Long Cơ Chiến Hồn

Chương 270: Siêu Việt giả xuất hiện



Chương 270: Siêu Việt giả xuất hiện

Triệu Hoài dưới sự vây công của mười người con gái, khốn đốn vô cùng nhưng hắn ta lại không quên buông lời cợt nhả. Mặc dù như thế, tên đó lại đang chờ đợi thời cơ thích hợp, một đòn phản công chiếm lấy phần thắng.

Nhưng mỗi kiếm chém tới đều chứa đựng nguy hiểm khôn lường. Còn tiếp tục kéo dài, bản thân nhất định là người phải chịu thiệt thòi. Thêm vào đó là việc gây rối đã lâu, còn không mau kết thúc. Đợi người của đối phương kéo đến, thì nguy hiểm trùng trùng.

- Tên khốn kiếp kia, còn không mau chịu trói. Đợi chị em ta trừng phạt chán thì sẽ tha cho ngươi một mạng!- An Nhiên bất ngờ lên tiếng, lộ rõ sự đắc ý của bản thân.

- Đây, là các người ép ta đấy. Đừng có mà hối hận!- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc hơn.

- Người đâu, còn không mau hộ giá!- Đột nhiên hắn ta hét lớn, cầu viện đồng đội.

Đến khi nhìn về xung quanh, Thanh Đạt đã biến mất từ bao giờ. Nơi đây, chỉ còn mình Triệu Hoài là đứng giữa vòng vây của kẻ địch. Hắn ta lúc này, không khỏi cười khổ một phen. Tình hình hiện tại, xem ra là khó nhằn rồi đây.

- Sớm đã biết ngươi không tốt lành gì, nào ngờ tới chuyện bỏ rơi đồng đội cũng làm ra cho được. Đúng là khốn kiếp mà!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, ánh mắt không khỏi suy tư.



- Sao? Đồng đội của ngươi đâu, sao không kêu nữa đi? Kêu đi, bọn ta đang đợi đây này!- Huỳnh Như nói lời chế giễu, thậm chí còn là có chút khinh bỉ.

- Hừ, không cần đâu, đối phó với các cô, ta chỉ cần bàn tay này là đủ rồi!- Vừa nói hắn ta vừa bóp mở lòng bàn tay, nét mặt đê hèn thấy rõ. Trong đầu hắn ta giờ đây, đã mơ hồ xuất hiện cách thức để chiến thắng.

- Ngươi... Tên khốn!- Đám con gái hét lớn, tức giận là càng tăng thêm bội phần.

Lời nói vừa dứt, Nhật nguyệt luân phiên trận lại một lần nữa được thi triển. Liên tiếp kiếm chém tới, uy lực mạnh mẽ đến đáng sợ. Bọn họ lúc này, ai mà không muốn băm dằm hắn ta ra từng mảnh. Một là trả thù cho bản thân, hai là đòi lại thể diện cho học viện. Vì lí do nào đi chăng nữa, cũng nhất định phải đánh bại người trước mắt. Mới có thể hả được cơn giận trong lòng.

Còn Về Triệu Hoài hiện giờ, miễn cưỡng mà đánh. Mặc dù có chút yếu thế nhưng chỉ cần thời cơ tới, liền có thể thuận thế mà phản công. Ánh mắt cũng vì lẽ đó mà trở nên chăm chú quan sát cách thức di chuyển của bọn họ hơn, thái độ nghiêm túc thấy rõ.

Trong lúc đó, một kiếm đánh tới, xước qua mặt của hắn ta. Cũng mai là Triệu Hoài lùi người về sau, kịp thời tránh né. Không thì v·ết t·hương trên mặt không chỉ đơn giản như thế. Nhưng mà đổi lại, thời cơ hắn ta đợi cuối cùng cũng đến. Ngay lúc này, lập tức thi triển Bất khuất chi ngạo. Không chỉ cường hóa sức mạnh gấp bội phần, tốc độ còn là gia tăng không ít.

Xoay người, nhân lúc đối phương không kịp phản ứng. Cánh tay nhanh như chớp, đánh thẳng vào ngực của Huỳnh Như. Ai nấy cũng đều được phen ngỡ ngàng, đội hình ngay lập tức có chút khựng lại. Còn nét mặt của hắn ta, nham nhở không thôi. Đánh như thế nào mà khiến cho mọi người đứng yên bất động, thì chỉ có mấy người bọn họ mới biết được.

- Aaa... A!- Một tiếng hét thất thanh vang lên, dư âm vang xa. Khiến cho ai ai ở đó, đều điếc hết cả tai.



Theo sau tiếng hét ấy, là từng thương từng thương đánh tới. Khiến cho trận pháp của bọn họ tan vỡ trong phút chốc, ai nấy cũng đều bị trọng thương. Chỉ còn lại Huỳnh Như là đứng mặt đối mặt với hắn. Chứng kiến tất cả, trong lòng cô ta không khỏi phẫn nộ.

- Ta đã nói rồi, chỉ với một tay là đủ để đánh bại các ngươi. Thế nào, có đúng không?- Triệu Hoài nhẹ cười mỉm, khuôn mặt thì lộ rõ sự đắc ý của bản thân.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi...- Huỳnh Như lúc này đã tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, mười phần căm phẫn.

Cô ta giờ đây đã bất chấp tất cả mà xông lên t·ấn c·ông lấy hắn. Cơn giận trào dâng đỉnh điểm, khó mà giữ được sự bình tĩnh trong lòng. Còn về Triệu Hoài lúc này, nhịp nhàng tránh né, ung dung không thôi.

Thấy vậy, Triệu Hoài liền gạt chân của đối phương. Cô ta ngã khụy xuống, tư thế còn là có chút ủy khuất. Mặc dù chiến thắng đã nằm trong tầm tay, hắn ta lại cảm thấy tội lỗi đầy mình. Khung cảnh hiện tại, người người la liệt, tình cảnh thê lương vô cùng.

- Hazz, đánh ngươi ra nông nỗi này, ta đúng là không phải mà!- Triệu Hoài thở dài một hơi, rồi không thương tiếc mà đưa chân đạp ngã Huỳnh Như ra đất.



- Nằm xuống đi, cho bằng bạn bằng bè đồ chơi. Ai cũng nằm, có mình ngươi là ngồi. Làm vậy mà coi được à?- Triệu Hoài thờ ơ mà nói, sau đó thì xoay người rời đi.

Gây ra náo loạn như vậy, cũng đã đến lúc chuồn nhanh. Không thì đợi cứu viện của đối phương kéo tới, hắn muốn chạy cũng chạy không kịp. Vốn dĩ muốn kéo Thanh Đạt đến đây để gánh tội dùm. Không ngờ sự việc, lại ra nông nỗi này. Phiền phức chồng chéo phiền phức, xem ra là rắc rối lớn rồi đây.

Triệu Hoài muốn chạy, nào đâu có chuyện đơn giản như thế. Đến địa bàn của người ta gây hấn, còn đánh học viên của họ tàn tạ không ít. Không t·rừng t·rị hắn ta một phen thích đáng thì mặt mũi của Học viện Ngự Quy không phải mất sạch hay sao?

Chỉ vừa mới xoay người về sau, mắt thấy hai người bất thình lình xuất hiện. Một nam một nữ, tuổi tầm trung niên. Nguồn uy áp mà họ mang lại, Triệu Hoài trước đây đã từng cảm nhận qua. Không cần nghi ngờ gì nữa, hai người bọn họ chắc chắn chính là Siêu Việt giả. Lần này, e là lành ít dữ nhiều rồi.

- Thằng nhóc nhà ngươi từ đâu mà tới, lại dám đến đây gây sự? Chán sống rồi sao?- Đối phương vừa dứt lời, không gian nơi này bỗng nhiên áp bức không thôi.

- Wa, bọn họ đã b·ị t·hương như vậy rồi, ông còn dùng uy áp lên họ. Cũng quá ác độc rồi đấy!- Triệu Hoài nét mặt bình thản mà nói lời nhắc nhở. Dù sao cái gọi là uy áp, hắn ta cũng đã quá quen rồi.

Người đàn ông đưa mắt nhìn về xung quanh một lượt, ai nấy cũng đều là dáng vẻ khổ sở. Mới vội thu uy áp của bản thân lại, không thì bọn họ khó mà chịu được. Nét mặt tức giận đó, càng là biểu hiện rõ hơn bao giờ hết.

- Ngươi... Rốt cuộc là ai? Sao lại dám đến đây gây sự?- Lúc này, người phụ nữ kia mới lên tiếng. Một mặt hoài nghi lộ rõ, ánh mắt còn là có chút phẫn nộ.

- Ta á hả? Là học viên của Học viện Long Cơ, nghe nói ở đây là nơi cấm trại của học viên Ngự Quy. Liền đến đây để giao lưu học hỏi, gắn kết tình hữu nghị. Không ngờ tới chỉ là thử tài một chút, lại khiến cho hai Siêu Việt giả đích thân ra mặt. Ta, đúng là đáng trách mà!- Triệu Hoài cung kính mà đáp, nhưng khóe miệng thì lại lộ ra nụ cười đắc ý.

- Giao lưu học hỏi? Học hỏi cái kiểu gì mà học viên của ta, ai nấy cũng đều bị ngươi đánh như thế kia?- Người đàn ông lúc này, mặt đã tối sầm từ bao giờ.

- Giao lưu thì không tránh khỏi cọ sát. Thực lực bọn họ không bằng người nên mới thành ra như vậy, việc này nào đâu có thể trách ta được? Ta đã nương tay lắm rồi, không thì... Chậc chậc, đúng là không dám nghĩ tới mà!- Triệu Hoài hư tình giả ý làm ra dáng vẻ đường hoàng. Nhưng lời nói, lại chứa đầy sự khiêu khích.