Gia Kiệt càng đánh càng mạnh, hoàn toàn áp đảo lấy đối thủ. Nhưng mà muốn chiến thắng, lại là việc không đơn giản chút nào. Triệu Hoài có chút chật vật khó khăn, thấy thế hắn ta liền nghiêm mình cố thủ. Khiến cho kẻ địch, nhất thời khó lòng mà đánh bại bản thân.
Nhưng ánh mắt của Triệu Hoài, vẫn là âm thầm quan sát lấy đối phương. Từng đòn đánh cho đến những chuyển động nhỏ, đều không một chút bỏ qua. Nhưng lại không sao phát hiện ra được, bí mật của Gia Kiệt là gì. Điều này khiến cho hắn ta, vô tình lâm vào tình cảnh bị động.
Thương kích liên tục giao nhau, dư chấn lan xa. Đối thủ đánh tới, Triệu Hoài cũng chỉ có thể đưa thương đỡ lấy, phòng thủ hết mức. Nhưng khí của bản thân, vẫn là tiêu hao quá nhiều.
Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Hoài liền dùng đến Phích lịch hoả pháo. Một làn khói đỏ cứ thế mà xuất hiện, bao trùm lấy không gian nơi đây. Hắn ta hòa mình vào nó, thoạt nhiên biến mất. Gia Kiệt nhìn về một màn này, nhất thời vẫn là có chút bỡ ngỡ.
- Khói đỏ? Chuyện gì đây? Chúng ta là giao chiến đàng hoàng với nhau, ngươi sao lại giở ra thủ đoạn thế này?- Gia Kiệt nghiêm giọng mà nói, ánh mắt trở nên sắc bén hơn mà nhìn về xung quanh.
- Giao chiến đàng hoàng? Ngươi nói ra lời này không biết ngượng miệng à? Thực lực ngươi hơn ta cả một cấp bậc lớn. Như vậy thì cũng thôi đi, ngươi còn sử dụng Thiên phú đặc thù lên người ta. Mặc dù không biết đó là gì nhưng khí của ta lại tiêu hao không ngừng, ắt hẳn là liên quan đến nó. Ngươi nói xem, đàng hoàng ở chỗ nào?- Âm thanh trong làn khói đỏ bất chợt vang lên rồi lại bất chợt biến mất. Khiến cho Gia Kiệt, khó lòng mà phát giác ra vị trí của kẻ địch.
- Vậy sao? Nhưng đó lại là thực lực chân chính của ta, không như ngươi phải dùng đến tiểu xảo thế này. Như vậy, cũng quá mất mặt rồi đấy!- Gia Kiệt muốn dùng chiêu khích tướng, ép đối phương hiện thân. Nhưng đáng tiếc người này là Triệu Hoài, nào đâu có dễ mắc mưu đến thế.
- Tiểu xảo hay không, nó cũng là năng lực của ta. Ngươi có giỏi thì dùng thực lực chân chính của bản thân, phá giải thế cục này đi. Nói nhiều cũng vô ích, tiếp chiêu!- Nói rồi, liên tiếp thương từ vô số hướng đánh tới. Ép cho Gia Kiệt, rơi vào thế bị động lúc nào lại không hay.
Thân ảnh của đối phương thoát ẩn thoát hiện, thương cũng theo đó mà đánh tới. Gia Kiệt giờ đây, chật vật trong tư thế phòng thủ. Y như cái cách mà Triệu Hoài đã từng trải qua.
Gia Kiệt cẩn thận quan sát, cố gắng tìm ra điểm bất thường cũng như cách thức di chuyển của đối thủ. Nhưng thương thì lại liên tục đánh tới, hắn ta nhất thời khó mà tập chung cho được.
Nếu đã không thể tìm được vị trí cụ thể, vậy thì khiến cho kẻ địch hiện thân là được. Tường thiên tam kích trong tay, không ngừng tụ khí vào nó. Dồn lực mà xuất ra một đòn, trực tiếp đánh tan làn khói đỏ đó.
Triệu Hoài lúc này, đang ở sau lưng đối phương mà đâm tới. Nào ngờ lại bị đối thủ đưa kích đỡ lấy một đòn, còn thuận thế mà phản công. Ép cho hắn ta, phải lùi người về sau mà tránh một đòn chí mạng.
Gia Kiệt mắt thấy đối phương, liền không ngừng công kích đến. Sợ rằng kẻ đó lại giở trò, bản thân liền rơi vào thế bất lợi. Vì thế muốn đánh nhanh thắng nhanh, chiếm lấy ưu thế tuyệt đối.
- Ta ban đầu còn háo hức muốn biết, thực lực của ngươi như thế nào, lại dám mạt sát người của ta? Nay gặp phải, cũng quá thất vọng rồi đấy!- Gia Kiệt cất tiếng, giọng điệu còn là có chút khinh thường.
- Vậy sao? Thế thì là lỗi của ta rồi, vì làm cho ngươi thất vọng. Để đáp lại tấm chân tình đó, tất nhiên là phải đem thực lực chân chính của bản thân ra rồi. Xuất hiện đi, sức mạnh tình bạn, đánh hội đồng nó!- Triệu Hoài hét lớn đầy khí thế, nhưng nét mặt thì lại nham nhở không thôi.
Vừa dứt lời Thanh Đạt, Nhược Tuyết, Diệp Ninh cùng với Trung đều xuất hiện. Kết hợp với Triệu Hoài tạo thành một vòng tròn, bao vây lấy Gia Kiệt phía trong. Ai nấy giờ đây, khí tức cũng đều bức người.
- Wa, các ngươi chơi dơ thế!- Gia Kiệt một mặt kinh ngạc, buông lời cảm thán.
- Dơ mẹ gì, lúc ta đánh với các ngươi, cũng là một chọi một đống. Giờ thì ngươi cũng vậy thôi, cố mà chịu đi đừng để thua sớm quá đấy!- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, không chút hổ thẹn.
- Ngươi có người, tưởng ta không có à? Lên đi!- Gia Kiệt cũng không kém, hét lớn một hơi nhưng đổi lại là không một ai đáp lời.
Lại đưa mắt nhìn về xung quanh, người của Học viện Ngự Quy đều đã b·ị đ·ánh ngất hết từ bao giờ. Gia Kiệt giờ đây, thân cô thế côi mà đứng giữa vòng vây kẻ địch. Tình hình, phải nói là nguy nan vô cùng.
- Sao lại thế này? Ngươi đã làm gì bọn họ?- Gia Kiệt khuôn mặt tràn đầy hoang mang, ánh mắt nghi hoặc lộ rõ.
- Ngươi nghĩ, làn khói đỏ vừa nãy chỉ là để vây hãm ngươi thôi đó à? Ngây thơ thế không biết nữa, thực chất chính là để cho đồng bọn của ta dễ dàng ra tay với người của ngươi đấy. Biết chưa đồ ngu, khà khà!- Triệu Hoài lúc này, một thân đắc ý, miệng sớm đã nở nụ cười nham hiểm.
- Còn nhiều lời với hắn ta làm gì, đánh đi!- Thanh Đạt một bên cất tiếng, theo đó là xông lên cận thân đối chiến.
Mấy người kia thấy vậy cũng theo sau tên đó cùng nhau hợp lực ra tay với kẻ địch. Đánh cho đối phương, không kịp trở mình. Mặc dù thực lực của Gia Kiệt không kém, thậm chí là đấu đối kháng thì mạnh mẽ vô cùng. Nhưng đáng tiếc đây là quần chiến, hắn ta khó lòng mà phát huy hết thực lực chân chính của bản thân.
Gia Kiệt nằm giữa vòng vây, liên tục bị công kích. Phải dùng đến nội khí ngoại xuất, tung ra vô số chưởng khí mới có thể kéo dài khoảng cách với mấy người bọn họ. Không thì một khi bị áp sát, khó lòng mà chống đỡ.
- Buông tay chịu trói đi, ngươi cho dù có mạnh, là Chiến giả cấp 4 đi chăng nữa, cũng không sao đánh thằng bọn ta đâu. Kết thúc sớm bớt đau khổ, ai cũng có lợi cả!- Trong lúc giao chiến, Triệu Hoài còn không quên t·ấn c·ông ngôn từ, làm nhục ý chí đối thủ.
- Các ngươi ỷ đông h·iếp ít, có gì mà tự mãn! Ngày sau gặp lại, ta quyết trả lại thù này!- Tường thiên tam kích trong tay, Gia Kiệt mạnh mẽ đánh ra một đường, từ đó mà thoát thân. Còn tiếp tục giao chiến, bản thân khác gì bao cát cho người khác tập đánh. Thù này, hắn ta nhớ kĩ rồi.
- Đuổi theo!- Thấy vậy, Thanh Đạt liền hét lớn, truy cùng g·iết tận.
- Đuổi cái đầu nhà ngươi ấy, giải quyết chuyện ở đây trước đi, việc đó tính sao?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn về cảnh vật xung quanh, là người của Học viện Ngự Quy nằm la liệt trên mặt đất.
- Ừm, xem ra cũng không ít, bắt trói lại hết đi. Bảo bọn họ, đem tiền đến chuộc, không thì vài bữa nữa, làm mồi cho yêu ma cũng không chừng!- Triệu Hoài khoé miệng nở ra nụ cười gian tà, nhẹ gật đầu hài lòng. Lại không biết từ bao giờ, Diệp Ninh đã xuất hiện kề cạnh.
- Wa, người của Học viện Ngự Quy mà ngươi cũng dám t·ống t·iền, chán sống rồi sao?- Thanh Đạt một bên, hai mắt trợn tròn hết cỡ.
- Bắt một tên thả về, cho hắn ta thông báo tình hình. Là ai cũng vậy, dám đến đây gây rối thì đừng hòng ta yên ổn cho qua. Bất quá, thì chia một phần lợi nhuận cho thầy Mạnh là được. Còn cô nữa, né né qua coi, gì mà đeo như đỉa đói thế?- Triệu Hoài giờ đây, một mặt đắc ý.