Triệu Hoài sau khi đánh bại đám người đó, lại xuất hiện thêm hai Siêu Việt giả. Trước mặt đối phương, hắn ta bình tĩnh mà đối đáp. Hiện tại cần nhất chính là câu kéo thời gian, chờ đợi cứu viện. Không thì lần này, khó mà lành lặn trở về.
- Hay cho một câu thực lực không bằng người! Vậy ngươi nói xem, thực lực của ngươi có bằng ta hay không?- Chớp mắt, người đàn ông đã xuất hiện trước mặt hắn ta. Giọng điệu uy nghiêm, ánh mắt không khỏi lạnh lùng.
- Người ra tay, ta cũng không ngại. Chỉ là không biết, người có cần mặt mũi hay không mà thôi?- Đổi lại là Triệu Hoài thờ ơ mà đáp, bình tĩnh như không.
- Nếu không cần mặt mũi, ta sớm đã t·rừng t·rị ngươi rồi. Nào đâu có đứng đây, xàm ngôn với ngươi!- Đối phương trầm giọng lên tiếng, nét mặt đôi phần phẫn nộ.
- Vậy sao? Thế thì cũng mai cho ta rồi, nếu không thì lại no đòn!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, nhưng giọng điệu lại không kém phần thách thức.
- Nhưng mà ngươi đánh người của chúng ta ra nông nỗi này. Ta lại để ngươi đi dễ dàng như thế, thì còn gì là thể diện của bọn ra nữa. Ngươi nói xem, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào mới phải đây!- Người đàn ông nghiêm giọng mà nói, vẻ mặt còn là có chút thăng trầm hiếm thấy.
- Trừng phạt ta? Cái này đó à, cũng có nhiều người muốn lắm nhưng không phải là ai cũng làm được. Vậy thì phải thử xem, thực lực của các ngươi như thế nào cái đã. Chứ ta thấy cái điệu bộ này, khó lắm à nha!- Triệu Hoài nhẹ cười, thái độ còn là có chút khinh khi.
- Thế à? Vậy thì ta phải thử xem, thực lực của ngươi mạnh như thế nào mới được!- Lời nói vừa dứt, theo đó là uy áp ghì chặt lên người của hắn ta. Đối phương giờ đây, mặt đã tối sầm từ bao giờ.
Trước tình hình này, Triệu Hoài lại bình tĩnh như thường. Uy áp của Siêu Việt giả từ lâu đã không làm khó được bản thân. Trừ khi bọn họ thực sự ra tay, mới là điều đáng quan ngại. Không thì đấu võ mồm, hắn ta nào có sợ bất kì một ai.
- Thầy ơi, người ta sắp đánh học trò của thầy rồi đây này. Hóng chuyện như vậy là đủ rồi, còn không mau xuất hiện!- Triệu Hoài hét lớn một hơi, cầu cứu cứu viện.
Lời nói vừa dứt, theo đó là một bóng hình đứng chắn trước mặt hắn ta. Thầy Mạnh bất đắc dĩ mà hiện thân, nét mặt còn là có chút ngao ngán. Vì một phút hóng hớt, liền thay thằng học trò 'yêu dấu' gánh nạn.
( Mẹ nó, nghe đồn ở đây có đánh nhau nên mới đến đây xem sao. Không ngờ tới, lại là thằng nhóc này gây chuyện. Giờ còn bị nó kéo xuống nước, phen này lãnh đủ!) Thầy Mạnh buông lời mắng thầm, sắc mặt không khỏi khó coi.
- E hèm, bọn nhỏ chỉ là giao lưu với nhau một chút, người làm lớn như chúng ta cần gì xen vào. Cứ để bọn nó, thoả sức mà vui đùa với nhau đi!- Thầy Mạnh niềm nở cất tiếng, định lựa lời mà khuyên can.
- Vui đùa cái kiểu gì mà học viên của ta b·ị đ·ánh đến nông nỗi này? Ngươi không cho một lời giải thích thích đáng thì hôm nay đừng hòng dễ dàng rời khỏi nơi đây!- Đối phương nói lời chất vấn, giọng điệu còn là có chút tức giận.
- Tên khốn đó còn rình bọn em tắm nữa, thầy ơi!- Đám con gái hét lớn, b·iểu t·ình phẫn nộ không thôi.
Nghe được lời đó, thầy Mạnh liền trở nên hoang mang hơn bao giờ hết. Nét mặt kém đi thấy rõ, phen này gánh hoạ lớn rồi. Xử lí mà không khéo, bản thân lại mang hoạ vào người. Đúng là thằng học trò quỷ có khác, bất ngờ nối bất ngờ.
- Triệu Hoài à, em có làm hay không mà người ta nói vậy?- Thầy Mạnh nói nhỏ với hắn, b·iểu t·ình vẫn là hoang mang không ít.
- Thầy đoán xem, em nói đó là hiểu lầm. Thầy có tin không?- Triệu Hoài cười khổ không thành tiếng, miễn cưỡng mà đáp.
- Wa, cái thằng nhóc này, chuyện đốn mạt như vậy mà em cũng làm ra cho được. Còn gì là thuần phong mỹ tục, đạo đức con người. Còn có lần sau thì... Thì rủ thầy với. Ý lộn, lần sau thì bỏ nghe chưa!- Thầy Mạnh lỡ lời, khuôn mặt còn là có chút nham nhở. Nhưng ngay lập tức, lại trở về với dáng vẻ nghiêm trang.
- Đúng là thầy nào trò nấy mà. Hai tên khốn các ngươi, là đến đây để gây sự phải không?- Người đàn ông ánh mắt tràn đầy căm phẫn, nộ khí xung thiên.
- Đúng đấy thì sao, các ngươi làm gì thầy trò bọn ta nào?- Triệu Hoài hét lớn thách thức, ý đồ khiêu khích bọn họ.
- Thầy, em nghe lời thầy, đánh cho bọn họ tả tơi không ít. Sau đó, còn là sĩ nhục họ thậm tệ. Thấy em giỏi không hả?- Triệu Hoài nói nhỏ với thầy Mạnh, nhưng vừa đủ để đối phương nghe thấy. Hắn ta đây là cố ý làm như vậy, mục đích chính là muốn trả lại thù xưa. Cái thời, bản thân phải chịu thiệt thòi trong tay đối phương.
- Wa, ta dặn em như vậy hồi nào? Đây là vu khống đấy, em có biết không hả? Cái đồ c·hết tiệt này!- Thầy Mạnh một mặt hoảng loạn, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt hãnh diện của thằng học trò 'yêu dấu'.
- Vu khống hay không thì em không biết, nhưng cái hoạ này em biết ai là người gánh rồi đấy. Chào tạm biệt thầy, em về trước đây, thầy ở lại mạnh khỏe!- Nói rồi, Triệu Hoài nhanh chân mà chuồn. Để lại đây một đống lộn xộn do bản thân gây ra, phiền phức không nhỏ.
Mắt thấy Triệu Hoài rời đi, thầy Mạnh muốn ra tay bắt lại. Nào ngờ, hai Siêu Việt giả đối phương bất thình lình xuất hiện trước mặt. Hai người bọn họ giờ đây, một thân nộ khí. Bộ dáng như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
- Chúng ta có gì thì từ từ mà nói, sao lại nóng tính thế kia? Ta nói là ta vô tội, các ngươi có tin không?- Thầy Mạnh gượng cười mà nói, trên trán thì lấm tấm mồ hôi.
Đang lúc bầu không khí căng thẳng, thì Gia Kiệt bất ngờ xuất hiện. Từ trên trời đáp xuống, nhẹ nhàng tiếp đất. Dáng người tiêu sái, nét mặt ngời ngời. Ai nấy nhìn về một màn này, không khỏi hoang mang trong lòng.
- Là tên nào gây rối, mau bước ra đây cho ta!- Gia Kiệt hét lớn đầy khí thế, nào đâu có để ý tới tình hình xung quanh căng thẳng ra sao.
- Em, từ nãy cho tới giờ, rốt cuộc là ở đâu thế? Cái thằng mạnh nhất khóa thì lại biến mất tiêu, để cho người ta đánh người của mình ra nông nỗi này. Mặt mũi của học viện vì em mà mất hơn phân nửa rồi đấy!- Người đàn ông nói lời quở trách, sắc mặt không vui lộ rõ.
- Em đó hả? Tự nhiên b·ị đ·au bụng, giải quyết có hơi lâu một chút. Sao mà giải tán nhanh thế? Người đâu?- Gia Kiệt nhỏ giọng mà nói, b·iểu t·ình còn là có chút e thẹn.
- Người? Hừ hừ, họ đánh xong thì đi rồi, còn phải đợi em nữa à? Có cần thầy đây thỉnh người ta đến, đè đầu cưỡi cổ chúng ta một lượt nữa hay không?- Người đàn ông trầm giọng lên tiếng, lời nói không kém phần sắc bén.
- Không cần đâu, bây giờ em ngay lập tức tìm tên đó báo thù cho mọi người!- Nói rồi, Gia Kiệt nhanh chóng rời đi.
- Còn ngươi nữa, hôm nay đừng hòng yên ổn mà rời khỏi nơi đây!- Hai Siêu Việt giả đưa mắt nhìn tới đối phương, thầy Mạnh đã biến mất từ bao giờ. Tranh thủ lúc bọn họ không để ý, thầy ấy đã âm thầm chuồn đi. Không thì, bản thân phen này lại khổ.
Trong lúc bọn họ tức giận khôn nguôi, Gia Kiệt lại hối hả mà chạy về: 'Cho em hỏi tí, đối phương rốt cuộc là ai thế?'
- Hôm nay mấy người các ngươi, đây là cố ý chọc tức ta đấy à?- Người đàn ông nộ khí dâng trào cực điểm, mười phần phẫn uất. Một màn đối đáp với Triệu Hoài còn chưa đủ, bọn họ phía sau lại còn bồi thêm mấy nhát dao. Không bực mới là lạ ấy.