Đối phương thì tề tụ đông người, còn phe mình. Đánh tới đánh lui, đánh xuôi đánh ngược từ nãy cho tới giờ, không thấy một bóng ma nào ra giúp. Triệu Hoài nhìn về một màn này, vẫn là có chút ngán ngẫm. Giờ không biết, là nên giảng hòa hay là chiến tiếp nữa đây.
- Người ta thì đông như trẩy hội, còn bên mình không thấy ai ra giúp, núp ở đâu rồi không biết nữa. Phen này, không ổn rồi!- Vừa nói, Triệu Hoài vừa câu cổ Diệp Ninh mà lùi bước về sau.
- Triệu Hoài, anh làm gì thế?- Cô ta nhỏ giọng mà nói, ánh mắt ngơ ngác lộ rõ.
- Rút lui chiến lược chứ làm gì giờ! Đối phương người đông thế mạnh, chúng ta lại chỉ có ba móng. Mà tên kia, chưa chắc gì đã đánh. Giờ lui trước đi, bảo toàn thực lực mới là chính đạo!- Triệu Hoài rù rì vào tai cô ta, tận tình giải thích.
- Ồ, nhưng bọn họ không phải là đối thủ của anh mà, cần gì phải sợ!- Diệp Ninh vẫn là như cũ, một mặt nghi hoặc.
- Ta điêu đấy mà cô cũng tin. Ta giờ đánh hết nổi rồi, bọn họ mỗi người một ngụm nước bọt thôi cũng đủ dìm c·hết ta nữa!- Triệu Hoài miễn cưỡng mà đáp, nhưng không quên lùi người về sau.
Nhưng mà, bọn họ nào đâu có dễ để cho hắn ta rút lui. Không biết từ bao giờ, học viên Ngự Quy đã bao vây xung quanh đây. Ai nấy, sự căm phẫn cũng điều hiện rõ trên khuôn mặt. Phen này, e là lành ít dữ nhiều.
- Hà hà, không biết các ngươi là vì chuyện gì mà tề tụ đông đủ ở đây thế? Hay là, chúng ta giải tán đi, ai về nhà nấy có được không hả? Chứ ta, là ta mắc hội chứng sợ đám đông đấy!- Triệu Hoài gượng cười mà nói nhưng ánh mắt thì lại không quên liếc ngang liếc dọc, ý định tìm kiếm một con đường sống.
- Tên dâm tặc nhà ngươi, còn dám điêu ngoa. Đừng nhiều lời nữa, hôm nay chính là ngày c·hết của ngươi!- Huỳnh Như lớn tiếng mà nói, nhớ lại chuyện xưa, tay đã bất giác mà cầm chặt v·ũ k·hí.
- Làm gì mà căng thế? Đều là người mình cả, có gì thì ngồi xuống uống li trà, trò chuyện với nhau không được sao? Chém chém g·iết g·iết gì ấy mà, ta thấy không thích hợp lắm đâu!- Triệu Hoài vẫn là tiếp tục chày cối, dù sao bây giờ mà đánh, bản thân chắc chắn là đánh không lại. Đến lúc đó không cần nghĩ cũng biết, tình cảnh thê lương vô cùng.
- Tên khốn nhà ngươi, vẫn còn già mồm! Người đâu, lên!- Lời này nói ra, Huỳnh Như căm phẫn càng là thêm nhiều.
- Wa, là các người ép ta đấy. Đừng có mà hối hận!- Triệu Hoài từ trong người lấy ra một viên Phích lịch hoả pháo, ném mạnh xuống đất.
Theo đó, là v·ụ n·ổ lớn diễn ra ngay trước mặt tất cả mọi người. Chứng kiến một màn này, bọn họ được phen ngơ ngác. Triệu Hoài cũng từ trong người mà lấy ra một dây Phích lịch hoả pháo khác, hơn mười viên. Nét mặt, nghiêm túc không thôi. Nhất thời dọa cho đối phương, không dám làm càn.
- Còn ai dám lên đây nữa không? Đừng trách ta, bí quá hoá cuồng!- Triệu Hoài giọng điệu âm trầm, khí thế ngất trời. Dù sao ôm bom cảm tử hắn ta cũng đã từng thử qua thì chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
- Triệu Hoài, anh chơi lớn thế?- Diệp Ninh hai mắt mở to, mười phần kinh ngạc.
- Dọa thôi! Chủ yếu là tạo ra động tĩnh lớn, chờ đợi tiếp viện. Chứ hơi sức đâu mà chơi với bọn họ. Đây là kế hoãn binh, hiểu chưa hả?- Triệu Hoài nhỏ giọng mà đáp, tránh cho đối phương phát hiện ra sơ hở.
- Tiểu thư, người không sao chứ?- Lập tức, Trung xuất hiện ngay bên cạnh Diệp Ninh. Nét mặt, lo lắng lộ rõ.
- Ta không sao, chỉ là...- Diệp Ninh chưa kịp đáp lời, Triệu Hoài đã cắt ngang.
- Ngươi đưa cô ta rời khỏi đây trước đi, mọi chuyện còn lại để ta tự mình đối phó!- Nói rồi, chưa kịp để đối phương phản ứng, Triệu Hoài liền đẩy mạnh Diệp Ninh ra. Thấy thế, Trung ngay lập tức bế lấy cô ta mà rời đi. Mặc cho nàng ấy, kịch liệt phản kháng.
Sau đó, Triệu Hoài đưa mắt nhìn về đám người kia. Miệng nhếch mép mỉm cười, vẻ mặt đểu cáng cũng tính là không ít. Thở dài một tiếng, đôi phần ngao ngán. Tâm tình hiện tại, khó mà diễn tả thành lời.
- Các ngươi nói xem, các ngươi nhiều người như thế. Bắt nạt một người tay không tấc sắt như ta, có quá đáng không hả?- Triệu Hoài cất tiếng, giọng điệu thê lương không thôi.
- Ngươi, con mẹ nó, tay không tấc sắt? Lời này cũng nói ra cho được. Thế thứ trên tay ngươi, là cái quái gì thế?- Bọn họ buông lời chất vấn, nét mặt không khỏi hoang mang.
- Cái này là bom mà, nó được làm bằng gang chứ có phải bằng sắt đâu mà các ngươi nói. Ta vốn dĩ là tay không tấc sắt, các ngươi đừng có mà vu khống ta à?- Nói rồi, Triệu Hoài cố ý hất lên hất xuống mấy viên Phích lịch hoả pháo trong tay. Mục đích chính là muốn hù dọa đối phương một phen.
- Ê ê ê, đừng có mà làm ẩu à? Chúng ta có gì từ từ mà nói, bỏ thứ đó xuống trước đi!- Vừa nói, đám người bọn họ vừa chậm rãi mà lùi bước về sau. Sợ rằng tên điên đó làm liều, bản thân cũng khó mà tránh khỏi tai hoạ.
( Lâu thế, mấy tên kia c·hết hết ở đâu rồi? Còn chậm nữa, ta mới là kẻ c·hết thật đấy!) Triệu Hoài ánh mắt suy tư, mòn mỏi mà mong chờ.
Nhân lúc đối phương lơ là, Gia Kiệt nhanh như chớp mà thành công tiếp cận lấy. Một chân, liền đem tất cả Phích lịch hoả pháo đá văng ra xa. Còn tiện thể tặng cho Triệu Hoài một cước, khiến cho hắn ta phải lùi mình về sau mấy bước. Thương tích trên người, xem ra cũng không hề nhẹ.
- Khụ khụ, các ngươi có võ đức hay không vậy? Lại ra tay đánh lén ta!- Triệu Hoài lớn tiếng mà mắng, đến lúc ngửa mặt nhìn lên thì bản thân đã bị bao vây tứ phía từ bao giờ. Ai nấy cũng đều là nộ khí đằng đằng.
- Bỏ mẹ rồi! Có thể, đừng đánh vào mặt có được không hả?- Đó là những lời cuối cùng mà Triệu Hoài để lại, trước khi bản thân rơi vào vòng tay đầy ấm áp của bọn họ.
Sắc trời đã tối, hắn ta mới mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, cả người giờ đây như một cái mềm rách vậy. Chỉ cần nhẹ cử động, toàn thân đều truyền đến cơn đau khó mà diễn tả thành lời. Sau khi trải qua một màn đấm bóp đầy nhiệt tình đó, Triệu Hoài không còn là hình người nữa.
- Mẹ kiếp, có cần ra tay nặng như vậy không hả? Muốn lấy mạng nhau à? Ta nhớ không lầm, bản thân cũng đâu đáng ghét đến vậy!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, ánh mắt nhìn lên bầu trời xa xăm kia, tựa hồ như có điều muốn nói.
- Triệu Hoài, dựa vào thực lực chân chính của ngươi. Có thể tùy thời phản công bọn họ, sao lại tự làm khổ mình vậy?- DG thoạt nhiên lên tiếng, mười phần nghi hoặc.
- Ta chèn ép bọn họ lâu đến như thế, vậy là đủ rồi. Không cho đám nhóc ấy thắng một trận, mắc công lại sinh ra tâm ma nữa, ảnh hưởng đến việc tu hành mai sau. Phải biết, bọn họ đều là tương lai của nhân loại. Còn gánh trên mình trọng trách, không thể để những việc nhỏ này hủy hoại được!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, khoé miệng còn nhếch lên nụ cười đầy gian xảo.
Thế là, Triệu Hoài lê lếch tấm thân tàn tạ mà đi về nơi cấm trại. Tại đây, hắn thấy được một màn vô cùng kinh diễm. Bản thân đánh sống đ·ánh c·hết ngoài kia, bọn họ ở đây vậy mà lại tổ chức tiệc ăn mừng với nhau.
- Lên là lên là lên là lên nè, bắt con gà là bắt con gà nè! Anh em ta là một gia đình, chơi hết mình là chơi hết mình...- Thanh Đạt đứng giữa trung tâm, hát lớn đầy khí thế, thoả sức mà vui đùa.
- Mẹ nó, đúng là hết nước chấm mà!- Chứng kiến một màn này, Triệu Hoài không biết nói gì hơn.