Mắt thấy, thực lực của Nhược Tuyết cũng không phải là hạng xoàng. Gia Kiệt không muốn ra tay với nàng ta, tránh cho sự việc càng dây dưa thì càng phiền phức. Nên mới bày ra dáng vẻ thân thiện mà mở lời, tìm ra cách hay mà giải quyết tình hình hiện tại.
Cho dù như thế, Nhược Tuyết cũng khó lòng mà để bọn họ tự tiện lục soát được. Thể diện học viện còn đó, nào đâu có thể để đối phương tự ý làm càng. Có ra sao đi chăng nữa, cũng nhất định phải ra tay ngăn chặn.
- Không được, trừ khi ngươi đánh bại ta, nếu không đừng hòng mơ tưởng tới nữa!- Nhược Tuyết lạnh giọng mà đáp, tay thì cầm chặt v·ũ k·hí.
- Hazz, không còn cách nào khác sao? Cần gì chém chém g·iết g·iết, tổn hại đến nhau như thế!- Gia Kiệt thở dài một hơi, vẻ mặt đôi phần ngao ngán.