Long Cơ Chiến Hồn

Chương 288: Băng Linh Chi



Chương 288: Băng Linh Chi

Trước mắt hai người bọn họ giờ đây, chính là một cái hồ lớn. Nhưng làn nước xanh biếc ấy, lại mang đến cho người ta một cái cảm giác lạnh thấu tận tâm can. Triệu Hoài chỉ mới vừa nhìn vào, đã bất giác rùng mình vì cái giá lạnh nơi đây.

- Chúng ta... À, ừm... Nói sao nhở? Không biết ở đây có thứ gì mà cô lại kéo ta đến thế?- Triệu Hoài nhỏ giọng mà nói, dáng vẻ còn là có chút hèn mọn.

Lời nói vừa dứt, theo đó là một bóng hình quen thuộc xuất hiện, Ngư Minh Côn. Nó từ dưới làn nước trong veo kia, bật người trồi lên. Vẫn là cái thân hình to quá khổ đó, uy nghiêm đến đáng sợ.

- Con hồ ly kia, lần trước đã để ngươi chạy mất. Không ngờ lần này, lại gặp mặt ngươi ở đây. Lẽ nào, ngươi là vì món bảo vật dưới kia mà đến?- Ngư Minh Côn hét lớn, phẫn nộ xem ra là không ít.

- Vãi, sao con cá này lại ở đây? Đừng có nói với ta là, cô lại muốn lấy đồ trong tay nó đấy nhé?- Nhìn về một màn trước mặt, Triệu Hoài kinh ngạc không thôi.

- Con cá c·hết bằm kia, ngươi cũng muốn lấy Băng Linh Chi, đừng hòng!- Hồ Nhã trầm giọng mà nói, uy thế hơn người.

- Nếu đã như vậy, thù mới hận cũ, ta đều tính hết một lượt với ngươi!- Nói rồi, Ngư Minh Côn liền tụ khí vào miệng, hình thành nên một q·uả c·ầu l·ửa.

( Không xong rồi, không xong rồi, con điên này nó lại muốn lấy đồ của con cá mù kia. Như vậy là ức h·iếp yêu tàn tật đấy, cô có biết không hả? Lần trước thì thôi đi, lần này lại kéo ta vào nữa. Phải chuồn nhanh mới được, không thì phen này coi như bỏ!) Vừa nghĩ thầm, Triệu Hoài vừa lùi bước về sau, tùy thời bỏ chạy.



- Người đi đâu đấy, quay lại!- Hồ Nhã vừa dứt lời, một sức mạnh vô hình đã kéo hắn lại gần cô ta.

- Có đi đâu đâu... À, ta định lấy cái gì mà Băng Linh Chi cho cô đó. Ừm, chính là như vậy!- Triệu Hoài gượng cười mà nói, trên trán thì lấm tấm mồ hôi.

- Ngươi biết điều như thế là tốt, vậy thì đi đi. Không có thứ đồ đó, ta g·iết ngươi!- Nói rồi, Hồ Nhã trực tiếp ném hắn ta sang một bên, để đối chiến với đối phương.

Triệu Hoài chưa kịp hoàn hồn, cô ta và Ngư Minh Côn đã giao chiến với nhau. Sức mạnh kinh người, dư chấn lan xa khiến cho hắn ta phải lật đật mà trốn sang một bên. Năng lượng do hai yêu bọn họ tạo ra, gần như phá hủy nơi đây vậy.

- Mẹ kiếp, ta biết ngay mà, cô ta mà tìm đến ta thì không phải là chuyện tốt lành gì cả. Cái Băng Linh Chi kia, làm sao mà lấy đây. Đến cái vị trí, ta còn không biết nữa là. DG, ngươi quét thử xem, coi thứ đồ đó nó rốt cuộc là nằm ở đâu!- Trong tình thế này, Triệu Hoài liền cầu trợ cứu viện.

- Triệu Hoài à, sao ngươi càng ngày càng đi xuống thế? Hèn không thể tả! Thôi thì để anh đây giúp ngươi vậy. Ta cảm nhận được một khí tức mãnh liệt ở giữa trung tâm hồ nước này. Ngươi lặn xuống dưới trước đi, rồi chúng ta tính tiếp!- DG đáp lời, giọng điệu còn là có chút đắc ý.

- Vãi, ngươi thấy ta chưa đủ thảm sao? Mà còn bảo ta lặn xuống dưới đó nữa. Muốn ta cóng đến c·hết à?- Mắt thấy sự tình không ổn, Triệu Hoài liền chơi trò phó thác.

- Có nhiêu đó mà làm cũng không được nữa, đúng là thứ vô dụng mà. Lặn xuống đi, rồi ta khải giáp cho. Mặc dù ở trạng thái thoái hóa nhưng đủ để ngươi chống chọi với cái lạnh nơi đây!- DG liền nhân cơ hội này, buông lời mỉa mai, báo lại thù xưa.



Thế là không còn cách nào khác, Triệu Hoài đành miễn cưỡng bản thân. Nhảy xuống cái hồ nước lạnh giá kia, cảm giác lúc này không gì có thể diễn tả thành lời. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, là hắn ta tùy thời đều bị đóng băng.

Cũng mai là DG kịp thời khải giáp, mới giúp cho hắn ta vượt qua cơn nguy kịch lần này. Mặc dù chiến giáp hiện tại, bao bọc toàn thân, không như trước đây chỉ từng bộ phận. Đổi lại là có chút cũ rích, thậm chí còn có chỗ mai một đi không ít. Nhưng uy thế của nó vẫn còn đó, mang đến cảm giác bức người không thôi, khó gì sánh bằng. Như vậy đã là quá đủ so với những gì mà Triệu Hoài cần.

- Wa, xem ra ngươi cũng không tệ lắm nhỉ. Chỉ có điều, hơi cũ chút mà thôi!- Nhìn về chiến giáp, Triệu Hoài đôi phần hài lòng.

- Chỉ tại ngươi không cung cấp Urimi tinh luyện cho ta mà thôi. Ta cũng không cần phải ở cái trạng thái thoái hóa này!- DG cất tiếng, nói lời trách móc.

- Rõ khổ, đợi sự kiện này qua đi, ta kiếm tiền mua Urimi tinh luyện cho ngươi có được chưa!- Triệu Hoài thở dài một hơi, sắc mặt vẫn là có chút kém.

- Coi như ngươi có lương tâm, nói cho ngươi biết. Mặc dù chỉ là trạng thái thoái hóa nhưng ta hiện tại, cũng chỉ có thể duy trì trạng thái này tầm một tiếng đồng hồ. Quá giờ, ngươi tự mình mà lo liệu lấy!- DG đáp lời, thiện chí nhắc nhở.

- Nếu như đã không có thời gian, vậy thì triển thôi!- Triệu Hoài hào hứng mà nói, dù sao việc sở hữu một bộ chiến giáp, đó cũng là mơ ước của nhiều thằng con trai. Mà lúc này hắn ta lại đang tận hưởng cái cảm giác đó, khó tránh khỏi việc thích thú vô cùng.

Có được sự hỗ trợ của chiến giáp, Triệu Hoài rất nhanh đã đi sâu xuống dưới hồ nước. Cái cảm giác lạnh lẽo ấy, càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Mặc dù đã có sự hỗ trợ của chiến giáp, nhưng hắn ta vẫn có thể cảm nhận một cách cực kì rõ ràng.



Gần hai mươi phút trôi qua, Triệu Hoài men theo khí tức mãnh liệt đó mà đến. Trước mặt hắn ta giờ đây, là một cây linh chi trắng như tuyết. Xung quanh là tầng tầng lớp lớp băng bao phủ, mang hơi hướng lạnh giá thấu xương tận tủy.

- Wa, vậy rồi làm sao mà lấy đây? Không lẽ, bứng nguyên cái bụi này đi luôn à?- Nhìn về cảnh tượng trước mắt, Triệu Hoài vẫn là có chút bỡ ngỡ.

- Đó là cơ chế tự bảo vệ của Băng Linh Chi. Ngươi phải đợi đến khi nó hoàn toàn trưởng thành, lớp băng đó mới tự mình tan ra!- DG cất tiếng, tận tình giải thích.

- Thảo nào con cá kia lại không quan tâm đến nơi này, mà đi đánh nhau với Hồ Nhã. Vậy thì bao lâu nữa Băng Linh Chi mới trưởng thành?- Lời này nói ra, Triệu Hoài suy tư quan sát không thôi.

- Nhìn về trạng thái hiện tại của nó, thời gian e là không quá ba ngày. Trong ba ngày tiếp theo, Băng Linh Chi tùy thời đều có thể trưởng thành!- Sau một hồi kiểm tra, DG khẳng khái mà nói.

- Không có thời gian cụ thể à?- Triệu Hoài tiếp lời, một mặt trầm ngâm.

- Xin ngươi đấy, tiền ít mà đòi hít đồ thơm. Nếu là ta trước đây, còn có thể dự đoán một cách chính xác. Hiện tại, như vậy đã là tốt lắm rồi. Ngươi còn ở đó mà đòi hỏi nữa!- DG buông lời trách móc, giọng điệu chua chát không ít.

- Thế à? Vậy thì ngươi tính toán thử xem, chúng ta có nên bứng nguyên cái gốc cây này lên không?- Triệu Hoài thản nhiên mà nói, không chút bận tâm.

- Ngươi tốt nhất là nên dẹp đi cái ý tưởng điên rồ đó. Bây giờ, một khi nhổ Băng Linh Chi khỏi nơi này. Dược tính của nó không chỉ mất hơn phân nửa, mà hiệu lực chỉ có thể duy trì ở vài ngày. Ngươi làm như vậy, không phải là quá lãng phí sao?- DG đáp lời, ra sức khuyên can. Không thì tên điên này, lại làm ra chuyện gì thì khó mà biết rõ.

- Không được thì thôi, xem ra phải tính cách khác mới được. Trở về báo chuyện này với cô ta mới được. Để cô ta, tự mình định đoạt vậy!- Nói rồi, Triệu Hoài xoay lưng rời đi. Nhưng hắn ta lại có thể cảm nhận, từ đằng xa đang có đôi mắt nhìn chằm chằm lấy bản thân.