Long Cơ Chiến Hồn

Chương 277: Triệu Hoài, Gia Kiệt, lần đầu đối chiến



Chương 277: Triệu Hoài, Gia Kiệt, lần đầu đối chiến

Đối diện với thế vây công của đối phương, Triệu Hoài ngược lại không chút nao núng. Tay cầm kim thương, nhịp nhàng đối phó. Như nước chảy mây trôi, thành công trong việc đẩy lùi đám người bọn họ.

Nhưng như thế là vẫn chưa đủ, sự uất hận của đám người kia vẫn còn đó. Cho dù có b·ị đ·ánh bại, bọn họ đều không màn tất cả mà xông lên một lần nữa. Từng người từng người cũng vì thế mà lần lượt b·ị đ·ánh ngã.

- Đây là thực lực của các ngươi đấy à? Nhiều người đến thế mà đánh không lại một tên Chiến giả cấp 3 trung cấp như ta, thật sự là mất mặt quá đi mà!- Triệu Hoài nói lời chế giễu, giọng điệu còn là có chút khinh thường trong đó.

Nghe được lời ấy, đám đông càng là tức giận bội phần. Bọn họ lúc này, điên cuồng đánh tới. Tạo thành một vòng vây lớn, bao quanh đối phương. Muốn dùng cách thức tiêu hao, để mài mòn sức lực của kẻ địch.

- Anh em đ·ánh c·hết tên này, cho hắn ta biết thế nào là lễ độ đi!

- Dám khinh thường học viện chúng ta, đúng là chán sống rồi mà!

- Hổ không gầm ngươi lại tưởng là mèo bệnh à? Vậy thì hôm nay cho ngươi thế nào là mèo, thế nào là hổ. Cách biệt thực lực giữa chúng ta, nó lớn đến mức nào!

Đám người của Học viện Ngự Quy, liên tục dùng lời lẽ đanh thép đáp trả. Sỉ khả sát bất khả nhục, dù gì thì bản thân so với thiên khiêu mặc dù có chút kém xa nhưng so với người thường đều là những tồn tại đáng ngưỡng mộ. Nào đâu có thể để cho người khác dễ dàng khinh thường đến thế.



Dưới lối đánh cường công của đối phương, Triệu Hoài tay cầm chặt kim thương. Đỡ lấy từng đòn đánh tới, uyển chuyển tránh né kịp thời. Nhưng không quên, tùy thời phản công. Mấy người bọn họ cứ thế mà dây dưa với nhau kéo dài.

Nhận thấy, bản thân chỉ có một người khó lòng mà đối chiến với bọn họ kéo dài cho được. Triệu Hoài khoé miệng nhếch lên nụ cười, theo đó là trạng thái Bất khuất chi ngạo được thi triển. Sức chiến đấu, cùng với thực lực đều tăng lên gấp bội phần.

- Đã đến lúc, ta nghiêm túc đối chiến rồi đây. Các ngươi nên cẩn thận đi là vừa, không thì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy!- Triệu Hoài cười đùa mà nói, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng.

Cẩn thận quan sát xung quanh một lượt, Triệu Hoài như con sói đói mà lao lên. Thương trong tay, liên hồi đánh tới, uy lực vô song. Chẳng mấy chốc, đã phá tan vòng vây của kẻ địch. Đánh cho bọn họ, không kịp trở mình.

Ngay lúc Triệu Hoài đang đắc thắng, một đường càng quét. Thì Gia Kiệt thoạt nhiên xuất hiện ngăn chặn lấy hắn ta. Hai bên giao chiến, dư âm lan xa. Khiến cho mọi người ở đó, đều được phen chấn kinh.

Trên tay Gia Kiệt giờ đây, chính là một thanh pháp khí, Tường thiên tam kích. Toàn thân đen tuyền, ẩn hiện là màu sắc đỏ tươi như máu. Tự bản thân nó, uy lực đã hơn người. Lưỡi kích không chỉ sắc bén, mà còn là bá đạo kinh thiên.

Binh khí được chia thành năm loại cơ bản nhất: Bảo khí, Pháp khí, Danh khí, Thánh khí và Thần khí. Càng lên cao, uy lực của mỗi binh khí càng là trở nên mạnh mẽ hơn. Riêng chỉ có Thần khí, là từ trước cho đến nay chỉ tồn tại duy nhất một vật. Đứng đầu tất cả, xưng thần thế gian.



- Thực lực của ngươi cũng không tệ, xem ra rất đáng để 'giao lưu học hỏi'!- Triệu Hoài nhẹ mỉm cười nhưng khuôn mặt lại khiêu khích không ít.

- Vậy sao? Vậy thì ta cũng muốn biết, thực lực của ngươi như thế nào, lại dám nói lời ngông cuồng đến thế!- Gia Kiệt mạnh mẽ đáp trả, giọng điệu còn là có chút chế giễu.

Thế là hai bên không nhiều lời nữa, tiếp tục giao đấu. Kim thương đối chiến tam kích, thanh âm vang lên liên hồi. Mọi người xung quanh nhìn về một màn này, đều không sao rời mắt.

Chỉ là Triệu Hoài giờ đây, dường như cảm thấy cơ thể có gì đó rất khác lạ. Khí trong người không ngừng tiêu hao một cách mất kiểm soát. Khiến cho bản thân, dần dần rơi vào thế yếu. Nhất thời, có phần không theo kịp đối phương.

- Chuyện quái gì thế? DG, ngươi có biết không?- Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Hoài liền cầu cứu viện trợ.

- Ta không biết cụ thể như thế nào, nhưng có lẽ liên quan đến tên đó. Ngươi từ từ mà nghiên cứu đi!- DG đáp lời, thái độ hờ hững không thôi.

- Wa, nói như ngươi ấy, làm như ta không biết liên quan đến hắn vậy. Cái ta cần là nguyên do cụ thể kìa, chứ chung chung thì nói làm gì?- Triệu Hoài vừa giao đấu vừa phải tìm cách đối phó, khó trách khỏi việc yếu thế.

- Ta không biết, ta chỉ biết là ngươi hứa đưa cho ta Urimi tinh luyện. Thời gian trôi qua như gió thôi đưa mà Urimi tinh luyện thì lại không thấy đâu. Ngươi lừa ta, thì tự mình lo liệu lấy đi!- DG nói lời giận dỗi, giọng điệu còn là có chút oán hờn.

- Wa, ngươi nói như vậy thì đâu có được. Ta nói là sau này, thì sau này nhất định sẽ đưa. Bây giờ, chúng ta cùng nhau phân tích hai chữ 'sau này' ngươi phải hiểu là...- Triệu Hoài ra sức lấp liếm, ý đồ vượt qua cơn nguy khó lần này.



- Thôi ông im mẹ mồm đi! Ngươi lừa người khác thì được, chứ lừa ta thì không. Chúng ta là tâm ý tương thông đấy, ngươi nghĩ ngươi còn lừa được ta nữa không? Tốt nhất là lo đánh với người ta đi kìa, không thì lại mất mặt c·hết đi được!- DG buông lời chế giễu, mỉa mai cũng tính là không ít.

Mắt thấy DG không giúp ích được gì, Triệu Hoài đành tự thân vận động, tự lực gánh sinh. Mặc dù bị đối phương lấn lướt nhưng tạm thời vẫn có thể miễn cưỡng đối chiến. Hắn ta đành tận tình quan sát, tìm ra sơ hở của kẻ địch.

Nhưng thời gian lại không cho phép, khí trên người của Triệu Hoài không ngừng hao hụt. Trạng thái Bất khuất chi ngạo cũng vì đó, không thể thi triển được nữa. Dấu hiệu xuống sức, càng là biểu hiện rõ ra ngoài.

Thấy thế, Nhược Tuyết muốn tham chiến, giúp đỡ lấy hắn ta phần nào sức lực. Chỉ mới vừa bước lên, đã bị Thanh Đạt ra tay ngăn cản. Cô ta nét mặt khó hiểu không thôi, đổi lại là cái nhẹ lắc đầu của tên đó.

- Triệu Hoài có thể tự mình lo liệu được, cô nên dưỡng thương trước thì hơn. Vả lại, chúng ta không nên xen vào trận chiến của hai người đàn ông. Như vậy là bất lịch sự lắm, có hiểu không? (Tên khốn kiếp kia dám cắt cổ tay ta. Vậy thì ngươi, cũng phải trả giá một chút đỉnh chứ hả?)- Thanh Đạt bên ngoài, một mặt điềm tĩnh. Nhưng trong lòng, sớm đã nở ra nụ cười gian ác.

Nhược Tuyết nghe được những lời này, cảm thấy có phần đúng. Tâm tình liền ổn định lại không ít, chăm chú mà quan sát trận chiến kia. Còn Thanh Đạt một bên, nét mặt thì mười phần nham hiểm.

( Cái tên khốn kiếp kia, dám chơi ta. Đợi ta giải quyết xong tên này, thì tới lượt ngươi đấy!) Triệu Hoài lúc này, cũng chỉ có thể mắng thầm trong lòng. Nhưng ánh mắt căm phẫn đó, không chút dấu diếm.

Nhưng hiện tại, vẫn là có chuyện khác quan trọng hơn cần phải làm. Đó là đối chiến với Gia Kiệt, thiên kiêu của Học viện Ngự Quy. Thực lực không chỉ mạnh mẽ, mà Thiên phú đặc thù còn vô cùng dị biệt.

Triệu Hoài càng chiến thì càng thua thiệt, rơi vào thế yếu lúc nào lại không hay. Khí của bản thân tiêu hao gần hết, lại không tìm ra nguyên do từ đâu. Còn tiếp tục giao đấu, khác nào tự mình nộp mạng cho đối phương. Nhưng muốn ngừng thì lại không được, còn gì là mặt mũi bản thân. Hắn ta, đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.