Đối chiến yêu ma thì không thấy đâu, chỉ thấy mấy người bọn họ cực lực giao chiến với nhau. Triệu Hoài giờ đây, dưới sự vây công điên cuồng của Huỳnh Như. Hắn ta hết cách, đành xuống nước van xin, nhưng kết quả cũng không khá khẩm hơn là mấy.
Từng kiếm từng kiếm đánh tới, Triệu Hoài cũng chỉ có thể một đường tránh né. Tạm thời bảo đảm được an toàn cho bản thân nhưng về sau thì khó mà nói rõ điều gì. Việc cần làm trước mắt, chính là làm dịu đi tính khí thất thường của đối phương.
- Ta từng học qua y thuật, nhìn sắc mặt cô thế kia. Chắc là kinh nguyệt không đều chứ gì? Nào, ngồi xuống đi, ta bốc thuốc chữa bệnh cho!- Triệu Hoài thoạt nhiên lên tiếng, trên miệng còn nở ra nụ cười tràn đầy tự tin.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, không cần phải xử tội nữa đâu, trực tiếp chém c·hết là được!- Huỳnh Như nghiến răng mà nói, phẫn nộ lộ rõ.
- Ta nói không đúng sao? Cô cần gì phải chối,...- Lời chưa kịp dứt, đối phương đã điên loạn chém tới. Triệu Hoài cũng chỉ có thể lui người về sau tránh né.
Mắt thấy như vậy cũng không phải là cách hay, hắn ta liền xoay người nhanh chân bỏ trốn. Chậm một giây nữa thôi, khó mà nói trước điều gì. Dù sao, tình huống này cũng không phải là lần đầu gặp phải. Chạy trước giữ mạng, mới là chắc ăn.
- Không chơi với cô nữa, ta đi trước đây!- Trước khi rời đi, Triệu Hoài còn không quên buông lời trêu đùa.
Mắt thấy đối phương bỏ chạy dưới tầm mắt của mình, Huỳnh Như làm sao bỏ qua cho được, liền truy cùng diệt tận. Thế là hai người bọn họ, một chạy một đuổi. Tình thế này, quả thật là có chút quen thuộc đối với Triệu Hoài.
- Triệu Hoài, anh ấy đâu rồi?- Bấy giờ, Diệp Ninh mới xuất hiện, trên tay còn là cầm theo một ít bánh trái.
- Hắn ta đấy à? Cùng với người con gái khác bỏ trốn rồi. Hazz, nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên mà!- Thanh Đạt than ngắn thở dài, buông lời cảm thán.
- Wa, chuyện gì? Ngươi nói cái quái gì cơ? Triệu Hoài anh ấy, bỏ trốn với con nào?- Nói rồi, Diệp Ninh chỉ dùng một tay đã có thể nhấc bổng đối phương lên.
- Hướng đó, hắn bỏ chốn với người ta ở hướng đó!- Thanh Đạt hoảng loạn, liền đưa tay chỉ về phía mà Triệu Hoài rời đi ban nãy.
Ngay lập tức, Diệp Ninh hất văng hắn ta qua một bên. Cô ta theo hướng chỉ định, dùng hết tốc lực mà truy tìm Triệu Hoài. Thanh Đạt chỉ mới vừa lom khom đứng dậy, Trung đã bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt.
- Ngươi có thấy, tiểu thư nhà ta ở đâu không hả?- Trung trầm giọng mà nói, trên tay còn là cầm theo một bình nước.
- Nữa à? Có cần phải như vậy không? Hướng đó đó, cô ta một mình đuổi theo Triệu Hoài rồi, ngươi tự thân mà tìm đi!- Thanh Đạt lại một lần nữa, bất đắc dĩ mà trở thành người chỉ đường.
- Tiểu thư, người sao lại...- Nói rồi, Trung không màn tất cả, ném thẳng bình nước lên không, cực lực mà truy đuổi phía sau. Còn bình nước ấy thì rơi trúng đầu Thanh Đạt, khiến cho hắn ta trực tiếp đổ gục xuống đất.
Tại rừng sâu bạc ngàn, nơi mà chim chóc hoa lá cùng với yêu thú song hành tồn tại. Vậy mà lại có người, cả gan dám tiến bước vào đây chỉ để t·ruy s·át lẫn nhau. Đúng là, không biết nói gì hơn với mấy người bọn họ.
Sau một hồi truy đuổi, Huỳnh Như thành công trong việc mất dấu đối phương. Nhìn về cảnh vật xung quanh, bốn bề cây cối hữu tình, nguy hiểm thì rình rập. Cô ta vẫn là cẩn thận quan sát lấy địa hình nơi đây. Hướng mắt nhìn tới, chính là truy lùng một chút dấu vết còn lại của Triệu Hoài.
- Ta biết là ngươi đang trốn ở gần đây, còn không mau cút ra! Đừng để ta tự tay bắt được, nếu không hậu quả đó, ngươi gánh không nổi đâu!- Huỳnh Như trầm giọng mà nói, một thân nộ khí lộ rõ.
( Cô nói như vậy, ai mà dám bước ra? Có giỏi thì tự mình tìm đi, nào tìm được ta thì chúng ta nói chuyện tiếp. Không thì, khà khà, ta ở đây tới tối cũng được nữa!) Triệu Hoài giờ đây, đang yên thân thủ phận trong một lùm cây nào đó. Nào đâu có dám, bước chân ra ngoài.
Thoạt nhiên tiếng xào xạc phát ra, càng làm cho bầu không khí yên tĩnh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Huỳnh Như đưa mắt nhìn tới, tay cầm chặt kiếm, tùy thời t·ấn c·ông. Cô ta giờ đây, trong lòng bất giác mà sinh ra một nổi bất an khó mà diễn tả thành lời.
- Ai đấy? Là ngươi à? Còn không mau cút ra đây!- Huỳnh Như cất tiếng, ánh mắt chăm chú không thôi.
Lời nói vừa dứt, âm thanh đó không ngừng lặp đi lặp lại, thậm chí còn liên tục thay đổi vị trí. Chớp mắt, nó đã di chuyển thành vòng. Tiếng kêu phát ra, còn là trở nên hung tợn hơn. Như thú đói thiếu ăn, điên cuồng kêu gào.
- Giả thần giả quỷ, ngươi đây là muốn lừa ai?- Huỳnh Như mạnh miệng mà nói, tay càng là cầm thật chặt kiếm.
Không biết từ đâu xông ra một con yêu thú, hình dáng kì lạ, lớp da xanh xao. Tấn công lấy cô ta, cũng mai là Huỳnh Như kịp thời phản ứng. Lùi người né sang một bên, mới tránh được một đòn chí mạng.
- Yêu ma? Xuất hiện sớm hơn dự tính sao? Nhưng đáng tiếc, ngươi đến không đúng lúc rồi!- Nhìn về kẻ địch, Huỳnh Như vẫn là có chút ngạc nhiên.
Không nói nhiều lời, cô ta trực tiếp phản công. Một kiếm chém tới, uy lực không tồi. Có điều là đánh không trúng mà thôi, cũng chẳng có gì lớn lao cả. Yêu thú này được cái tốc độ rất nhanh, Huỳnh Như cũng khó lòng mà bắt kịp.
Vô số nhát kiếm được xuất ra, tất cả đều đi vào hư không, một đòn cũng không trúng. Điều này khiến cho cô ta, càng là tức giận bội phần. Triệu Hoài đối phó không được thì cũng thôi đi. Lẽ nào một con yêu thú nhỏ nhoi này, mà bản thân cũng không đối phó được hay sao.
- Đợi ta bắt được ngươi, nhất định sẽ chặt hai chân của ngươi trước!- Lời này nói ra, Huỳnh Như không khỏi phẫn nộ.
- Kẹt kẹt kẹt kẹt kẹt!- Đáp lại cô ta, là từng tiếng kêu chối tai. Âm thanh đó, khó nghe vô cùng, như tiếng đồ vật cọ sát vào nhau vậy. Khiến cho Huỳnh Như nhất thời khó mà tập trung cho được. Mơ hồ dự cảm, có chuyện chẳng lành sắp sửa xảy ra.
Đang lúc cô ta phân tâm, yêu thú ấy liền nhân cơ này mà t·ấn c·ông tới. Móng vuốt sắc bén đó nhanh nhảu cào xuống một đường, trên người Huỳnh Như liền nhiều thêm một v·ết t·hương. Máu tươi, cứ thế mà không ngừng chảy ra.
Vẻ mặt của cô ta giờ đây, không khỏi nhăn nhó lên vì đau. Chưa kịp nhìn rõ, nó đã tiếp tục t·ấn c·ông đến một lần nữa. Cũng mai là Huỳnh Như kịp thời đưa kiếm đỡ lấy, mới bảo vệ được an toàn cho bản thân. Nhưng nguy hiểm thì vẫn còn đó, càng là trở nên cảnh giác hơn.
- Ồ, không phải là cô mạnh lắm à? Dí đánh ta gắt lắm mà. Giờ, sao lại chật vật thế này? Chỉ có một con yêu thú mà đánh cũng không xong. Gà!- Theo hướng âm thanh mà nhìn tới, chính là Triệu Hoài cất tiếng. Hắn ta giờ đây, thư thái mà nằm trên cây, dáng vẻ còn là an nhàn không ít.
- Ngươi... Tên khốn kiếp!- Huỳnh Như vẫn là như cũ, ánh mắt thì tràn đầy căm phẫn.
- Chửi ta cũng vô ích thôi, lo mà đối phó nó đi kìa. Không thì, chậc chậc, xinh tươi như thế này mà bị yêu thú ăn mất. Thật sự là uổng phí của trời đấy, cố mà sống sót đi!- Triệu Hoài mỉm cười đầy nham hiểm mà đáp, càng là gợi đòn hơn trong mắt cô ta.