Đêm tối, hai người bọn họ quay quần bên bếp lửa, cảnh tượng còn là có chút hài hòa. Về phần Huỳnh Như, vẫn là như cũ, tự mình điều khí trị thương. Thoạt nhiên, một hương thơm ngào ngạt truyền đến. Khiến cho cô ta, khó lòng mà tịnh tâm.
Đưa mắt nhìn tới, chính là hai người bọn họ đang tận tình nướng cá. Còn mặt của Triệu Hoài, sớm tối sầm lại, khó mà hiểu rõ nguyên do. Nhưng mùi hương ấy, không sao cưỡng lại cho được. Dù sao hiện tại, Huỳnh Như, cô ta cũng đói rồi.
( Biết vậy ăn thịt gà hay thịt thỏ cho rồi, giờ ngồi đây mang nhục với người ta!) Triệu Hoài buông lời cảm thán, vẻ mặt không khỏi khó coi.
- Triệu Hoài, cá chín rồi này, anh có muốn ăn không?- Diệp Ninh thoạt nhiên lên tiếng, lại đưa đôi mắt trìu mến mà nhìn về hắn ta.
- Ăn đi, ta no rồi!- Triệu Hoài miễn cưỡng mà đáp, nét mặt thờ ơ lộ rõ.
- Sao thế? Anh làm gì mà no? Anh không ăn à?- Nghe được lời đó, Diệp Ninh nghi hoặc không thôi.
- Cô với cô ta, tự mình chia đi. Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm, ta đi canh cửa đây!- Nói rồi, Triệu Hoài liếc xéo Huỳnh Như một cái, mới chịu rời đi.
Ngoài cửa, Triệu Hoài đang nằm vật vờ trên một hòn đá to. Tư thế khoan thai, miệng nhai khô bò. Thứ này, tất nhiên là từ không gian lưu trữ mà có. Đêm nay trăng thanh gió mát, cảnh đẹp nên thơ. Nhưng trong lòng, vẫn là có chút gì đó khó mà diễn tả thành lời.
- Hazz, trăng cao thì mặc trăng cao, người đau thì lòng vẫn đau như thường. Cớ sao tương tư làm chi, đêm về nhớ mong trong lòng thêm đau!- Triệu Hoài than ngắn thở dài, ngước nhìn trời cao.
Đang lúc hắn ta trầm ngâm mà ngắm cảnh, không biết từ đâu xuất hiện một đôi chân trắng ngần trước mặt. Nhìn kĩ, nó lại mang đến một cảm giác cực kì thân thuộc. Nếu như bản thân nhớ không lầm, hình như là người đó.
- Không biết ngọn gió nào thổi cô tới đây thế? Chủ nhân!- Triệu Hoài cất tiếng, còn là cung kính không ít.
Một giọng nói yêu kiều vang lên nhưng không kém phần ngạo mạn: 'Tên nô bộc nhà ngươi, vẫn còn nhớ lấy thân phận của mình à?'
- Tất nhiên là nhớ chứ sao không. Chỉ là không biết, cô tại sao lại xuất hiện tại rừng thiên nước độc này mà thôi?- Triệu Hoài nhẹ giọng mà đáp, ánh mắt thì chăm chú quan sát. Còn quan sát cái gì, chỉ mình hắn ta biết.- Không tệ, không tệ à nha!
- Ngươi nhìn cái gì thế?- Thoạt nhiên, một bàn chân giẫm thẳng vào mặt hắn ta.
- Nhìn trời nhìn đất nhìn mây, chứ cô tưởng ta nhìn cái gì? Có thể nào nhấc chân ra khỏi mặt ta được không hả? Mặc dù có chút thơm, nhưng mà để người khác bắt gặp thì không hay lắm đâu!- Triệu Hoài khó khăn mà nói, giọng điệu còn là đê hèn không thôi.
- Ngươi, tại sao lại xuất hiện tại đây?- Dưới sự yêu cầu không ngừng của hắn ta, đối phương cuối cùng cũng nhấc chân lên.
- Ta hả? Tất nhiên là bị lạc rồi. Còn cô, sao lại xuất hiện tại đây?- Triệu Hoài nhẹ cười, thản nhiên mà đáp.
- Là cảm nhận được khí tức của ngươi ở gần đây, nên mới đến xem sao. Vừa hay, có kẻ thế mạng rồi, chúng ta đi thôi!- Đổi lại, là đối phương lạnh lùng lên tiếng.
- Hả? Thế mạng cái gì?- Nói rồi, chưa kịp để cho hắn ta phản ứng. Một cơn gió thổi qua, Triệu Hoài cũng theo đó mà biến mất.
- Triệu Hoài à, anh có muốn ăn một ít hay không?- Bấy giờ, Diệp Ninh mới xuất hiện. Nhìn về cảnh vật xung quanh, lại không thấy đối phương đâu.
- Triệu Hoài, anh đâu rồi?- Điều này khiến cho cô ta, nhất thời có chút hoang mang.
Một bên khác, trong một hang động, Triệu Hoài bị đối phương ném xuống một cái thật mạnh. Cả người đau điếng, khuôn mặt thì nhăn nhó. Nhưng lại chẳng dám kêu la tiếng nào, lom khom mà đứng dậy.
- Mạnh tay như thế, đây là muốn g·iết người à? Sao số ta khổ thế, ở nơi này còn gặp lại cô ta nữa?- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, than thân mà trách phận.
Lúc này, bóng hình của đối phương mới dần lộ diện, Hồ Nhã. Tư thế thước tha mà bước đến, lại đưa mắt nhìn về xung quanh. Mắt thấy là một hang động tối tăm, không hơn không kém. Chỉ có điều, bầu không khí nơi này, mang đến cảm giác lạnh lẽo khó mà diễn tả thành lời.
- Đây là đâu thế mà cô lại đưa ta đến đây?- Triệu Hoài cất tiếng, mở lời thăm dò.
- Ngươi hỏi nhiều như thế làm gì? Làm cho tốt thân phận của mình là được rồi!- Hồ Nhã đáp lời, giọng điệu còn là bề trên không ít.
- Wa, cô không nói mục đích đến đây là gì, ta làm sao mà làm tốt cho được? Xin cô đấy, đừng có khó chiều như vậy có được không hả?- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, đôi phần cảm thán.
- Ngươi quát ai thế?- Hồ Nhã trừng mắt, khí tức liền trở nên đáng sợ không thôi.
( Mẹ nó, ta quát hồi nào? Ta đây là rất nhã nhặn đấy nhé. Một câu một chữ, ta còn không dám lớn tiếng nữa là. Thiếu điều, muốn quỳ xuống van xin lại lụt cô luôn rồi đấy, ở đó mà quát!) Triệu Hoài ngậm ngùi, nước mắt lưng tròng.
- Vâng, là lỗi của ta mặc dù đó là sai lầm của cô. Ta biết sai rồi, là ta đáng c·hết, là ta đáng c·hết!- Vừa nói, Triệu Hoài vừa tự vả mặt mình trong bất lực.
- Được rồi, đi thôi!- Nói rồi, Hồ Nhã cất bước mà rời đi.
- Tới giờ, ta vẫn chưa biết lí do vì sao lại đến đây nữa. Hazz, ai bảo... Má nó, nghĩ vẫn cay!- Triệu Hoài than ngắn thở dài, lẽo đẽo mà theo sau đối phương.
Càng vào sâu bên trong, bầu không khí lại càng trở nên lạnh lẽo hơn. Triệu Hoài chỉ mới đi được nửa đường, đã gần như không thể chịu nổi. Người run cầm cập, lạnh quá lạnh. Bước chân nặng nề, khó mà bước tiếp.
- Chúng ta rốt cuộc là đi đâu thế? Lạnh quá, còn đi nữa thì ta đi không nổi đâu!- Triệu Hoài ôm người ngồi vào một góc, sắc mặt xanh xao lộ rõ.
- Ngươi không biết, điều khí bảo vệ bản thân mình à?- Hồ Nhã nhíu mày, sắc mặt mơ hồ có chút khó coi.
- Cái đó... Hình như cấp 4 mới làm được mà? Cô đòi gì ở một tên cấp 3 như ta?- Triệu Hoài cười khổ không thành tiếng, dáng vẻ hiện tại cùng cực đến mức đến thương.
- Sao ngươi phế thế?- Hồ Nhã cất tiếng, một mặt nghi hoặc.
- Đúng, ta chỉ là một tên phế vật mà thôi, ta đi không nổi nữa rồi. Nên chúng ta tạm thời xa nhau từ đây, hẹn ngày gặp lại!- Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Hoài liền tìm cách rút lui. Dù sao đi tiếp, ai mà biết được nguy hiểm ra sao.
- Đi đâu? Ngươi muốn bỏ trốn à? Không dễ đến thế đâu!- Hắn chỉ mới vừa bước được ba bước, một bàn tay đã đặt lên vai hắn ta. Áp lực mang tới, khủng kiếp không thôi, muốn cử động cũng là điều vô cùng khó khăn. Nhưng cái giá lạnh đó, dường như tất cả điều biến mất.
- Bây giờ, ngươi đi được rồi chứ gì!- Thì ra là Hồ Nhã, sử dụng khí của bản thân, bao quanh lấy đối phương, giúp cho hắn ta xua tan cái lạnh.
- Thật luôn đó à? Có cần phải làm đến như vậy không?- Triệu Hoài gượng cười, giọng điệu bất lực không ít.
- Đi!- Nói rồi, không kịp cho đối phương phản ứng, Hồ Nhã trực tiếp lôi hắn ta đi.
Triệu Hoài muốn rút lui chiến lược bảo toàn mạng sống nhưng kế hoạch không thành, thế là đành miễn cưỡng mà đi theo cô ta. Ai bảo, hắn ta hiện tại làm gì có lựa chọn, chỉ có thể phục tùng tuân theo.