Long Cơ Chiến Hồn

Chương 272: Lỗi của ai?



Chương 272: Lỗi của ai?

Triệu Hoài, Thanh Đạt hai cái tên đó sau khi gây ra náo loạn ở Học viện Ngự Quy liền nhanh chân mà chuồn. Tất nhiên sẽ không tránh khỏi sự báo thù của bọn họ. Ngay lập tức, Gia Kiệt dẫn đầu một đám người đi đến Học viện Long Cơ, đòi lại cho bản thân một cái công bằng.

- Là hai tên khốn nào đánh người của chúng ta, mau bước ra đây!- Gia Kiệt lớn tiếng mà hét, khí thế ngập tràn.

Nơi mà hắn ta tìm đến thì đúng là chỗ cấm trại của Học viện Long Cơ, mỗi tội là sai lớp. Thay vì lớp C thì Gia Kiệt lại kéo quân đến lớp A, hùng hùng hổ hổ mà hét lớn thị uy. Đám người bọn họ giờ đây, ai nấy cũng đều là tràn đầy phẫn nộ.

- Wa, chuyện gì thế?- Nhìn về một màn này, Trần Khánh không khỏi hoang mang trong lòng.

Nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, Văn Thành và những người khác cùng nhau xuất hiện. Mắt thấy, đối phương nhiều người vây quanh nơi đây. Dáng vẻ còn là có chút dữ tợn, cảnh tượng thì huyên náo không thôi.

- Gia Kiệt thiên kiêu, không cần nhiều lời với bọn chúng đâu. Trực tiếp đánh đi! Hai cái khốn kia cũng như vậy, đánh người của chúng ta còn hơn cả cái mềm rách. Đáng ghét vô cùng!- Một học viên của Học viện Ngự Quy lên tiếng, giọng điệu mười phần bức xúc.

- Không được, đối phương có thể làm xằng nhưng chúng ta không thể làm bậy. Oan có đầu, nợ có chủ. Người nào làm thì người đó chịu. Chúng ta nhất định phải tìm ra hai tên đó, dạy cho bọn họ bài học thích đáng mới phải. Hiểu không?- Gia Kiệt từ tốn mà nói, một thân đạo mạo nghiêm trang.

- Đạo lí hay đấy! Nhưng mà không kịp nữa rồi, những người khác sớm đã lao lên. Có ai nghe ngươi nói đâu, ở đây làm màu quái gì!- Đây là cách mà học viên Ngự Quy 'tôn trọng' Gia Kiệt, thiên kiêu của bọn họ.

Gia Kiệt nhìn về xung quanh bản thân, lại không thấy bóng dáng một ai. Bởi vì đám đông sớm đã chịu không nổi nữa, trực tiếp xông lên mà hỗn chiến với đối phương. Ai nấy, khí thế cũng đều hừng hực như lửa ban trưa. Tự tin khiêu chiến, không chút kiên dè.

Đây là hệ lụy mà Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt để lại. Hai người bọn họ, chà đạp tôn nghiêm của người khác. Buông lời sỉ nhục thậm tệ, khiến cho người người đều uất hận không thôi. Mới dẫn đến tình trạng b·ạo l·oạn như hiện tại xảy ra.

Khung cảnh trước mắt giờ đây, là một trận xô xát với quy mô lớn được diễn ra. Người của Học viện Ngự Quy hung hãn danh tới, trả lại tủi nhục mà bản thân đã chịu. Người của Học viện Long Cơ cũng không kém, mạnh mẽ mà đối chiến. Hai bên cứ thế mà dằn co với nhau, hỗn loạn không ít.

- Dừng tay lại! Các ngươi đây là không xem ta ra gì à?- Gia Kiệt hét lớn đầy uy thế, dáng vẻ thì mười phần nghiêm túc.

Lời nói vừa dứt, hắn ta liền đánh ra một chưởng khí vào trung tâm của trận chiến. Khiến cho ai nấy chứng kiến, đều được phen kinh ngạc không thôi. Thể diện, không phải là thứ người ta cho mà là bản thân tự mình giành lấy. Gia Kiệt, chính là như vậy.

- Nội khí ngoại xuất? Cấp 4? Sao lại có cấp 4 xuất hiện tại đây?- Văn Thành ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên, chân mày không khỏi nhíu lại.

- Sao cứ phải ép ta dùng biện pháp mạnh các ngươi mới nghe thế? Lỗ tay cây à? Hay là ta không ra tay, các ngươi lại quên mất ta đang tồn tại ở đây?- Gia Kiệt trầm giọng mà quở trách người của mình, ánh mắt còn là mười phần nghiêm nghị.

Nhất thời doạ cho đám người bọn họ không dám làm ra bất kì hành động thái quá nào nữa. Tình hình hiện tại, mới có thể yên ổn một chút. Ai nấy lúc này, cũng đều sinh ra một tia sợ hãi đối với Gia Kiệt.

- Ta đến đây chỉ là muốn tìm hai kẻ gây sự, khiêu khích đối với Học viện Ngự Quy. Sự tình này chỉ là do đồng học của ta quá bức xúc nên mới làm ra hành vi nông nỗi này. Mong các ngươi bỏ qua sai lầm vừa mới phạm phải, ta thay mặt bọn họ cảm kích vô cùng! Cũng mong các ngươi, giao hai tên khốn kia ra. Để bọn ta, xả cơn hận trong lòng!- Gia Kiệt điềm đạm mà nói, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự kiên quyết.

- Lí nào lại vậy? Đánh người của chúng ta cho đã chỉ có một câu xin lỗi lại muốn bọn ta bỏ qua. Các ngươi nằm mơ đi!- Trần Khánh hùng hổ mà nói, tâm tình khó mà giữ được bình tĩnh.

- Khoan đã, hai tên khốn mà các ngươi nói là sao? Có thể kể rõ đầu đuôi câu chuyện được không?- Văn Thành lúc này mới bất ngờ lên tiếng, b·iểu t·ình còn là có chút nghi hoặc. Hắn ta mơ hồ đã cảm nhận được, người mà bọn họ nói tới là ai. Ngoại trừ Triệu Hoài ra, thì không ai trồng khoai đất này cả. Bản thân cũng đã từng, chịu thiệt trong tay tên đó cũng không ít.

- Sự tình là như thế này: Đám người bọn ta đang nghỉ ngơi thì không biết từ đâu xuất hiện hai cái thằng láo cá cứ lảng vảng bên khu vực cấm trại của bọn ta. Thấy có điềm khả nghi, bọn ta liền chăm chú quan sát bọn họ, cất tiếng dò hỏi: 'Các ngươi là ai vậy? Sao lại xuất hiện tại đây?' Nào ngờ, hắn ta lại mạnh miệng mà thách thức: 'Chuyện nhà ngươi à? Quan tâm nhiều thế làm gì? Ta thích đi đâu, ngươi quản được sao?' Nghe được lời thách thức ấy, ngay lập tức chúng ta bao vây bọn họ lại. Hai cái tên đó không chịu thôi, còn là tiếp tục khiêu khích: 'Muốn đánh à? Các ngươi không đủ trình đâu, mấy con gà công nghiệp này. Tốt nhất là nên biết thân biết phận một chút đi!' Chúng ta nhịn không được, nên mới ra tay. Kết quả cuối cùng, lại là thua thảm bại. Chỉ tại... Chỉ tại...- Thế là một người trong Học viện Ngự Quy đứng ra, kể lại đầu đuôi sự việc. Miêu tả quá trình cực kì chi tiết. Thông qua lời kể, có thế thấy sự căm phẫn của bọn họ dành cho đối phương. Nhưng đến cuối lời, liền có chút khựng lại, khó mà nói rõ tiếp được.

- Chúng ta ra tay đánh người trước à?- Gia Kiệt nhíu mày, vẻ mặt có phần khó hiểu.

- Là bọn họ khiêu khích chúng ta trước, đó rõ ràng là cố ý kiếm chuyện mà!- Học viên bình thường đáp lời, biểu cảm tức giận lộ rõ.

- E hèm, cho ta nói một lời!- Văn Thành thoạt nhiên lên tiếng, xen ngang vào cuộc trò chuyện của bọn họ.

- Hai cái tên kia thực sự là không đúng, làm như vậy rõ ràng là muốn khiêu khích các ngươi, đánh là phải. Như vậy đi, bây giờ ta sẽ dẫn đường đưa các ngươi đến nơi ở của họ. Đến lúc ấy, tha hồ mà báo thù, muốn làm gì thì làm!- Nói rồi, Văn Thành vui vẻ cất bước rời đi. Trên khóe miệng, còn là xuất hiện nụ cười gian tà. Hắn ta muốn thông qua việc này, triệt để trả thù Triệu Hoài. Thù mới hận cũ, đều cho đối phương một lần hưởng đủ.

Đám người của Học viện Ngự Quy thấy vậy, tâm tình không khỏi khó hiểu. Dáng vẻ đôi phần lưỡng lự, sợ rằng đối phương tiếp tục giở trò ám toán bản thân. Chịu thiệt trong tay Triệu Hoài vẫn còn đó, khiến cho họ nhất thời sinh ra hoảng sợ.

- Thiên kiêu, chúng ta có đi hay không?- Một học viên bình thường cất tiếng, vẫn là nét mặt lo lắng đó.

- Đi, tại sao lại không? Ta thật sự muốn biết, hai tên đó là ai lại dám cả gan đến vậy? Còn nữa, đợi ta giải quyết chuyện này xong thì sẽ giải quyết đến các ngươi. Đừng tưởng rằng bản thân là học viên của Học viện Ngự Quy là muốn làm gì thì làm!- Gia Kiệt trầm giọng mà nói, ánh mắt mơ hồ còn có một tia lạnh lùng nhưng không kém phần háo hức.