Long Cơ Chiến Hồn

Chương 269: Nhật nguyệt luân phiên trận



Chương 269: Nhật nguyệt luân phiên trận

Sau khi Thanh Đạt đánh bại Trung Kiên, nhận thấy tình hình có phần không ổn. Triệu Hoài liền tìm cách chuồn đi, không thì hoạ lại sát thân. Nhưng mà mọi việc, nào đâu có đơn giản như vậy.

Nhân lúc mọi người không chú ý đến, hai người bọn họ bẽn lẽn mà lùi bước về sau. Mắt thấy thời cơ đã tới, liền xoay người bỏ chạy. Nào ngờ biến cố lúc này lại xuất hiện khiến cho tình hình càng là trở nên tồi tệ hơn.

Không biết từ bao giờ, hai người bọn họ đã bị bao vây bởi một đám con gái. Nhìn kĩ, đó lại là đám người do An Nhiên và Huỳnh Như dẫn đầu. Trên trán Triệu Hoài giờ đây, đã lấm tấm mồ hôi. Một nổi bất an, trào dâng trong lòng.

Hắn ta sớm đã biết, bọn họ là người của nơi này. Thông qua quần áo mà bản thân thấy được. Đồng phục của Học viện Ngự Quy, lấy màu vàng làm chủ đạo, trước ngực còn có kí hiệu một con Kim Quy. Bởi vì mỗi một học viện đều có kí hiệu của riêng mình, nên rất dễ dàng nhận ra.

Triệu Hoài đến nơi đây kiếm chuyện, vốn dĩ là muốn Thanh Đạt thay bản thân gánh lấy phần phẫn nộ đó. Không ngờ tới, tên này còn là gây ra phiền cho chính mình. Xem ra sự việc cho tới hiện tại, rắc rối lớn rồi đây.

- Người đông vui quá nhỉ? Không biết là có chuyện thế nhở?- Triệu Hoài cất tiếng, bộ dáng thì giả vờ như người vô tội. Những lúc như thế này, chỉ cần nụ cười rạng rỡ tràn đầy tự tin là được.

Sắc mặt của đám người kia giờ đây, ai nấy cũng đều một mặt khó chịu, phẫn nộ cũng tính là không ít. Thiếu điều như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta vậy. Ánh mắt căm thù đó, không chút dấu diếm.

- Haha, tên dâm tặc nhà ngươi nhanh như vậy đã để bọn ta gặp lại, đúng là ý trời mà. Người đâu, đánh hắn!- Thế là không cần nhiều lời, quần chiến cứ thế mà diễn ra.



Mở đầu, là Huỳnh Như cùng với An Nhiên xông đến. Hai người hai kiếm, không chỉ phối hợp nhịp nhàng, mà mỗi nhát chém xuất ra còn là vô cùng sắc bén. Theo sau đó, những người khác cũng bắt đầu ra tay.

Triệu Hoài, trung tâm cũng như khởi đầu của tất cả mọi chuyện. Đang vật vã mà tránh những đòn đánh nguy hiểm kia. Không thì trên người, lại xuất hiện nhiều thêm một v·ết t·hương. Dù sao chuyện này đối với hắn ta mà nói, cũng đã quá quen thuộc. Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng không lấy gì làm khó cả.

Sau khi nắm bắt được lối đánh của đám người bọn họ, Triệu Hoài chỉ cần nhịp nhàng bước chân, là có thể hoàn toàn uyển chuyển tránh né. Trong trận chiến này, đối phương không chút nào chiếm được cái gọi là ưu thế.

- Các ngươi chỉ có thế này thôi à? Khiến cho ta đây, thất vọng thật đấy!- Triệu Hoài vẫn là chứng nào tật nấy, trong tình huống này vẫn buông lời bỡn cợt cho được.

- Các vị thiên kiêu, chính hắn là người đến gây sự. Còn nói người của chúng ta là một đám đầu bỏ rẻ rách, đáng ghét vô cùng!- Một học viên của Học viện Ngự Quy bất ngờ lên tiếng, dáng vẻ mười phần bức xúc.

- Way, ta nói hồi nào? Ngươi nhét chữ vào mồm ta à? Tên khốn nạn kia!- Triệu Hoài cũng không kém, mạnh miệng mà đáp trả.

Càng làm như thế, chỉ càng tăng thêm sự phẫn nộ của đám người đó dành cho hắn ta. Mỗi đòn đánh ra, nộ khí không những tăng mạnh mà còn là chứa đựng uy lực vô song. Chỉ cần trúng phải một đòn, không trọng thương sắp c·hết thì cũng là ngáp ngáp mà thở.

Trước tình hình này, Triệu Hoài không chút nao núng. Vẫn là cách cũ, nhịp nhàng mà di chuyển. Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua trước mặt, chỉ thiếu một chút nữa thôi là dung nhan bị hủy. Hắn ta chỉ cần nhẹ bước chân, là có thể tránh khỏi trong gang tấc.



Cả đám người bọn họ, không ngừng vây công lấy kẻ địch. Lại không mảy may gây ra một chút v·ết t·hương nào cho hắn ta. Thậm chí, còn bị đối phương trêu ghẹo không ít. Ngọn lửa trong lòng, liền trào dâng không thôi.

- Học viện Ngự Quy, chỉ có thế này thôi sao? Đáng thất vọng thật đấy. Thảo nào lại tự nhận mình là một đám đầu bỏ rẻ rách!- Triệu Hoài tiếp tục buông lời trêu đùa, giọng điệu gợi đòn cũng không kém.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi nếu đã nói như vậy, thế thì chịu c·hết đi! Bày trận!- Huỳnh Như nghiêm giọng mà nói, ngữ điệu lạnh lùng không thôi.

Lời nói vừa dứt, những người xung quanh hắn ta liền phối hợp nhịp nhàng với nhau. Mười người, tạo thành hai vòng tròn lớn nhỏ. Trong năm ngoài năm, vị trí xen kẽ lẫn nhau. Khí tức của mỗi người giờ đây, đều trở nên lạ thường.

- Wa, các người có cần mặt mũi không đây? Cả đám cấp 3 cao cấp, đỉnh cao vậy mà lại bày trận với ta. Như vậy, cũng quá vô sỉ rồi đấy?- Nhìn về một màn trước mắt Triệu Hoài một mặt thờ ơ, nói lời chế giễu.

- Đối với tên dâm tặc như nhà ngươi mà nói, cần gì đến khoan dung, trực tiếp g·iết c·hết là được!- Huỳnh Như trầm giọng mà đáp, ánh mắt còn là có chút sắc lạnh.

- Hazz, người tốt như ta, sao lúc nào cũng bị hiểu lầm thế? Đúng là cuộc đời này, bất công quá mà!- Triệu Hoài thở dài một hơi, tâm tình thì đôi phần bất lực.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi đừng nhiều lời nữa. Chịu c·hết đi!- Huỳnh Như hét lớn, nộ khí càng là gia tăng thêm nhiều.



Nhật nguyệt luân phiên trận, là trận pháp vô cùng độc đáo của Học viện Ngự Quy. Kết cấu là tạo thành hai vòng tròn, trong ngoài xen kẽ lẫn nhau. Dựa vào tính chất t·ấn c·ông liên tiếp, vây hãm lấy đối thủ. Từ đó, không ngừng mài mòn kẻ địch cho tới c·hết.

Triệu Hoài, người đứng giữa trung tâm của trận pháp. Liên tục nhận lấy những đòn t·ấn c·ông của bọn họ. Hết năm người ở trong rồi tới năm người ở ngoài, lần lượt xuất kiếm. Ép cho hắn ta, dần dần rơi vào thế yếu, phải nghiêm mình chống đỡ.

Lần này, Triệu Hoài nghiêm túc thật rồi. Một kiếm chém tới, hắn ta liền xoay người né tránh. Kim thương bất ngờ xuất hiện, một đòn đánh trả. Đem v·ũ k·hí của đối thủ, trực tiếp đánh bay lên trời.

Nhân lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, liền xuất ra một thương nữa. Nhắm thẳng vào cô gái bên cạnh, mạnh mẽ mà đánh ra một đòn. Tốc độ không chỉ nhanh, mà còn là cực kì chớp nhoáng. Chỉ có như vậy, mới tạo ra cơ hội cho bản thân.

Một người b·ị đ·ánh lui, Triệu Hoài cũng nhân cơ hội này, tiếp tục phản công. Liên tiếp ra thương, cực lực phản kháng. Trong giây lát, đội hình đối phương liền có chút r·ối l·oạn. Không còn phối hợp nhịp nhàng như lúc ban đầu nữa.

- Đừng hoảng, tiếp tục vây công hắn!- Huỳnh Như hét lớn, cố gắng ổn định tình hình. Không thì còn tiếp tục kéo dài, thua thê thảm cũng không phải là không thể.

Nghe được lời đó, những người bọn họ cũng dần ổn định lại. Tay cầm chặt kiếm, liên tiếp ra đòn. Cùng nhau một lần nữa, ép cho Triệu Hoài không ngốc đầu lên nổi. Tình hình thay đổi, hắn ta hiện tại chật vật giữa vòng vây.

Đám người đó phối hợp uyển chuyển, công thủ toàn diện. Triệu Hoài chỉ mới khởi sắc, đã bị bọn họ vùi dập không thương tiếc. Ai nấy giờ đây, cũng đều ra sức mà đánh. Nào đâu cho hắn ta, bất kì cơ hội phản kháng.

Đối phương luân phiên t·ấn c·ông, từng kiếm từng kiếm bất ngờ chém tới. Trong nhất thời, Triệu Hoài liền rơi vào thế hạ phong, miễn cưỡng phòng thủ. Đưa mắt nhìn về xung quanh, chỉ cần lơ là một giây liền khó mà trở mình.

- Đánh gắt thế? Không cho người thở tí à?- Trong tình hình này, Triệu Hoài vẫn là có thể nói lời bông đùa. Mục đích chính là muốn làm r·ối l·oạn nhân tâm, tạo cho bản thân một cơ hội.