh lùng hơn. Còn Triệu Hoài thì mơ hồ cảm thấy, có điều chẳng lành sắp xảy ra.
Lời nói vừa dứt, Thanh Đạt theo đó đánh tới. Lần này, không chỉ mạnh mẽ mà tốc độ ra đòn còn là cực kì nhanh. Hắn ta chính là muốn, đem món nợ này triệt để trả sạch. Cũng như đòi lại thể diện cho bản thân.
Dưới lối đánh cuồng bạo đó, Trung Kiên cấp bậc mặc dù lớn hơn. Nhưng cũng chỉ có thể chịu sự lấn lướt của đối thủ. Thanh Đạt càng đánh càng hăng, ra đòn là càng trở nên mạnh hơn. Tình thế bây giờ, là hoàn toàn áp đảo một chiều.
Không thể để tình trạng như vậy kéo dài, Trung Kiên liền tụ khí vào tay. Chớp lấy thời cơ đối phương lộ ra sơ hở, lập tức ra đòn phản công. Nếu không còn tiếp tục b·ị đ·ánh như thế này, không sớm thì muộn cũng thua.
Nhưng đáng tiếc, Thanh Đạt lại nắm chặt lấy bàn tay ấy. Mượn lực xoay người, cánh tay của đối phương lập tức bị trật khớp. Sau đó là một tiếng kêu đầy đau đớn phát ra, đôi phần chói tai. Khuôn mặt của Trung Kiên giờ đây, không khỏi nhăn nhó vì đau.
Chớp lấy thời cơ này, Thanh Đạt liên tiếp ra đòn. Mười mấy cú đấm, cứ thế mà giáng thẳng vào ngực của kẻ địch. Một ngụm máu tươi, phun ra giữa trời. Tình cảnh của Trung Kiên hiện tại, quả thật là có chút thảm thương.
- Way, còn đánh nữa thì sẽ c·hết người đấy. Như vậy là quá đủ rồi!- Triệu Hoài tức thì chụp lấy cánh tay giơ cao của Thanh Đạt. Nghiêm giọng mà nói lời can ngăn, không thì mọi chuyện lại phiền phức.
Nghe được lời này, Thanh Đạt mới dừng tay lại. Ánh mắt hắn ta giờ đây, không khỏi sắc bén. Thái độ không chỉ lạnh lùng, mà còn là có chút doạ người. Khiến cho những người xung quanh đây, nhất thời đều c·hết chân tại chỗ.
- Được rồi, ngươi lui xuống đi. Mọi việc còn lại, đều giao cho ta!- Triệu Hoài nhỏ giọng mà nói, khuôn mặt cũng lạnh lùng không kém.
Đưa mắt nhìn tới Trung Kiên lúc này, dáng vẻ thê thảm không thôi. Vật vờ đến mức đáng thương, b·ị t·hương xem ra là cũng không nhẹ. Triệu Hoài thì thở dài từng hơi ngao ngán, không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến vậy.
- Không có thực lực thì ngậm mẹ mồm vào đi, nói chi cho chúng nó đánh. Ngu thì c·hết chứ bệnh tật gì, lần sau thì bỏ nghe chưa!- Triệu Hoài buông lời trách móc, cẩn thận mà dìu lấy Trung Kiên. Thái độ, còn là tỏa ra quan tâm không ít.
- Còn các ngươi nữa, đứng nhìn hoài đi. Không biết dìu lấy hắn ta đi chữa thương à? Muốn tên này c·hết hả gì?- Triệu Hoài nhìn sang đám người Học viện Ngự Quy, ra sức mà thúc giục.
Nghe được lời đó, bọn họ mới hồi thần trở lại. Ngay lập tức, hai người hai bên dìu lấy Trung Kiên. Gấp gáp mà đưa hắn ta rời đi, sợ rằng chậm trễ một chút liền có chuyện xấu xảy ra. Triệu Hoài cũng nhân cơ hội này mà lùi bước về sau hội họp với Thanh Đạt.
- Còn ngươi nữa, không phải nói là giao lưu lấy tí mồ hôi thôi sao? Va kiểu gì mà lấy cả tiết thế kia? Muốn c·hết chung cả lũ hay gì? Hazz, đi thôi, ở đây hết chuyện của hai người chúng ta rồi!- Triệu Hoài vốn dĩ muốn dùng Thanh Đạt làm bia đỡ đạn. Không ngờ tới đối phương vậy mà lại gây ra họa lớn không kém gì bản thân. Mắt thấy tình hình không ổn, liền tìm cách thoái lui.