Đám người Học viện Ngự Quy muốn tiến hành lùng sục nơi đây, nào ngờ lại có một người nữa xuất hiện. Khiến cho họ nhất thời không biết phải làm sao, khựng lại một nhịp. Cả đám bọn họ giờ đây đều bị khí tức của đối phương làm cho hoảng loạn, lại không một ai dám xông lên.
- Cô... Là ai? Có quan hệ gì tới Triệu Hoài, mà đòi xen vào chuyện này. Mau tránh ra, để bọn ta còn bắt hắn!- Một người lớn tiếng, giọng điệu còn là có chút hống hách.
- Ta là học viên của Học viện Long Cơ, tất nhiên sẽ không để cho ngươi tự tiện làm loạn ở đây. Các ngươi tốt nhất là nên lui xuống, tránh cho đao kiếm vô tình!- Nhược Tuyết mạnh mẽ đáp trả, khí tức càng là dọa người.
Học viên Ngự Quy mơ hồ cảm thấy một làn khí lạnh lẽo quanh đây. Bọn họ nhất thời không sao hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết người trước mắt, khó mà động vào cho được. Ai nấy, cũng đều bất giác mà lùi về sau mấy bước.
- Sợ đếch gì? Chúng ta có Gia Kiệt thiên kiêu ở đây, còn cần phải sợ cô ta sao? Nhất định là bọn họ bao che cho nhau rồi, lên!- Tên b·ị đ·ánh ban nãy hùng hổ mà hét lớn, càng là cổ vũ tinh thần cho đám đông.
- Đúng vậy, đúng vậy! Có Gia Kiệt thiên kiêu ở đây, chúng ta cần gì phải sợ!- Nghe được lời đó, bọn họ bắt đầu hùa theo.
- Wa, các ngươi đánh người ta thì thôi đi, lại lôi tên của ta vào. Như vậy, cũng quá thiếu đạo đức rồi đấy!- Gia Kiệt một bên buông lời cảm thán, biểu cảm hoang mang không thôi.
Thực sự có mấy tên không biết sợ là gì, nghe được lời kích đểu đó thì trực tiếp lao lên. Vây lấy đối phương, chưa kịp để nàng ta phản ứng đã ra tay t·ấn c·ông. Mắt thấy là bọn họ, từng người từng người đều b·ị đ·ánh bay.
Trên tay Nhược Tuyết giờ đây, chính là một cái lưỡi hái hình bán nguyệt. Toàn thân màu đen, mơ hồ phản phất ánh lam. Lưỡi hái không chỉ sắc bén mà còn là mang đến cho người khác cái cảm giác lạnh lẽo khó mà diễn tả thành lời.
Chỉ với một chiêu, đã hoàn toàn đem kẻ địch đánh lùi về sau. Ai nấy nhìn về một màn này, đều bị dọa sợ không ít. Không ngờ tới còn có một thiên kiêu nữa tại đây. Xem ra muốn bắt được Triệu Hoài, còn khó hơn họ tưởng rất nhiều.
- Còn có ai, muốn làm loạn ở đây nữa không?- Nhược Tuyết tay cầm chặt v·ũ k·hí, lạnh giọng mà nói.
- Không cần phải sợ, đối phương chỉ có một người, chúng ta thì lại đông. Lẽ nào, còn không đánh được sao? Lên đi, mặt mũi của học viện đều cần phải đòi lại đấy. Hơn nữa, còn có Gia Kiệt thiên kiêu phía sau hỗ trợ, các ngươi không cần phải lo. Lên hết đi!- Tên đó cứ không ngừng lên tiếng, thúc giục mọi người ra tay.
Giữa các học viện, luôn tồn tại cái gọi là âm thầm tranh đấu. Ra tay, không phải là không thể. Chỉ có điều lần này, bọn họ lại quá khoa trương. Làm ra động tĩnh lớn như vậy, thật sự là không nể nang gì nhau.
Lời nói vừa dứt, hơn mười người lao đến. Nhược Tuyết lúc này, đã không còn nương tay nữa. Một đòn quét ngang, đem bọn họ trực tiếp đánh tan. Hai bên cứ thế mà diễn ra giao chiến, tình thế rơi vào hỗn loạn.
Phía không xa, ở một nơi có thể quan sát tất cả. Có hai bóng hình đang cắn hạt dưa buôn chuyện với nhau. Và cũng chính hai kẻ này là thủ phạm của vụ hỗn chiến đằng kia. Gây họa xong lại để cho người khác gánh, bảo sao sống không thảnh thơi.
- Ngươi nói xem, khung cảnh đằng đó cũng đặc sắc quá nhỉ?- Thanh Đạt mở lời, ánh mắt thì chăm chú không thôi.
- Đặc sắc cái đầu nhà ngươi? Ăn lẹ đi còn xuống dưới đánh, nàng ấy mà có chuyện gì thì ta đều tính lên hết người nhà ngươi đấy!- Triệu Hoài hung hăng mà cất tiếng, nét mặt còn là đôi phần thương xót.
- Wa, ngươi nói giỏi như vậy? Sao không đánh đi, còn kêu ta làm gì?- Thanh Đạt đáp lời, thái độ không khỏi khinh khi.
- Hừ hừ, đợi ta đánh ngươi một trận thừa sống thiếu c·hết rồi xuống đó cũng không muộn. Đừng tưởng rằng đánh bại cái tên kia, là có thể diễu võ dương oai với ta đấy. Tiện thể đem vụ việc ngươi bỏ rơi ta gộp chung vào luôn mà đánh!- Vừa nói Triệu Hoài vừa săn tay áo, bộ dạng còn dữ tợn không ít.
- Way, có cần phải làm như vậy không, ta đi là được chứ gì?- Mắt thấy tình hình không ổn, Thanh Đạt liền nhanh chân muốn chuồn.
- Khoan đã, giờ thì chưa được, đợi một chút nữa đi!- Triệu Hoài lên tiếng ngăn cản, dáng vẻ thì bình tĩnh không thôi.
- Wa, tên khốn nhà ngươi lại muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân à? Thảo nào, lại bày ra nhiều trò đến thế!- Thanh Đạt hai mắt phát sáng, miệng cười đắc ý, tự cho mình là người thông minh.
- Anh hùng cứu mỹ nhân cái đầu nhà ngươi ấy! Ta đây là có vụn ý khác, ngươi không hiểu được đâu!- Triệu Hoài giả vờ thần bí, tâm tình vẫn là có chút khó nói.
Nghe được lời đó, Thanh Đạt không khỏi nhíu mày. Lại nhìn về biểu cảm của đối phương, hắn ta càng là khó hiểu. Còn về phần Triệu Hoài lúc này, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa. Nét mặt, còn là hài lòng không ít.
- Triệu Hoài, ngươi thúc ép bọn họ như thế, có phải là rất quá đáng hay không?- DG bất ngờ lên tiếng, giọng điệu thì đôi phần lo lắng.
- Quá đáng? Thực lực chỉ hơn người một chút, bọn họ lại tự cho mình là tài giỏi. Ta mà không chèn ép thì họ lại không biết mình là ai đấy! Không có sự ganh đua, thì sẽ không có sự tiến bộ. Thời đại này cần những thiên tài chân chính tiếp quản, chứ không phải là mấy tên tự phụ. DG, ngươi hiểu không?- Triệu Hoài b·iểu t·ình bình thản, nhưng ánh mắt hiện tại lại sắc lạnh hơn bao giờ hết.
Trở lại trận chiến bên này, Nhược Tuyết cực lực đối chiến với bọn họ. Đối phương dù sao người đông thế mạnh, thực lực từng người cũng không kém. Cô ta nhất thời, vẫn là có chút khó đối phó.
Trong giây phút nguy nan, bỗng nhiên hai thanh kiếm xuất hiện. Hướng thẳng vào người của học viên Ngự Quy mà tới, trực tiếp đánh lùi kẻ địch. Nhằm giải vây cho Nhược Tuyết trước tình trạng yếu thế này.
Theo đó là hai bóng hình xuất hiện, khí chất không kém. Bích Hạ cùng với Liên Hoa hai tay hai kiếm, đứng hai bên của Nhược Tuyết, yểm trợ cho nàng ta. Ba người bọn họ, cùng nhau đối chiến.
- Các ngươi dám gây sự ở đây, đúng là tìm c·hết mà!- Bích Hạ cất tiếng, b·iểu t·ình bức xúc không thôi.
- Nhược Tuyết, cô không sao chứ?- Liên Hoa hướng đối phương mà nói, nét mặt quan tâm không ít.
- Không sao, chỉ là bọn họ có chút khó đối phó mà thôi!- Nhược Tuyết nhẹ mỉm cười, nhỏ giọng mà đáp.
- Tên khốn Triệu Hoài đó lại gây chuyện nữa à? Hắn thì hay rồi, c·hết ở chỗ nào không biết. Để lại đống phiền phức này cho chúng ta gánh lấy. Khốn nạn, khốn kiếp, khốn... Khốn...- Bích Hạ buông lời mắng mỏ, tức giận càng là phần nhiều.
- Được rồi, Bích Hạ đừng mắng nữa, chừa sức lực lại đối phó với họ thì hơn!- Nhược Tuyết nói lời khuyên can, vẻ mặt còn là có chút lo lắng.
- Cậu đấy lần nào cũng vậy. Cái tên khốn kiếp Triệu Hoài đó, không biết có gì tốt mà...- Lời Bích Hạ chưa nói hết, một tên của Học viện Ngự Quy đã chen ngang.
- Cái tên họ Triệu gì đó, sao lại không xuất hiện? Lại để cho ba người con gái thay bản thân chịu đòn thế này? Đúng là mất mặt c·hết đi được, gặp ta là c·hết rồi đấy chứ sống làm gì cho chật đất!- Vẫn là cái tên thích nói đểu người khác kia, không ngừng khiêu khích lấy bọn họ.