Có được sự dẫn đường của Văn Thành, đám người của Học viện Ngự Quy không mất bao lâu là tới nơi cấm trại của lớp C. Ai nấy cũng đều hừng hực khí thế, chờ đợi cái khoảnh khắc báo thù này đã lâu.
- Triệu Hoài, có người tìm ngươi này? Ra đây mà tiếp!- Văn Thành hét lớn, cố tình gây ra động tĩnh thật lớn.
Đáp lại bọn họ là không một lời hồi âm, bầu không khí thoáng chốc rơi vào yên tĩnh. Đám người của Học viện Ngự Quy chăm chú mà quan sát, người người đều là nộ khí quanh thân. Mắt thấy không ai xuất hiện, bọn họ lại càng là nôn nóng bội phần.
- Người mà ngươi nói, sao lại không thấy đâu? Lẽ nào, ngươi muốn lừa bọn ta à?- Một học viên Ngự Quy mất bình tĩnh mà nói, nét mặt còn là tràn đầy phẫn nộ.
- Ngươi thấy có kẻ nào gây sự xong lại lú đầu ra cho chúng đánh hay không? Ngu gì ngu thấy sợ vậy? Thảo nào cả đám, lại bị hắn ta hành ra bộ dạng này!- Văn Thành nói lời mỉa mai, ánh mắt còn là lộ ra một tia khinh thường.
- Ngươi... Là người do tên đó phái tới để chọc tức bọn ta phải không?- Đối phương giọng điệu giận dữ, tâm tình không khỏi bức xúc.
- Không nói với các ngươi nữa. Vị trí của hắn, ta đã dẫn các ngươi đến rồi. Chuyện còn lại ở phía sau, tự mình lo liệu lấy đi. Ta không liên quan!- Nói rồi, Văn Thành xoay người rời đi, không chút bận tâm.
- Ngươi đứng lại đó cho ta, muốn đi đâu có dễ đến thế!- Đối phương muốn ra tay với Văn Thành nhưng lại bị Gia Kiệt ngăn cản.
- Được rồi, các ngươi bớt gây sự lại một chút đi. Đó, không phải là chuyện mà chúng ta cần quan tâm tới. Việc cần làm trước mắt, chính là đối phó với kẻ đã đánh người của chúng ta. Chứ không phải là lao vào ba cái chuyện không đâu. Nghe hiểu chưa!- Gia Kiệt lớn tiếng mà nói, nét mặt nghiêm trang không thôi.
Hắn ta nhìn về xung quanh một lượt, mắt thấy một cô gái trong trẻo bước tới, Diệp Ninh. Nàng ấy nhìn chằm chằm về bọn họ, xem xem đối phương rốt cuộc là ai. Nộ khí đằng đằng thế kia, ắt hẳn cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
- Các ngươi là ai thế? Tìm Triệu Hoài, anh ấy làm gì?- Gia Kiệt chưa kịp mở lời, Diệp Ninh đã nhanh nhảo nói trước.
- Bạn học này, bọn ta tìm hắn tất nhiên là có việc cần bàn. Làm phiền truyền lời, Gia Kiệt của Học viện Ngự Quy cần gặp!- Gia Kiệt từ tốn mà nói, một thân khách khí.
- Anh ấy hiện tại không có đây, các ngươi e là không có duyên gặp mặt rồi!- Diệp Ninh đáp lời, nét mặt bình thản như thường.
- Các người rõ ràng là giấu hắn ta đi rồi, còn không mau giao tên khốn đó ra đây!- Một học viên Ngự Quy bất ngờ lên tiếng, giọng điệu còn là có chút lớn lối.
- Wa, ngươi là ai thế? Sao lại dám hét lớn trước mặt ta? Còn nữa, lại dám vô lễ với Triệu Hoài anh ấy như vậy? Ngươi mới là tên khốn ấy!- Diệp Ninh mạnh mẽ đáp trả, thần tượng của bản thân nào đâu cho ai xúc phạm.
- Ta thấy cô là muốn bao che cho hắn thì có. Đừng ép bọn ta phải dùng biện pháp mạnh, khôn hồn thì mau giao người ra đây!- Đối phương tiếp tục lớn tiếng, phách lối không ít.
- Way, đấy là con gái đấy, ngươi cũng muốn đánh?- Gia Kiệt nhíu mày, cất tiếng khuyên can.
- Ăn thua gì! Huỳnh Như, An Nhiên tiểu thư bọn họ và mấy đứa con gái bên chúng ta bị hai cái tên khốn đó đánh đến mức tơi tả. Còn gì là hoa là ngọc nữa, không trả đũa một chút thì sao mà thay họ báo thù cho được. Đây là lấy đạo của người trả lại cho người, yên tâm đi không sao đâu mà sợ!- Học viên này đáp lời, b·iểu t·ình không khỏi xấu xa.
- Dựa vào mấy tên các ngươi, cũng muốn làm khó làm dễ ta. Nằm mơ đi!- Lúc mà Diệp Ninh cất tiếng, là một thân khí chất ngời ngời, không chút sợ hãi.
- Tự tìm đường c·hết thì đừng trách ta ra tay độc ác đấy!- Nói rồi, đối phương trực tiếp động thủ.
Nào ngờ, chưa kịp đến gần Diệp Ninh thì đã trực tiếp b·ị đ·ánh lùi về sau. Bóng hình quen thuộc xuất hiện, Trung. Có hắn ta ở đây, cho dù bất kể là ai. Cũng khó có thể, gây ra tổn thương đối với nàng.
- Sao? Ai mới là kẻ không biết sống c·hết? Ngươi tại đây, ngay lập tức hướng Triệu Hoài anh ấy xin lỗi. Nếu không đừng trách người của ta ra tay không biết nặng nhẹ!- Diệp Ninh nghiêm giọng mà nói, thái độ bức người không thôi.
- Muốn ta xin lỗi tên khốn kiếp đó, chỉ dựa vào tên này. Ngươi nằm mơ đi!- Tên đó hét lớn, không chịu khuất phục.
- Đánh!- Diệp Ninh lên tiếng, Trung ngay lập tức ra tay.
Đối phương thực lực cũng không kém, nhưng khó lòng mà so được với Trung. Không mất bao lâu, đã bị hắn ta đánh bại. Bộ dáng hiện tại của tên đó, không tránh khỏi tình trạng thảm thương.
Trước khi Trung kịp tung ra đòn kết liễu, Gia Kiệt đã ra tay. Từ xa đánh tới một chưởng khí, ép cho hắn ta phải lùi người về sau. Cứu lấy đồng học một bàn thua trông thấy, không thì lại tiếp tục là một màn mất mặt.
- Ngươi đây là muốn dựa vào sức mạnh một người mà chống đối lại bọn ta hay sao? Vì một người như thế, có đáng hay không?- Gia Kiệt giọng điệu âm trầm, ánh mắt không khỏi sắc bén.
Lời nói vừa dứt, những người còn lại của Học viện Ngự Quy đều khí thế hùng hổ mà tiến tới một bước. Mắt thấy tình hình có phần không ổn, bản thân khó lòng chống cự, lấy ít địch nhiều. Trung liền lùi về sau mấy bước, tùy thời rút lui.
- Xin lỗi tiểu thư, thuộc hạ chỉ có thể bảo vệ người. Tên đó, hoạ này tự mình gánh lấy đi!- Nói rồi, chưa kịp để cho Diệp Ninh phản ứng, Trung nhanh như chớp mà bế nàng ta rời đi.
- Thả ta ra, ngươi...- Tiếng hét vang vọng, nhưng cô ta cũng chẳng thể làm được gì.
Cuối cùng cũng có thể giải quyết được hai cái phiền phức đó. Gia Kiệt thở dài một hơi, cả người mệt mỏi không ít. Kẻ địch mạnh hay không thì không biết nhưng đồng đội toàn là hàng cực phẩm báo thù. Khiến cho hắn ta, ngao ngán không thôi. Lần này mà không khéo, thì lại mang nhục vào người.
- Các ngươi đấy, không có lệnh của ta thì không được hành động. Dù sao nơi đây cũng là địa bàn của người khác, chúng ta nhất định phải cẩn thận!- Gia Kiệt từ tốn mà nói, cố gắng giữ lấy đội hình ổn định nhất có thể.
- Anh em còn chờ gì nữa, xông lên! Triệu Hoài cái tên khốn đó, nhất định đang lẩn trốn trong kia. Chúng ta, mau lùng sục bắt lấy hắn!
Chưa kịp để cho Gia Kiệt hiểu rõ tình hình, đám người phía sau đã hùng hổ xông lên. Ai nấy, cũng đều muốn trút ra nổi niềm phẫn nộ của bản thân. Khiến cho hắn ta nhất thời ngơ ngác, khó mà bắt kịp sự tình đang diễn ra.
- Làm việc thiếu suy nghĩ như thế này, thảo nào lại bị người ta đánh. Đánh cũng không uổng mà!- Gia Kiệt buông lời cảm thán, vẻ mặt còn là có chút suy ngẫm.
Bỗng nhiên, một thân ảnh chớp nhoáng xuất hiện trước mặt họ, Nhược Tuyết. Cảm giác mà nàng ta mang đến là đôi phần lạnh lùng hòa quyện với sự nhẹ nhàng tinh tế nhưng không kém phần yêu kiều. Khiến cho Gia Kiệt nhất thời nhìn đến ngây ngốc, ánh mắt không dời.
- Các ngươi là ai? Lại dám đến đây để gây sự? Thật sự là muốn c·hết à?- Nhược Tuyết nhẹ giọng mà cất tiếng, nhưng thái độ lại cực kì kiên quyết. Có nàng ta ở đây, nào đâu có dễ cho người khác làm càn.