Long Cơ Chiến Hồn

Chương 275: Gia Kiệt, đích thân ra trận



Chương 275: Gia Kiệt, đích thân ra trận

Đối diện với đám người của Học viện Ngự Quy, ba người: Nhược Tuyết, Liên Hoa và Bích Hạ cùng nhau đối chiến mới có thể tạm thời ổn định thế cục. Nhưng nhìn chung, vẫn là có sự chêch lệch nhất định giữa bọn họ và đối phương.

- Các ngươi dám gây sự ở đây, thì đừng hòng rời đi dễ dàng!- Mặc dù chỉ có ba người, Bích Hạ vẫn là không chút kiên dè, mạnh miệng mà nói.

- Chỉ dựa vào ba người con gái các cô, còn muốn ngăn được ai? Nực cười! Lên!- Tên đó một mặt khinh thường, giọng điệu còn là có chút lớn lối.

Vừa dứt lời, từng người của đối phương lần lượt xông lên. Ngay lập tức, Liên Hoa cùng với Bích Hạ ra chiêu tiếp chiến. Hai bên giao đấu, khung cảnh liền trở nên náo loạn hơn bao giờ hết.

Thoạt nhiên, bọn họ cảm nhận được một khí tức có phần lạnh lẽo đang tồn tại đâu đây. Đưa mắt nhìn tới, chính là cảnh tượng Nhược Tuyết, tay cầm chặt v·ũ k·hí, hai mắt nhắm nghiền. Phía sau, còn mơ hồ ẩn hiện hình ảnh của một người phụ nữ toàn thân trắng xóa. Nhưng lại đến cái cảm giác lạnh thấu tận xương tủy cho những người xung quanh.

- Thiên phú đặc thù? Xem ra tình hình này không đơn giản rồi đây!- Gia Kiệt một bên hai mắt chăm chú, khoé miệng còn xuất hiện nụ cười.

Thiên phú đặc thù của Nhược Tuyết: Tuyết Nữ, thuộc tính hệ băng. Không những gia tăng sức mạnh của bản thân, mà còn là có năng lực chiến đấu trên diện rộng rất mạnh. Tự tạo cho bản thân uy áp hơn người, còn kèm theo đó là hiệu ứng băng sương lạnh giá.

Nhược Tuyết sớm thức tỉnh Thiên phú đặc thù của bản thân trong lần du đấu trước đây. Mặc dù như thế, hiện tại nàng ta đã có thể làm chủ được năng lực này. Vốn dĩ còn chưa muốn thể hiện nhưng vì tình thế bắt buộc. Hôm nay đành miễn cưỡng đem ra đối phó với kẻ địch.



Nhìn về một màn này, những người ở đó không khỏi ngơ ngác. Không ngờ tới, thực lực của đối phương lại mạnh mẽ đến vậy. Nhưng hiện giờ đã không còn đường lui, chỉ có thể chiến tiếp. Bởi vì cái gọi là thể diện, đang đợi bọn họ tự mình tìm về.

- Mau, vây công lấy cô ta!- Vẫn là tên đó hét lớn, hạ lệnh cho mọi người.

Lời nói vừa dứt, hơn năm người xuất hiện ngay trước mặt Nhược Tuyết. Chưa kịp để cô ta nhìn rõ, đao kiếm đã liên hồi chém tới. Nhưng chưa kịp chạm vào người của nàng ấy, tất cả v·ũ k·hí đều đã đóng băng. Lưỡi hái đánh đến, theo đó mà vỡ vụn.

Bọn họ không kịp phản ứng, cả người đều đã b·ị đ·ánh bay về sau. Thương thế, cũng tính là không nhẹ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, càng làm cho bầu không lạnh lẽo đi phần nào. Mọi người giờ đây, ai nấy cũng đều cảnh giác.

- Các ngươi, có còn muốn chiến hay không?- Nhược Tuyết chém mạnh một đường, ngữ khí lạnh lùng mà cất tiếng.

- Đánh cho ta, chỉ dựa vào một chút thực lực đó mà muốn doạ ai!- Kẻ đó vẫn cố hét lớn đầy khí thế, nhưng bản thân đã núp phía sau từ bao giờ.

( Mẹ nó, ngươi nói thì hay lắm! Đánh toàn là bọn ta đánh, c·hết cũng là bọn ta c·hết. Ngươi thì cứ bô bô cái miệng, không phải là nể ngươi có người chống lưng. Ta sớm đã đập ngươi từ lâu rồi!) Đám người kia nhìn về hắn ta bằng cặp mắt căm thù, tức nhưng lại không thể làm được gì.

Kẻ đó, thân phận cũng không phải là nhỏ. Tên là Gia Bảo, em họ của Gia Kiệt. Thiên phú không có gì đáng nói nhưng lại có gia thế hiển hách. Thành ra tính tình có phần kiêu căng hóng hách, không xem ai ra gì.



- Ta nói các ngươi đấy, còn không mau đánh đi. Chỉ là một đứa con gái, có cần phải sợ đến như vậy không?- Hắn ta vẫn tiếp tục nói đểu, không chút kiên nể.

- Hazz, đánh đi, ai bảo chúng ta không có chỗ dựa. Đành làm ma c·hết thay vậy!- Bất lực, bọn họ cũng chỉ có thể lao lên.

Tiếp tục, hơn mười xông đến bao vây lấy xung quanh Nhược Tuyết. Ai nấy, tay đều cầm chặt v·ũ k·hí. Không nói lời nào, trực tiếp động thủ. Còn nàng ta, dựa vào năng lực của mình. Ứng phó với bọn họ là đều cực kì dễ dàng.

- Bắt giặc phải bắt vua trước, bắt lấy hắn ta!- Bích Hạ liếc mắt ra hiệu với Liên Hoa, theo đó là hai người dùng hết tốc lực tiếp cận Gia Bảo.

Nhân lúc kẻ địch đang tập chung vào một mình Nhược Tuyết, hai người còn lại liền muốn đột phá vòng vây bắt lấy kẻ đầu xỏ đằng sau để kết thúc mọi chuyện. Nhanh như cắt, chớp mắt đã thành công tiếp cận đối phương, trực chờ để ra tay.

Không nói nhiều lời, hai thanh kiếm đã được chém tới. Nhưng mọi việc nào đâu đơn giản đến thế. Mắt thấy, chính là hai người bọn họ b·ị đ·ánh lùi về sau. Ai nấy, b·ị t·hương cũng tính là không nhẹ.

Gia Kiệt thoạt nhiên xuất hiện, đứng chặn trước mặt Gia Bảo. Một đòn, liền đem hai người đối phương trực tiếp đánh lui. Thực lực của hắn, vốn dĩ không cần phải bàn cãi. Xem ra kế hoạch đó, thất bại rồi.

- Anh họ, cảm ơn!- Gia Bảo ríu rít nói, giọng điệu còn là có chút nịnh nọt.



- Mặc dù không muốn, ai bảo ngươi lại là họ hàng của ta. Hazz, một giọt máu đào còn hơn ao nước lã, đành vậy. Ngươi, đứng sang một bên đi, đừng nhiều lời nữa!- Gia Kiệt nét mặt đôi phần ngao ngán, không khỏi thở dài một hơi.

Vừa dứt lời, hắn ta liền đưa mắt nhìn về hai người đối phương. Không ngờ tới chỉ vì một tên Triệu Hoài, lại gây ra bao nhiêu phiền phức đến vậy. Dáng vẻ hiện tại của Gia Kiệt, mang đôi phần suy tư.

- Hai người các cô, đánh không lại ta đâu. Mau kêu tên gây rắc rối đó ra đi, ta có việc cần nói với hắn!- Gia Kiệt cất tiếng, ánh mắt vẫn là chăm chú quan sát lấy bọn họ.

- Sớm đã nói với các ngươi rồi, hắn ta không có ở đây. Các ngươi thì lại hết lần này đến lần khác đòi người, thực sự là nghe không hiểu sao? Hay là muốn ỷ thế h·iếp người!- Bích Hạ lớn tiếng mà đáp, thái độ không vui lộ rõ.

- Hazz, nếu đã như thế, vậy thì ta phải tự mình kiểm tra mới được!- Nói rồi, Gia Kiệt thoạt nhiên xuất hiện sau lưng hai người đối phương.

- Cái gì? Nhanh quá!- Chưa kịp phản ứng, hai người bọn họ đã b·ị đ·ánh ngất.

Nhược Tuyết lúc này, vẫn còn đang bận đối phó với những người xung quanh. Dựa vào ưu thế mà Thiên phú đặc thù mang lại, cô ta có thể dễ dàng áp chế bọn họ. Nhưng nhất thời, khó mà phân ra thắng thua.

Trận chiến này, được bao phủ bởi cái khí trời lạnh giá. Thấu xương tận tủy, bọn họ người sớm đã run rẩy toàn thân. Lại thêm từng đòn đánh tới của Nhược Tuyết, tình hình đối với họ mà nói, là cực kì nguy nan.

Mắt thấy hai người kia bị đả bại, Nhược Tuyết liền tăng cường t·ấn c·ông. Mạnh mẽ mà đánh ra một đòn, uy lực kinh người. Đánh cho đối phương, không kịp phản ứng. Tiếp theo là từng đòn từng đòn đánh đến, uy thế áp đảo.

Thoạt nhiên, không biết từ đâu đánh tới một chưởng khí. Ép cho nàng ta, phải lùi người sau tránh né. Làn khói tan đi, theo đó là bóng hình xuất hiện, Gia Kiệt. Khí thế ngời ngời, khí chất thì hơn người.

- Chậc chậc, thực lực cũng không tệ à nha! Nhưng mà có điều, cô không phải là đối thủ của mấy người bọn ta. Đánh tới đánh lui, bản thân cũng chỉ là người chịu thiệt. Có cần, phải làm như vậy không? Hay là cho bọn ta khám xét một chút, nếu không thấy người cần tìm thì sẽ rời đi. Như vậy, có được hay không?- Gia Kiệt mở lời, giọng điệu hoà nhã không ít.