Triệu Hoài sau khi trải qua trận đòn thừa sống thiếu c·hết đó, liền tu tâm dưỡng tính mà dưỡng thương. Không thì, hoạ vô đơn chí kéo đến khó mà tránh khỏi tai ương ngập đầu. Dù sao khởi động như thế là đủ rồi, chuẩn bị cho màn đối chiến yêu ma phía sau mới là quan trọng.
- Triệu Hoài, ngươi đâu rồi, sao cứ trốn trong lều hoài thế?- Thanh Đạt bước vào, cất tiếng mà hỏi thăm.
- Chứ ra ngoài đường cho chúng nó đánh ta à? Các ngươi thì hay rồi, ta bên ngoài bị người ta đánh như con chó vậy đó. Các ngươi thì lại tổ chức tiệc ăn mừng với nhau. Giờ nói ra lời này, không cảm thấy hổ thẹn sao?- Triệu Hoài nằm ườn trên đất, bình thản mà đáp nhưng không kém phần trách móc.
- Ai biết bữa đó ngươi b·ị đ·ánh đâu! Không ấy, chúng ta đi báo thù đi. Dựa vào ta và ngươi, còn cần phải sợ bọn họ sao?- Thanh Đạt hào hứng mà nói, khí thế ngời ngời.
- Thôi cho xin đi ông tướng, oan oan tương báo, bao giờ mới dứt. Ta bây giờ đã rủ bỏ hồng trần, một lòng hướng thiện. Những việc gây chuyện như thế, đừng tìm đến ta nữa!- Triệu Hoài nhẹ giọng mà đáp, một thân an nhiên.
- Thế à? Mấy ngày nay không biết tại sao, hơn nửa người của Học viện Ngự Quy đều bị t·iêu c·hảy không rõ nguyên do. Ngươi nói thử xem, chuyện này nguyên do do đâu?- Thanh Đạt nhíu mày, đưa mắt nhìn về đối phương, vẻ mặt hiện tại không kém phần gian tà.
- Ây, đừng có đổ thừa à? Ta tâm sáng như nước, trong như gương. Nào đâu phải cái phường làm ra chuyện ác như thế. Chắc là bọn họ ăn tầm bậy tầm cái gì đó, nên mới bị trúng độc chứ gì!- Triệu Hoài bình thản mà nói, khoé miệng mơ hồ còn xuất hiện nụ cười.
( Wa, con mẹ nó, không cần nghĩ cũng biết. Chuyện này do ngươi mà ra chứ ai, nội cái đức hạnh của ngươi thôi là không cần phải nghi ngờ gì rồi. Triệu Hoài, ngươi đúng là thâm độc mà, chuyện ác ôn như vậy mà cũng làm ra cho được. Bội phục, bội phục!) Thanh Đạt buông lời cảm thán, trong lòng thì tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Hai người bọn họ đang trò chuyện, thoạt nhiên có một âm thanh chói tai truyền đến: 'Tên khốn kiếp kia, ngươi còn không mau cút ra đây. Dám ra tay hãm hại chúng ta, đúng là thứ không biết sống c·hết mà!'
Nghe được tiếng chửi bới đó, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt mới lần lượt ra xem. Nào ngờ chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, đã có một tràn mắng chửi khác vang lên. Mạt sát ngôn từ, thiếu điều như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
- Cái đồ khốn nạn nhà ngươi, dám hạ độc hãm hại bọn ta. Có giỏi thì ra đây, đừng có mà làm rùa rụt cổ. Chuyện quang minh chính đại thì không làm đâu, toàn làm ra ba cái chuyện mờ ám hại người thì giỏi lắm...
Triệu Hoài đưa mắt nhìn tới, thì ra là đám người của Học viện Ngự Quy. Ai nấy, sắc mặt đều tối sầm lại, một thân nộ khí. Mà người chửi hăng nhất lại chính là Gia Bảo. Nhìn về một màn này, hắn ta nhất thời vẫn là có chút ngơ ngác.
- Wa, chửi cái gì mà gắt thế? Ai làm gì nhà ngươi à?- Triệu Hoài cất tiếng đáp lời, nét mặt không khỏi khó hiểu.
- Ngươi còn dám nói, có phải là tên khốn nhà ngươi hạ độc bọn ta hay không hả? Đồng học của ngươi sau khi nhận tiền của bọn ta đã thú nhận rồi, nói ngươi là thủ phạm. Tên khốn kia, ngươi đừng hòng chối tội!- Huỳnh Như lớn tiếng chất vấn, giọng điệu căm phẫn không thôi.
Nghe được lời này, Triệu Hoài liền đưa mắt nhìn tới Thanh Đạt. Chỉ thấy tên đó gãi đầu, không nói lời nào. Hắn ta hiện tai, đã mơ hồ hiểu rõ đôi phần sự tình. Thế là không cần nhiều lời, trực tiếp túm lấy cổ áo đối phương.
- Thằng chó, mày nói gì với người ta rồi? Ta một đời ngay thẳng, ngươi lại dám vu oan giá họa cho ta. Còn gì là thanh danh của ta nữa, cái tên khốn kiếp này!- Triệu Hoài gằn giọng mà nói, khuôn mặt còn là đôi phần hung hãn.
- Ê ê, bình tĩnh lại nào bạn tôi ơi! Ta có nói gì với bọn họ đâu, đừng vì những lời chia rẽ đó mà làm rạng nứt tình bạn đôi ta. Nào, buông tay ra rồi có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói sau!- Thanh Đạt nhẹ mỉm cười, cố gắng xoa dịu đi tâm tình của đối phương.
- Mẹ kiếp nhà ngươi, ngươi bán đứng ta mà kêu ta bình tĩnh. Bình cái bíp ấy, có tin là ta xử tử ngươi tại đây hay không?- Triệu Hoài vẫn là như cũ, nghiến răng nghiến lợi.
- Khoan đã, bất quá ta chia cho ngươi phân nửa. Như vậy, có được chưa hả?- Thanh Đạt nhỏ giọng mà nói, nét mặt nham nhở không thôi.
- Như vậy còn được, xem như ngươi có lương tâm, tạm tha cho ngươi đấy!- Triệu Hoài buông tay, mỉm cười hài lòng.
- Hai tên các ngươi, còn định diễn trò hề đến bao giờ. Nói, có phải là ngươi hạ độc người của ta hay không?- Huỳnh Như cất tiếng, nhìn về bọn họ càng là ngứa mắt.
- Ta nói ta không làm, các người có tin hay không?- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, vẻ mặt thì không kém phần gợi đòn như cũ.
- Đồng học của ngươi, đã nhận định ngươi là thủ phạm. Ngươi còn muốn chối?- Lời này nói ra, Huỳnh Như mười phần phẫn nộ.
- Chỉ dựa vào một lời nói, mà muốn buộc tội ta, ngây thơ thế không biết nữa? Đó chỉ là hắn ta muốn l·ừa t·iền các ngươi mà thôi, cái đồ ngu này! Nào có đủ bằng chứng đi thì chúng ta nói tiếp, ta không dư hơi đâu mà tiếp các ngươi. Tạm biệt!- Lời vừa dứt, Triệu Hoài trực tiếp xoay người rời đi, không chút bận tâm.
- Muốn chạy, không dễ thế đâu!- Nói rồi, Huỳnh Như cầm kiếm mà chém tới.
Nhanh như chớp, cô ta đã tiếp cận đối phương. Triệu Hoài liền lệch người, né sang một bên. Tránh được đòn đó, chưa kịp nhìn rõ, Huỳnh Như đã tiếp tục t·ấn c·ông đến. Hắn ta cũng chỉ có thể, miễn cưỡng mà tiếp chiến.
- Wa, cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng à? Các ngươi đây là cố tình kiếm chuyện với ta mà. Hay là mấy ngày nay khó ở, nên muốn tìm ta trút giận?- Triệu Hoài buông lời bỡn cợt, thái độ thì không khỏi hờ hững.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, nhiều lời như vậy làm gì. Mau chịu c·hết đi!- Huỳnh Như nghe được lời đó, càng là mạnh mẽ đánh tới.
- Cô đánh ta cũng vô ích, thay vì dư hơi thừa sức ở đây. Không bằng đi tìm hiểu nguyên do, làm như vậy có phải hay hơn không?- Triệu Hoài một bên giải thích, một bên né đòn nhưng tất cả cũng chỉ bằng không.
Giờ đây là vô số đường kiếm chém tới. Kiếm nào kiếm này, uy lực không chỉ kinh người mà tốc độ còn là cực kì nhanh. Chỉ cần lơ là một chút thôi, trên người liền nhiều thêm một v·ết t·hương. Đây là phải căm phẫn bao nhiêu, mới có hành vi như này. Chỉ có cô ta, mới là người hiểu rõ.
- Ta thấy, cô là cô vô lí lắm rồi đấy nhé. Đây rõ ràng là công khai báo thù ta mà. Bữa trước đánh còn chưa đủ sao? Hôm nay lại muốn đánh nữa, cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Làm quá như vậy, ai mà chịu cho được!- Triệu Hoài ra sức mà nói, đối phương cũng ra sức mà đánh. Tình hình hiện tại, nguy nan bội phần.
- Nói cô không nghe à? Sao cứ đánh hoài vậy? Coi như ta xin cô đi, tha cho ta có được không hả? Ta là ta khổ lắm rồi đấy, thương thế trên người còn chưa lành đây này!- Triệu Hoài nhỏ giọng mà cầu xin, bộ dáng hiện tại còn là hèn mọn không ít.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, chịu c·hết đi!- Đổi lại là đối phương, nhiệt liệt hỏi thăm.